Nguyên nhân lúc đầu Cố Nhược Vân cứu ba thú, chính là muốn cho các nàng chiến đấu vì nàng, điểm này, lee~lqđ trong lòng ba thú cũng biết rõ ràng. Nhưng mà tiếp xúc nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã sinh ra tin cậy thật sâu đối với Cố Nhược Vân, hơn nữa còn cảm thấy may mắn vì gặp được nàng.
Trên mặt Cố Nhược Vân vẫn luôn mang theo tươi cười nhợt nhạt, con ngươi thanh lãnh mỉm cười nhìn chăm chú vào tiểu la lị trước mặt, nàng tin tưởng, chuyện này Vân Dao bọn họ sẽ giúp nàng xử lý tốt.
"Đủ!"
Mắt thấy Vân Dao còn muốn tiếp tục khuyên bảo Chu Tước, chỉ thoáng chốc khuôn mặt đáng yêu kia của Tiểu Tử Tà đã trầm xuống, lqđ con ngươi màu tím kiêu căng liếc về phía tiểu la lị, dùng giọng điệu không ai bì nổi nói: "Cho ngươi một lựa chọn, khế ước với nàng, hay là cút?"
Tiểu Tử Tà vốn định nói là khế ước với nàng hay là chết? Nhưng mà nghĩ đến tốt xấu gì Chu Tước cũng có quan hệ chặt chẽ với mấy thú Bạch Hổ, như vậy không tốt lắm, thế này mới thay đổi một từ.
"Ngươi......" Trì tức giận rồi, vừa định tức giận, lại ở trong nháy mắt nhìn đến Tiểu Tử Tà lạp tức sững sờ ở tại chỗ.
Ban đầu mọi người cho rằng tính tình Chu Tước này táo bạo như thế, bị người quát lớn như vậy khẳng định sẽ phát cuồng, kết quả bọn họ lại thấy được……. Sợ hãi ở trên mặt của nàng?
Không sai, quả thật là sợ hãi!
Thật giống như Tiểu Tử Tà chỉ cao hơn nàng một cái đầu kia là quái vật gì đó.
"Làm sao có thể là hắn? Vân Dao, vì sao biến thái này lại ở nơi này?" Trì thiếu chút nhảy dựng lên, sắc mặt cực kì hoảng sợ, thân mình nho nhỏ kia càng là nhịn không được run lên.
Nàng vốn đang kiêu ngạo cuồng vọng, ở dưới ánh mắt của Tiểu Tử Tà vậy mà dần dần dịu ngoan xuống, cũng không dám nhiều lời một chữ nữa.
Vân Dao cười khổ một tiếng: "Đây là nguyên nhân ta không muốn để cho ngươi nhiều lời, để tránh trêu chọc hắn, đúng rồi, ta đã quên nói một câu với ngươi, người này cũng là khế ước thú của chủ nhân."
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ở đây trừ bỏ Bạch Trung Thiên sớm biết thân phận của Tiểu Tử Tà ra đều ngây ngẩn cả người, cho dù là nhân vật trấn định như Kim Đế, cũng không khỏi sợ run một chút.
Linh Thú?
Tiểu gia hỏa này vậy mà cũng là Linh Thú? Thậm chí ngay cả một trong bốn Thần Thú như Chu Tước cũng kiêng kị hắn như thế?
Vậy rốt cục hắn là loại nhân vật nào?
Hạ Minh hơi hơi nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng.
Khó trách, khó trách lúc trước Y thánh Bạch Trung Thiên nói ra lời như vậy, thì ra lai lịch của tiểu nam này hài vậy mà không đơn giản như thế. Buồn cười lúc trước y còn tưởng rằng hắn chỉ là một tiểu hài tử trong gia đình bình thường, muốn dùng mấy chục Kim tệ mua tới làm lễ vật cho Linh nhi.
Một nhân vật có thể làm Chu Tước sợ hãi, đừng nói mấy chục Kim tệ, cho dù là dùng một quốc gia cũng không đổi được.
Cho tới bây giờ, Hạ Minh mới hiểu rõ rốt cục mình trêu chọc đến dạng nhân vật gì.
Nhưng hối hận có tác dụng sao? Có một số việc đã làm, lại hối hận cũng không cách nào cứu chữa!
... .....
Lúc này, ngoài hoàng thành Lưu Phong quốc, một bóng dáng màu đỏ dừng ở phía trên tường thành, hai tay hắn chắp sau lưng mà đứng, lúc khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc nhìn về phía trước, thì nâng lên một chút tươi cười.
"Vân Nhi, rất nhanh vi phụ có thể nhìn thấy con, lần trước bởi vì không rõ ràng thân phận của con cho nên bỏ lỡ con, lần này, bất luận như thế nào, ta cũng không thể lại để con rời đi!"
Ở nửa tháng trước, người Hồng Liên Lĩnh đã điều tra được phương hướng Cố Nhược Vân đi, vì vậy sau khi hắn xử lý xong một chuyện ở trong Lĩnh địa thì vội vội vàng vàng chạy đến, hi vọng hắn đến còn không tính trễ, nha đầu kia còn không rời đi chỗ này.
Nghĩ vậy, hồng y nam tử không lại chần chờ, giống như một mũi tên màu đỏ lập tức bắn xuống từ trên tường thành, hắn tùy tay túm một quan binh, mở ra bức họa cầm trong tay, nhíu mày kiếm, hỏi: "Ngươi có từng thấy người trên bức họa này không?"