Cánh tay đang ôm Cố Nhược Vân của Thiên Bắc Dạ bỗng siết chặt lại, dung mạo tuyệt thế lại càng thêm âm trầm, hắn nhấp nhẹ đôi môi đỏ như máu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tốt, ta cùng các ngươi đã nói nhảm quá nhiều, hôm nay Linh Tiêu nhất định phải chết ở đây! Ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi cứu hắn ra!"
"Rầm!"
Sắc mặt Linh Tiêu Vốn tái nhợt lại phải chịu lực lượng cường đại này đánh tới càng thêm trắng bệch. Trận pháp bây giờ như một khối nối lớn đang đè nặng lên người hắn, hoàn toàn không thở được. Không những thế, rõ ràng trên thân hắn không có lửa cháy nhưng hắn lại có cảm giác toàn thân đang bị lửa thiêu. Linh Tiêu tin tưởng, nếu cứ tiếp tục như thế này, lục phủ ngũ tạng của hắn sẽ bị thiêu thành một đám tro tàn.
"Ngươi muốn giết Linh Tiêu?" Cố Nhược Vân cười một tiếng. "Vậy ngươi cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không?"
Lời vừa nói xong, nàng không hề phân tâm, vội vàng dùng trận pháp mà mình vừa bố trí để chống lại trận pháp của đối phương. Chỉ là, cho dù đối phương đã bị Tử Tà làm cho trọng thương nhưng với trận pháp do Võ Thánh cường giả thiết lập, bằng năng lực hiện tại của nàng bây giờ vẫn chưa đủ khả năng để chống lại. Đúng hơn là nàng ngay cả một nửa lực lượng của trận pháp này cũng không chống lại được.
"Vân Nhi!"
Thiên Bắc Dạ nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong khoảnh khắc, hai con mắt đỏ như máu nhìn về phía nữ tử bên cạnh, tất cả sát khí đều dần dần biến mất thay vào đó là sự ôn nhu vô tận.
"Nàng có nguyện ý tin tưởng ta không?"
Cố Nhược Vân gật nhẹ đầu: "Ta tin chàng."
Mặc kệ người khác nói thế nào, nàng đều tin tưởng Thiên Bắc Dạ. Tin tưởng người nam nhân này sẽ vĩnh viễn không làm tổn thương nàng.
"Nàng đã tin tưởng ta, vậy nàng cứ theo lời ta nói mà làm."
Thiên Bắc Dạ nói ra từng chữ: "Nàng đem linh lực thu hồi lại đi, đừng có có gắng khống chế trận pháp này nữa."
Cố Nhược Vân không khỏi sửng sốt một chút. Từ bỏ khống chế trận pháp? Nói như vậy chính là từ bỏ Linh Tiêu cùng với tính mạng của chính mình?Bởi vì người nam nhân kia, hắn cũng không ở nơi này mà chỉ đem thanh âm truyền đến thông qua trận pháp, thực chất nàng chỉ đang chống lại trận pháp do hắn điều khiển mà thôi. Cho nên, nếu như nàng từ bỏ chống cự lại, bọn họ đều đang ở đây, đều sẽ chết trong trận pháp này.
Nếu thế tại sao Thiên Bắc Dạ còn bảo mình làm như vậy?
"Được." Cố Nhược Vân nở nụ cười nhẹ. Nàng tin tưởng Thiên Bắc Dạ, người nam nhân này yêu nàng hơn mạng, tuyệt đối sẽ không làm điều gì tổn hại đến nàng. Nếu chàng ấy để mình từ bỏ việc khống chế trận pháp thì nàng sẽ làm theo…
Trong khoảnh khắc, Cố Nhược Vân đem rút hết toàn bộ lực lượng mình thả ra. Mất đi sự khống chế của nàng, những tảng đá được bày ra trên mặt đất của trận pháp, trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm.
"Thiên Bắc Dạ!"
Ngay trong khi Cố Nhược Vân còn không biết tại sao Thiên Bắc Dạ muốn làm như vậy, một tiếng nói tức giận từ trên không trung truyền đến: "Ngươi là tên tiểu nhân âm hiểm!"
"Ngươi cũng vậy!" Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, nụ cười kia cùng quá khứ khác biệt, mang theo cảm giác vui vẻ khi âm mưu thực hiện thành công.
"Bị chính lực lượng của mình gây thương tích, ngươi cảm giác thế nào?"
"Ngươi…."
Thanh âm kia càng phát ra sự phẫn nộ, hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Thiên Bắc Dạ, chờ đến khi ta có thể ra khỏi nơi này, ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết là như thế nào!"
Nói xong lời này, về sau thanh âm lại không tự chủ càng ngày càng nhỏ lại rồi mất hẳn.
"Được thôi."
Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, nhìn về phía Cố Nhược Vân: "Hiện tại nàng đã có thể bắt đầu đánh tan trận pháp này, tên kia bây giờ đã không thể khống chế nó được nữa."