Mục lục
[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chu Tước ở Lưu Phong quốc?"

Bá!

Cố Nhược Vân đột nhiên đứng lên, trên mặt mang theo vẻ kích động: "Chàng nói là sự thật?"

"Đúng vậy," Thiên Bắc Dạ buông chén trà, khóe môi nâng lên, nâng thành một độ cong tuyệt mỹ: "Cho nên ta mới đến Lưu Phong quốc này, l.q.đ không nghĩ tới vừa tới đã nhìn thấy nàng, có lẽ đây chính là duyên phận."

Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi ngồi xuống.

"Hiện tại chàng có tin tức của nàng ấy?"

"Tạm thời còn không có," Thiên Bắc Dạ lắc lắc đầu: "Cho ta thời gian, ta có thể tìm được nó."

Đang lúc Cố Nhược Vân còn muốn nói cái gì đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đụng mở ra, làm cho nàng không tự chủ được nhíu chặt mày lại.

"Là ai bắt đi Lục Trầm?"

Một giọng nói trầm lãnh (âm trầm + lạnh lẽo) chậm rãi vang lên, mang theo tức giận bị dồn nén.

Hạ Minh mắt lạnh nhìn hai người ngồi ở trong phòng, hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí cất bước đi đến, tầm mắt dừng ở trên người Thiên Bắc Dạ.

"Vị đại nhân này, ngươi vô duyên vô cớ bắt đi Lục Trầm là có ý gì?"

Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia lộ ra hơi thở âm trầm.

"Y đùa giỡn vị hôn thê của ta, vốn là đáng chết, ta tạm thời tha cho y một mạng, đã là đặc biệt khai ân."

Ánh mắt Hạ Minh đột nhiên căng thẳng, cười lạnh nói: "Đùa giỡn vị hôn thê của ngươi? Theo ta được biết, có vẻ là vị hôn thê của ngươi dụ dỗ Lục Trầm trước, Lục Trầm lại huyết khí phương cương, có thể nào chịu được mê hoặc? Nói thế nào, cũng là vị hôn thê của ngươi tương đối ti tiện mà thôi! Vị đại nhân này, ta xem thực lực của ngươi không bình thường, vì sao muốn loại tàn hoa bại liễu này, ảnh hưởng danh dự của ngươi?"

Con ngươi của Thiên Bắc Dạ càng âm trầm, trên người bao phủ hơi thở âm u.

"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân khẽ ngước mắt, ngăn lại Thiên Bắc Dạ vừa định nổi giận, đôi con ngươi thanh lãnh nhìn về phía Hạ Minh, nhếch khóe môi, nói: "Hạ Minh, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là dối trá như thế, đen có thể bị ngươi nói thành trắng, trắng tất bị người nói thành đen."

"Lời này của ngươi có ý tứ gì?"

Sắc mặt Hạ Minh thay đổi: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi và Hạ Nhược Vân là bằng hữu, là có thể muốn làm gì thì làm, lqđ Lục Trầm đã từng là vị hôn phu của Hạ Nhược Vân, ngươi lại dụ dỗ y? Ta chưa từng gặp quá nữ nhân hạ lưu như ngươi, may mắn ngươi không phải là nữ nhi của ta, nếu không mà nói, ta tất nhiên sẽ bị ngươi làm tức chết!"

"Ta đương nhiên không phải là nữ nhi của ngươi," Cố Nhược Vân cười cười: "Bởi vì nữ nhi của ngươi, không phải bị ngươi tự tay hại chết sao?"

Một câu nói này, giống như một tia sét, hung hăng dừng ở trong lòng Hạ Minh.

Bước chân của Hạ Minh lảo đảo vài cái, sắc mặt vô cùng khó coi, y lắc lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên người Cố Nhược Vân.

Làm sao có thể?

Nàng vậy mà biết tất cả những chuyện này?

Chẳng lẽ là năm đó ở trong quá trình Hạ Nhược Vân bị đuổi giết, vậy mà có thể gặp mặt người khác? Cho nên việc này hắn là biết được từ trong miệng Hạ Nhược Vân?

Nhưng mà.... .....

Nếu thật sự là như thế, nàng và Hạ Nhược Vân đều là đồ đệ của Y thánh, ở thời kì kia, hoàn toàn có thể làm Y thánh đi cứu nàng!

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Hạ Minh khôi phục sắc mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi quả thực chính là ngậm máu phun người! Mọi người đều biết, Hạ Nhược Vân là bị Y thánh Bạch Trung Thiên hại chết, Hạ gia ta là người thân của nàng, chuyện này có quan hệ gì với ta đâu? Nhiều năm qu, bởi vì cái chết của nàng, ta thương tâm muốn chết, Tuyết nhi cũng vô cùng bi thống, ngươi lại tới đây nói xấu chúng ta? Vị đại nhân này, hiện tại ngươi hẳn là thấy rõ vị hôn thê của ngươi là một độc phụ, như thế ngươi còn muốn cưới nữ nhân như vậy sao?"

Nói xong lời cuối cùng, Hạ Minh chuyển mắt về phía Thiên Bắc Dạ, từng từ từng chữ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK