Mục lục
[Dịch] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xôn xao!

Lam Chước vừa nói dứt lời, cuối cùng cảm giác nóng như bếp lò cũng biến mất, hắn không tự chủ được nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến bản thân thế nhưng lại khuất phục dưới sự uy hiếp của một tiểu hài tử, sắc mặt liền trở nên vạn phần khó coi.

" Nhớ rõ, ngươi phải một quỳ một dập đầu đi ra ngoài," Tiểu Chu Tước tủm tìm cười nhìn sắc mặt của Lam Chước, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên tia tà ác, " Nếu ngươi làm bản đại nhân không hài lòng, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ sẽ rời đi nơi này."

Lam Chước nắm tay càng chặt, lửa giận trong ngực giống như tùy thời sẽ bùng phát ra ngoài, cuối cùng hắn hít thở thật sâu, đầu gối chậm rãi gập lại, ở trước mặt bao người " thịch" một tiếng quỳ xuống đất.

Phanh!

Hắn xoay người hướng đại môn cắn răng dập đầu, một bước đi một cái dập đầu hướng bên ngoài đi ra.

Bọn hạ nhân Lam Chước mang đến, thở cũng không dám thở, thật cẩn thận đi theo phía sau hắn.

..................

Cho dù sân và cổng Dược Phủ vắng vẻ, trên đường phố ngoài cửa lại có không ít người đi đường.

Chính là, giờ khắc này, mọi người vốn đang vội vàng trên đường không tự chủ được dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía người vừa vừa đi vừa dập đầu, nam tử trung niên từ trong Dược Phủ quỳ lạy đi ra, còn có những người hoài nghi ánh mắt chính mình xảy ra vấn đề.

Bọn họ thấy gì?

Gia chủ Lam gia, thế nhưng từ trong Dược Phủ quỳ lạy đi ra? Này....rốt cuộc tình huống này là như thế nào?

Phảng phất cảm nhận được những ánh mắt khiếp sợ, Lam Chước quỳ tới trung tâm đường phố, hung hăng hít một hơi nói: " Ta là Lam Chước! Chính là một súc sinh! Ta heo chó không bằng, thậm chí cầm thú còn tốt hơn ta!"

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, bọn họ đều không rõ Lam Chước trúng phải cái gì, cư nhiên quỳ trên mặt đất vũ nhục chính mình?

Có phải hắn đã chịu cái đả kích gì?

" Đắc tội bản đại nhân, ngươi cho rằng bản đại nhân dễ dàng tha thứ ngươi?"

Bên trong sân, tiểu Chu Tước nhìn nam tử trung niên quỳ lạy giữa đường, dung nhan phấn nộn đáng yêu kia mang theo tươi cười tà ác, tiếp theo từ ống tay áo nàng lấy ra viên đan dược, hung hăng bóp đan dược thành bột phấn.

Bá!

Bỗng nhiên, nàng phất ống tay áo thành trận gió, đan dược kia biến thành bột phấn thật mau theo gió cuốn tới trước mặt Lam Chước, nhưng Lam Chước không có phát hiện điểm này, gian nan hít sâu, bột phấn đều bị hắn hít vào trong bụng.

Vệ Y Y nhìn tiểu Chu Tước bên người, lắc lắc đầu, lần nữa đồng tình nhìn Lam Chước.

Hắn cho rằng như vậy là đủ rồi sao?

Tiểu ác ma này căn bản không có khả năng dễ dàng buông tha hắn! Tuy nói nàng không biết công dụng của đan dược kia, bất quá nàng biết đan dược trong tay Chu Tước đều lấy từ Cố Nhược Vân, nói vậy hiệu quả cũng không sai biệt lắm.

" Đỡ ta lên."

Ánh mắt Lam Chước càng thêm âm trầm, duỗi tay ra lệnh người phía sau.

" Vâng, gia chủ."

Nghe vậy, hộ vệ phía sau vội vàng muốn đi nâng Lam Chước, còn chưa có đụng vào hắn, phịch một tiếng, một đạo chưởng phong dừng trên ngực hộ vệ, chợt một tiếng cười to truyền đến.

" Ha ha ha!"

Lam Chước điên cuồng cười phá lên, tươi cười kia mang theo dữ tợn khủng bố: " Các ngươi có biết vì sao ta mắng chính mình là cầm thú? Bởi vì thân huynh đệ chính mình ta cũng không có buông tha! Nếu năm đó không phải ta đem kẻ thù của đệ muội dẫn lại đây, bọn họ cũng sẽ không chết! Đáng thương cháu trai kia của ta cũng sẽ không mang danh điềm xấu, khắc phụ mẫu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK