"Thiên, Bắc, Dạ!" Cố Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi, lqd sau khi người này thức tỉnh, thế nào trở nên càng ngày càng đáng giận?
"Nương tử, chẳng lẽ nàng muốn sau khi ăn sạch thì lau miệng không nhận nợ?" Thiên Bắc Dạ quay đầu, ủy khuất nhìn Cố Nhược Vân.
Hiện tại hắn muốn làm cho mọi người biết, Cố Nhược Vân thuộc về một mình hắn!
Hơn nữa, chỉ có ngoại công ngoại tổ mẫu của Cố Nhược Vân thừa nhận hắn, hắn mới có thể quang minh chính đại ở cùng nữ nhân âu yếm.
"Thiên Bắc Dạ! ! !"
Cố Nhược Vân hung tợn nghiến răng, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Chờ trở về phòng tìm ngươi tính sổ."
Một câu nói này, nghĩ như thế nào đều làm cho người ta cảm thấy tà ác.
"Khụ khụ," Lão gia tử có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: "Các ngươi muốn nói chuyện yêu đương thì về phòng của các ngươi nói chuyện yêu đương cho ta, các ngươi muốn thế nào thì thế đó, ta không xen vào."
Kỳ thực, không phải lão gia tử không muốn quản, kì thực là ông vẫn rất hài lòng đối với nữ tế (con rể) Thiên Bắc Dạ này.
Thực lực của nam nhân này vô cùng cường đại, vừa khéo xứng đôi với nha đầu kia.
Hơn nữa hiện giờ nha đầu lớn tuổi, cũng là lúc lập gia đình, đương nhiên, việc này vẫn là từ chính bọn họ quyết định tương đối tốt.
Thiên Bắc Dạ là hài tử ngoan nghe lời, cho nên, sau khi lão gia tử nói xong câu đó, hắn trực tiếp bế Cố Nhược Vân dậy, rất nhanh đã chạy ra khỏi phòng, chờ sau khi đối phương phục hồi tinh thần lại, đã tới trong Thượng Cổ Thần Tháp.
"Thiên Bắc Dạ! Ngươi mang ta vào bằng cách nào?"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, cho tới nay Thượng Cổ Thần Tháp này chỉ có nàng và Tử Tà có thể khống chế, cho dù là qua lại tự nhiên, lee~lqđ cũng chỉ có Linh Thú của nàng, vì vậy nàng không rõ Thiên Bắc Dạ là như thế nào tiến vào trong Thượng Cổ Thần Tháp.
"Lần trước nàng dùng máu tươi của mình nuôi Địa Ngục Chi Liên, nên bởi vậy, ta có thể tùy ý ra vào Thượng Cổ Thần Tháp."
Thiên Bắc Dạ nở nụ cười: "Không phải nàng nói chúng ta trở về phòng sẽ tìm ta tính sổ sao? Thượng Cổ Thần Tháp này cũng coi như là phòng của chúng ta, ở trong này, nàng muốn tìm ta tính sổ thế nào đều có thể."
Khuôn mặt Cố Nhược Vân đen lại: "Vì sao chàng lại nói với ngoại công ngoại tổ mẫu ta lời kia?"
"Vân Nhi."
Thiên Bắc Dạ đột nhiên đưa tay kéo nữ tử vào bên trong ôm ấp, hắn gắt gao ôm thân hình mềm mại của nữ tử, rũ mắt nói: "Ta có thể hỏi nàng một câu hay không, nàng có nguyện ý tiếp nhận ta hay không? Nàng không muốn thành thân cũng không sao, ta có thể chờ nàng."
Thân mình Cố Nhược Vân chấn động, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chàng nói xem?"
Chàng nói xem?
Ba chữ đơn giản này, sớm bao gồm đáp án của nàng ở bên trong.
Thiên Bắc Dạ nở nụ cười, nụ cười kia, đất trời ảm đạm thất sắc, tuyệt diễm làm cho người ta nhất thời mất đi hô hấp.
"Vân Nhi, ta muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, nàng là người của ta."
"Tiểu Dạ."
Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân đẩy Thiên Bắc Dạ ra, ánh mắt nghiêm túc lên, hỏi: "Ta hỏi chàng một lần cuối cùng, có phải chàng khôi phục trí nhớ hay không?"
Thiên Bắc Dạ hơi hơi rũ mắt xuống, che đậy rối rắm và thống khổ trong mắt cặp mắt đỏ kia.
"Vân Nhi, nếu ta khôi phục trí nhớ, có phải nàng sẽ rời đi ta hay không?"
Tay hắn gắt gao nắm, tâm đã khẩn trương lên ở trong khoảnh khắc, thậm chí…….. Ngay cả dũng khí nhìn nữ tử trước mắt đều không có.
Mà có thể làm cho một tuyệt thế nam nhân như vậy cảm thấy sợ hãi và bất an, phỏng chừng cũng chỉ có những chuyện có liên quan với nàng.
"Ta sẽ không rời đi chàng," Cố Nhược Vân nâng mắt lên, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Ta cũng sẽ không thể để ý quá khứ của chàng, llêqquýyđônn tiểu Dạ, nếu chàng khôi phục trí nhớ thì nói với ta, đương nhiên, nếu chàng không muốn nói, ta đây sẽ chờ một ngày chàng nguyện ý nói ra."