Trong phòng, Dạ Nặc có chút nhàm chán chống cằm, trong mắt to sáng ngời mang theo ánh sáng như sao đêm, lqd bỗng nhiên, tầm mắt của hắn cố định tại một hình ảnh, kinh ngạc dừng ở trên người nữ tử cất bước đi vào kia.
Một bộ váy xanh, ba ngàn tóc đen như mun, dung nhan của thiếu nữ không tính là hại nước hại dân, thế nhưng lại có một loại xinh đẹp, thanh lệ động lòng người thoát ly trần thế.
Hai mắt của nàng rất là thanh lãnh, giống như ánh trăng kia.
Dạ Nặc ngây ngẩn cả người, hắn thật không ngờ sau khi nữ tử này tắm rửa sạch, sẽ là….... Nhìn đẹp như vậy.
Nhìn đẹp hơn bất kỳ nữ nhân hắn gặp qua nào.
"Sửu bát…...." (L: cả cụm là ‘sửu bát quái’ = người xấu xí, người quái dị)
Theo thói quen, Dạ Nặc vừa định thốt ra ba chữ này, lại cứng rắn nhịn xuống, hắn xoa xoa gò má có chút hồng nhuận, biểu cảm không quá tự nhiên.
"Nữ nhân, sau khi ngươi rửa sạch, nhưng là còn giống người."
Cố Nhược Vân nhíu mày nhìn Dạ Nặc, cũng không nói thêm gì, đúng lúc này, ‘phịch’ một tiếng, cửa phòng bị một chân hung hăng đạp mở ra.
"Các ngươi chính là hai khất cái nhị tiểu thư mang về? Trưởng lão chúng ta có mệnh lệnh, làm cho tất cả các ngươi cút đi!"
Mấy tên hộ vệ cường ngạnh đi đến, khinh bỉ nhìn về phía Cố Nhược Vân và Dạ Nặc, trên mặt mang theo châm chọc.
Những người này thực coi Mộ Dung thế gia hắn trở thành chỗ nào! Dạng người gì đều có thể đến? Quả nhiên là buồn cười đến cực điểm! Bậc cửa của Mộ Dung thế gia bọn họ cực cao lqđ, không phải người nào đều có thể bước vào.
"Làm càn!"
Mặt nhỏ của Dạ Nặc trầm xuống, một thân khí chất cường đại mà tôn quý không hề giữ lại mà tán phát ra, hắn cau chặt mày nhìn về phía hộ vệ trước mắt, kiêu ngạo nói: "Các ngươi nhục mạ ai là khất cái? Có khất cái suất khí (đẹp trai) giống như ta sao?"
Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, cho dù tuổi của Dạ Nặc này xấp xỉ với Bách Xuyên, nhưng tính cách lại rất khác nhau.
Bách Xuyên thì tâm tính thành thục, còn tiểu tử này lại giống như được nuông chiều từ nhỏ sinh hư, thế cho nên mới ngây thơ tùy hứng như thế.
Nhưng mà, không có gì đáng trách, theo cách ăn mặc và khí chất của Dạ Nặc thì có thể thấy được hắn chẳng phải xuất thân từ thế lực thông thường.
"Tiểu tử thối, chúng ta nói chính là ngươi, một tên khất cái mà thôi, Mộ Dung thế gia chúng ta là nơi người như các ngươi có thể làm bẩn sao? Còn không mau cút đi cho chúng ta! Nếu các ngươi thật sự thiếu tiền, cách Mộ Dung thế gia không xa có một thanh lâu, các ngươi có thể đi nơi đó kiếm tiền, đừng đến Mộ Dung thế gia ta ăn xin, quả thật là xui xẻo."
Nghe được vũ nhục lần này của hộ vệ, Dạ Nặc bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, chỉ vào cái mũi của mình nói: "Ngươi bảo tiểu Dạ đi thanh lâu bán mình?"
"Không sai, nhìn dáng vẻ nhỏ bé này của ngươi nhưng là rất không tệ, nếu như đi nơi đó hẳn là có thể mua cái giá tốt, Hắc Nham Thành chúng ta chính là có rất nhiều đại nhân thích nam đồng tế da nộn thịt (da nộn thịt mềm) như ngươi vậy, l^q'đ nhất là dùng ngọn nến giọt ở trên da thịt non mềm kia của ngươi, phỏng chừng sẽ rất đẹp mắt, ha ha ha!" Hộ vệ ngửa đầu cười to hai tiếng, trào phúng nói.
Dạ Nặc tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, từ nhỏ hắn lớn lên ở dưới quang cảnh xa hoa, cả đời này còn chưa từng chịu vũ nhục như vậy.
"Đẹp mắt muội ngươi đó!"
Phanh!
Hắn hung hăng đá một cước về phía hạ thể của hộ vệ, tức giận nói: "Ngươi ****** lại có thể dám nhục nhã ta như vậy, hôm nay ta không đánh chết ngươi ta sẽ không phải Dạ Nặc."
Tất cả mọi người sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng Dạ Nặc nói ra tay là ra tay, cũng không có cho người ta cơ hội chuẩn bị.
Nhưng mà, giờ khắc này, lqd lại không ai nghĩ đến, làm như thế nào mà một tiểu hài tử mười tuổi như Dạ Nặc có thể dùng tốc độ nhanh như vậy tập kích người hộ vệ vừa mới mở miệng trào phúng này.