Đánh giá Triệu Thụy mấy cái, sau khi không phát hiện ra điều gì dị thường, Khô Vinh đại sư ôn hòa cười với Triệu Thụy một cái, chuyển ánh mắt ra hướng khác. Tiếp đó, cục trưởng giới thiệu mọi người trong tổ điều tra với Khô Vinh đại sư.
Khô Vinh đại sư tỏ ra thập phần hòa thiện, làm mọi người như được hưởng gió xuân.
Cảnh viên trong tổ điều tra vốn có chút lo sợ bất an, sau khi tiếp xúc cũng đều an tâm, không còn khẩn trương như lúc đầu nữa.
Khô Vinh đại sư đối với hung phạm Vương Hiển cảm thấy hứng thú phi thường, vì vậy, nghe nói Triệu Thụy muốn đi thôn Giang Bình điều tra bối cảnh của Vương Hiển, cũng muốn tham gia.
Triệu Thụy trong lòng tịnh không nguyện ý lắm, nhưng nhất thời cũng không tìm ra lý do nào thích hợp để cự tuyệt, chỉ đành nhún nhún vai, tỏ vẻ mặc nhận.
Đinh Linh cuối cùng cũng muốn tham gia, nói là muốn bảo vệ an toàn cho Khô Vinh đại sư.
Triệu Thụy trong lòng có chút buồn cười, Khô Vinh đại sư là một Kim đan kì tu chân giả, tuy thực lực không so được với hắn, nhưng cũng không cần một người bình thường bảo vệ.
Bất quá, cách nghĩ này chỉ xoay chuyển trong đầu hắn, tịnh không nói ra ngoài.
Ngày hôm sau, ba người Triệu Thụy, Đinh Linh và Khô Vinh đại sư chạy chiếc xe việt dã đi thôn Giang Bình.
Khoảng cách đường chim bay giữa Tân Dương và thôn Giang Bình chỉ hơn trăm cây số, nhưng do có dãy núi ngăn cách, Triệu Thụy chạy xe hơn ba tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời mùa xuân treo trên trời, rải quang mang màu vàng kim xuống, khiến người ta cảm thấy ấm áp mênh mông, thập phần dễ chịu.
Thế nhưng, tương phản kịch liệt với điều này là cả thôn tỏ ra có chút tử khí trầm trầm.
Cái thôn nhỏ nằm ở chân núi lớn này chỉ có khoảng trăm hộ dân, phòng ốc mới cũ không đều, có mấy cái là phòng gạch mới xây, nhưng đại đa số là phòng đất kiểu cũ, thỉnh thoảng có khói xanh lượn lờ từ ống khói bốc lên.
Trong thôn không có nhiều người đi lại, đến loại gà vịt cũng rất hiếm thấy.
Triệu Thụy dừng xe trong thôn, rồi xuống xe tìm một thôn dân hỏi địa chỉ trưởng thôn Giang Bình, rồi trực tiếp theo Đinh Linh và Khô Vinh đại sư tìm tới.
Thôn trưởng thôn Giang Bình họ Bạch, là một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, ngậm một ống tẩu bằng đồng, mặc áo Jacket màu vàng đất, quần tây màu xám nhạt, đầu tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn như dao khắc, khiến bề ngoài của ông tỏ ra già hơn thực tế vài tuổi.
Nghe mục đích của ba người Triệu Thụy rồi, khuôn mặt vốn có chút sầu khổ của ông càng lộ nét lo lắng đậm hơn.
Ông ngồi trên giường đất, cầm tẩu thuốc không nói một lời, dường như đang cân nhắc điều gì. Qua hẳn một lúc mới chậm chạp mở miệng: “Cha mẹ Vương Hiển mất sớm, cũng không có vợ, cô độc một mình. Vương Hiển trước kia làm người hòa thiện, tính cách rộng rãi, người trong thôn đều đối xử với hắn không tệ. Thế nhưng, từ mấy tháng trước, sau khi hắn tiến vào trong núi, tính cách đại biến, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, đến thôn dân bình thường thân với hắn cũng không dám lại gần hắn. Mãi đến một tháng trước, hắn bỗng dưng biến mất khỏi thôn, cũng không có tin tức gì của hắn nữa. Không ngờ hắn lại gây nên vụ án lớn như vậy ở Tân Dương.”
“Thế ông có biết Vương Hiển vì sao đột nhiên tính cách đại biến không?” Triệu Thụy hỏi tiếp một câu “Có phải có nguyên nhân đặc thù gì không?”
Bạch thôn trưởng trầm mặc, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Trầm mặc hẳn một lúc, ông mới dùng tẩu thuốc chỉ dãy núi liên miên ngoài cửa sổ nói: “Chúng tôi ở đây có truyền thuyết xưa cũ. Nghe nói, rất lâu trước kia, trong dãy núi đó từng có một yêu quái cường đại khủng bố cư trú! Chỉ cần nó xuất hiện một lần, sẽ đất hoang ngàn dặm, đất đai nứt nẻ. Nó còn thích ăn tim người, biến người ta thành cái xác biết đi! Về sau, có thần tăng Phật pháp tinh thâm đến trong thôn, kịch chiến với yêu quái bảy ngày đêm, có thể nói là kinh thiên động địa, sơn băng địa liệt. Cuối cùng, thần tăng đánh bại yêu quái. Thế nhưng, vị thần tăng đó cũng cạn kiệt sức lực, thân thụ trọng thương, không cách nào đánh chết yêu quái, chỉ có thể phong ấn nó trong Vạn Cốt Thạch Quật sâu trong núi. Từ đó về sau, nơi đó thành cấm địa của thôn dân, không có bất cứ ai dám lại gần. Nếu có người không cẩn thận tiến vào, sẽ bị nhiễm yêu khí do yêu quái tán phát ra, biến thành cái xác biết đi, do nó khống chế. Tôi hoài nghi Vương Hiển gặp yêu quái đó mới đột nhiên phát sinh chuyển biến lớn như vậy.”
Bạch thôn trưởng nói xong, trầm mặt, bắt đầu hút thuốc, khiến cho cả gian phòng đầy mùi thuốc lá cay mũi.
Đất hoang ngàn dặm, yêu quái chuyên ăn tim người?
Triệu Thụy nghe xong miêu tả của Bạch thôn trưởng, bắt đầu suy nghĩ xem yêu vật nào phù hợp với đặc trưng này.
Truyền thuyết và hiện thực tự nhiên có khác biệt rất lớn, bất quá, có lúc truyền thuyết cũng cung cấp một ít căn cứ.
Triệu Thụy cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ lại một loại yêu vật cực kì khủng bố, phi thường tương tự với miêu tả của Bạch thôn trưởng, tâm trạng không khỏi hơi trầm xuống.
Nếu quả thật là loại yêu vật đó, cho dù với thực lực của hắn, chuyến này cũng có tính nguy hiểm tương đối lớn.
Triệu Thụy đột nhiên nhớ lại Vương Hiển bị yêu vật khống chế thần trí.
Chạy đến nhà trọ ở Tân Dương cách hơn trăm cây số để gây án, mà không ra tay với dân trong thôn, đại khái là thỏ không ăn cỏ gần hang.
Dẫu sao gây án trong thôn cũng dễ dẫn tới sự chú ý của người ta, dễ dẫn tới cường địch.
Một loại khả năng nữa, yêu vật trong núi sâu kia cần tim người đặc biệt, thôn dân thôn Giang Bình tịnh không phù hợp điều kiện, nên chỉ có thể khống chế Vương Hiển đi Tân Dương tìm người thích hợp.
Đương nhiên đó chỉ là phỏng đoán của hắn, nguyên nhân thật sự ra sao còn chưa biết được.
“Bạch thôn trưởng, ông có biết chỗ yêu vật bị phong ấn trong truyền thuyết không? Chúng tôi muốn tới đó xem thử.” Đinh Linh đi một vòng tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên đưa ra yêu cầu.
“A? Các người muốn vào núi?” Thôn trưởng giật nảy mình, tay cầm tẩu thuốc dừng lại trên không “Không thể đi a! Vạn Cốt Thạch Quật đó đúng là nơi hung hiểm cực độ! Có đi không về a! Thôn dân thôn chúng tôi, đừng nói tới gần Vạn Cốt Thạch Quật, bình thường đến ngọn núi đó cũng không dám tới gần!”
“Thôn dân không cần tới gần, chỉ cần mang chúng tôi tới chân núi có Vạn Cốt Thạch Quật là được rồi!” Khô Vinh đại sư nãy giờ ngồi yên lặng một bên không mở miệng, đột nhiên nói “Còn lại thì chúng tôi tự tìm tới.”
“Mấy người vẫn là đừng nên đi, nơi đó thật quá nguy hiểm. Nghe tôi một câu, tôi đây không phải nói chuyện giật gân đâu!” Bạch thôn trưởng nỗ lực khuyên can, hi vọng xua tan ý niệm của ba người.
Thế nhưng, Triệu Thụy và Khô Vinh đại sư là người ý chí kiên định, sớm đã quyết định chủ ý, tự nhiên không vì bất cứ điều gì mà thay đổi.
Đinh Linh cũng có lòng muốn đi Vạn Cốt Thạch Quật nhìn xem, thêm nữa cô phụ trách an toàn của Khô Vinh đại sư, vì vậy cũng không để ý tới lời của Bạch thôn trưởng.
Bạch thôn trưởng thấy ba người bỏ ngoài tai hảo tâm khuyến cáo của mình, chỉ đành thở dài một hơi, không nói nhiều nữa, ra ngoài tìm thôn dân chịu dẫn đường.
Triệu Thụy ba người chờ ở chỗ cũ.
Chờ một lúc, không thấy thôn trưởng trở về, Triệu Thụy thấy không khí trong phòng có phần ngột ngạt bèn đứng lên đi ra khỏi nhà.
Xuân quang bên ngoài mạnh hơn trong phòng nhiều.
Đinh Linh đại khái cũng cảm thấy ngồi đần độn trong phòng không có ý tứ gì, cũng theo ra ngoài.
“Ngươi cảm thấy thôn trưởng nói có đáng tin không?” Đinh Linh nhìn đỉnh núi đen kịt phía xa, hỏi.
“Ngươi thấy sao?” Triệu Thụy tịnh không đáp thẳng mà hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt mĩ lệ của Đinh Linh hỏi lại.
“Không biết, bán tín bán nghi.” Đinh Linh cau cau đôi mày liễu, tỏ ra có chút mê hoặc “Ta luôn cảm thấy những thứ thôn trưởng nói có chút quá khoa trương rồi, khiến ta khó tiếp nhận. Nếu là trước đây, ta tuyệt đối không tin những thứ này, nhưng từ khi thấy qua sự khủng bố của hung phạm Vương Hiển, lại thấy lực lượng kinh người của người mang mặt nạ bạc thần bí đó, khiến ta cảm thấy không thể không thử tin tưởng trên thế giới này xác thật tồn tại một ít thứ nằm ngoài phạm vi lý giải của khoa học.”
Triệu Thụy cười cười nói: “Hai mươi mấy năm thường thức đột nhiên bị lật đổ, thật khiến người ta nhất thời không cách nào thích ứng. Bất quá, ngươi không cần phải để ý nhiều lắm. Cố sự thôn trưởng nói đó là truyền thuyết hay sự thật, sau khi đến Vạn Cốt Thạch Quật tự nhiên sẽ biết rõ ràng.”
Đinh Linh ừm một tiếng, nhìn Triệu Thụy một cái, không nói gì nữa, trong lòng lại cảm thấy, Triệu Thụy này tuy tác phong vô lại, nhân phẩm tệ hại, nhưng tố chất tâm lý và năng lực tiếp thu đối với sự vật mới lại hơn hẳn người thường, mãi đến hiện tại hắn vẫn không tỏ ra chút kinh ngạc nào, khiến người ta phải thay đổi cách nhìn.
Ba người Triệu Thụy chờ một đoạn thời gian thật lâu, Bạch thôn trưởng mới mang một nam tử tráng niên bốn mươi mấy tuổi trở về nhà.
Thôn trưởng nhìn ba người rồi nói: “Vạn Cốt Thạch Quật quá đáng sợ, thôn dân vừa nghe đã biến sắc, không muốn lại gần, tôi tốn công phu thật lớn mới thuyết phục được em họ Bạch Cường này. Bất quá, hắn cũng chỉ có thể mang mọi người tới gần Vạn Cốt Thạch Quật, tiến vào thì vạn vạn lần không làm.”
“A Di Đà Phật, đa tạ ông, Bạch thôn trưởng. Chỉ cần đến gần Vạn Cốt Thạch Quật là đủ rồi.” Khô Vinh đại sư niệm Phật hiệu, hơi khom người với Bạch thôn trưởng.
“Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi.” Bạch Cường buồn rầu nói một câu, sải bước đi ra ngoài.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK