Khổng Vi Vi đi rồi, Triệu Thụy trở về phòng khách, cảm thấy xem TV tiếp tựa hồ cũng buồn, bèn ngã dựa vào ghế sofa, đem tư tưởng chuyển thành phương diện làm sao để đề thăng thực lực.
Triệu Thụy trước mắt đã tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết đến Luyện thần tiền kì, đối với một tu chân giả mà nói, trong đoạn thời gian ngắn như vậy, tu luyện đến loại cảnh giới như Triệu Thụy, đó đơn giản là khó tưởng tượng ra, cho dù đỉnh cấp cường giả hiện tại của tu chân giới, Thục Sơn Kiếm Phái Lý Lăng Phong, cũng còn xa lắc mới bằng.
Bất quá, con đường tu chân, càng về sau càng gian nan hung hiểm, Triệu Thụy đồng dạng cũng không ngoại lệ
Hắn từ sau khi tiến nhập vào Luyện thần tiền kì, tiến độ tu luyện so với Sinh tức kì đã chậm hơn rất nhiều.
Đây không phải là Triệu Thụy không nỗ lực, trên thực tế, hắn tu luyện tiêu hao thời gian và tinh lực, hoàn toan không ít hơn trước kia, hắn thông qua các loại bảo vật, từ trong thiên địa hấp thu linh khí, thậm chí còn nhiều hơn so với trước kia.
Chỉ là, muốn đột phá luyện thần tiền kì, đạt tới cảnh giới Luyện thần trung kì, còn xa lắc mới đủ.
Muốn đệ nhi nguyên thần còn ở thời kì hài đồng trong đan điền trưởng thành làm thanh niên yêu ma, hắn còn phải không ngừng nỗ lực tu luyện, thu được nhiều thiên địa linh khí hơn mới đủ.
Đương nhiên, chuyện này đồng dạng cũng phải cần một đoạn thời gian tích lũy dài tương đương.
Triệu Thụy trong lòng rõ ràng, con đường tu luyện, chỉ có thể tiến lần tường bước, không thể gấp được, mà gấp cũng không có chút tác dụng nào.
Bất quá, hiện tại nguy cơ trùng trùng, cường địch rình quanh, hắn phải dùng hết khả năng trong một khoảng thời gian ngắn đề thăng thực lực, ứng phó với Thi gia và sát thủ do tập đoàn chưa biết kia phái ra.
Chỉ là, phải làm sao để gia tăng lực chiến đấu trong thời gian ngắn?
Triệu Thụy vừa suy nghĩ, vừa lấy Thị Huyết ma đao từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, cầm trong tay cẩn thận ngắm nghía, thân đao cong cong giống như trăng non, mũi đao sắc nhọn, hàn khí bức nhân.
Bên ngoài ma đao phản xạ ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đỏ thẫm như máu, phảng phất như cả cây ma đao đã thấm đẫm máu tươi của địch nhân.
Thị Huyết ma đao này là viễn cổ ma khí, trong thời kì viễn cổ, lực lượng của nó, có thể chém đứt sơn mạch cao vút, có thể xé rách ba đào của đại hải.
Chỉ là sau khi trải qua viễn cổ chiến tranh, thanh ma đao này băng phong ngàn vạn năm, ma linh trong ma đao đã chịu phải trọng thương, uy lực đã rất không bằng trước kia.
Bất quá, Thị Huyết ma đao tuy thụ thương trong viễn cổ chiến tranh, nhưng thân đao tịnh không thương hại quá lớn, chỉ là ma linh trong ma đao bị thương tương đối nghiêm trọng, nếu như có thể khôi phục hoàn toàn ma linh, uy lực của Thị Huyết ma đao có thể dần dần tăng lên, cuối cùng sẽ trùng hiện huy hoàng của thời kì viễn cổ!
Triệu Thụy đem chân khí trong cơ thể trút vào ma đao, tác động với ma linh trong ma đao, đao mang ám hồng sắc lập tức sáng lên, tán phát sát khí lăng lệ.
Thế nhưng, đây đã là cực hạn của Thị Huyết ma đao, phảng phất như có một cổ trở lực vô hình, ngăn trở nó triển hiện uy lực cường đại hơn, khủng bố hơn!
Triệu Thụy cảm thấy, uy lực mà Thị Huyết ma đao triển hiện, so với uy danh của nó tịnh không phù hợp, hắn đã từng tốn không ít công phu, nghĩ không ít biện pháp, thử khôi phục thêm một bước uy lực của Thị Huyết ma đao, thế nhưng tầng chướng ngại vô hình, vẫn thủy chung ngăn cách phía trước, vô pháp đột phá.
Triệu Thụy một lần nữa tiến hành thử nghiệm, không có kết quả, bèn có chút thất vọng phát tán chân khí, thu Thị Huyết ma đao vào Càn Khôn giới chỉ.
Hắn không biết vì sao lại xuất hiện loại tình huống này, trong nhất thời cũng không có biện pháp giải quyết.
Dựa trên ghế sofa, duỗi hai ngón tay, Triệu Thụy có chút dau đầu day day trán, cẩn thận suy nghĩ, làm sao mới có thể phát huy uy lực của Thị Huyết ma đao thêm một bước.
Đột nhiên, trong não hắn linh quang lóe lên, nghĩ đến Luyện khí tông sư của tu chân giới Huyền Linh đạo trưởng, có lẽ giúp đỡ được mình một chút.
Triệu Thụy vội vàng lấy Cửu Cung Xuyên Không Lệnh từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, tìm kiếm Huyền Linh đạo trưởng.
Triệu Thụy đã có một doạn thời gian không vào Thiên Phúc ảo cảnh, bất quá, cảnh vật trong Thiên Phúc ảo cảnh tựa hồ không có biến hóa gì, trong vân hải mênh mông, Huyền Không Đảo đứng lơ lửng trên không, trên quảng trường của Huyền Không Đảo, đầu ngươi lô nhô, tiếng người huyên náo, vẫn cứ náo nhiệt như vậy.
Triệu Thụy xuyên qua quảng trường to lớn, xuyên qua làn sóng người do những tu chân giả và yêu ma quỷ quái hợp thành, đến cửa hàng của Luyện Khí Tông trên Huyền Không Đảo.
Trừ Đan Đỉnh Phái ra, cửa hàng của Luyện Khí Tông là nhiệt náo nhất trên Huyền Không Đảo, tu chân giả và yêu ma ra ra vào vào, hai mắt sáng quắc đánh giá các loại bảo bối trong cửa hàng, hi vọng có thể mang một kiện trở về.
Đối với tu chân giả mà nói, pháp khí có tác dụng to lớn không phải nghi ngờ.
Một kiện thượng đẳng pháp khí, không chỉ đề thăng thực lực của họ, thậm chí có thể giúp họ chiến thắng tu chân giả cấp cao hơn!
Chính vì vậy, vô luận là Tu chân giả hay yêu ma quỷ quái, đều hi vọng chính mình có thể kiếm được một kiện pháp khí thượng hạn.
Mà pháp khí do Luyện Khí Tông chế tạo, bất luận là phẩm chất hay uy lực, đều thuộc hàng nhất lưu, tự nhiên là lựa chọn đầu tiên của tất thảy tu chân giả.
Chỉ là tăng nhiều cháo ít, pháp khí của Luyện Khí Tông chế tạo cũng không rẻ, tuyệt đại đa số người đều nhìn mà than thở, chảy cạn nước miếng.
Luyện khí tông.
Cửa hàng trên đảo diện tích cực lớn, giống như cung điện cổ đại, không ít nhân viên tiếp đãi.
Bất quá những đệ tử bình thường này thần sắc ngạo mạn, hơi hơi ngửa đầu, bộ dáng coi thường người mua.
Khách vào cửa hàng tuy trong lòng có phần ý kiến, nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra.
---
Điếm đại khi khách, khách đại khi điếm (cửa hàng to khinh khách, khách to khinh cửa hàng)
Với uy danh hách hách của Luyện Khí Tông ở tu chân giới, những đệ tử của Luyện Khí Tông này, cũng xác thật có vốn để ngạo mạn.
Triệu Thụy đến cửa của cửa hàng Luyện Khí Tông, đang chuẩn bị tiến vào, những đệ tử của Luyện Khí Tông đã sớm nhận ra hắn, đột nhiên biến đổi sắc mặt, đổi thành nụ cười nhiệt tình, lại còn chạy đến bên hắn, nói: “Ái chà, đây không phải là Minh Linh tiền bối sao? Ông đến có chuyện gì? Xin mau vào, xin mau mau vào!”
Vừa nói, họ vừa đưa tay làm hiệu mời.
Triệu Thụy trước tiên hơi ngẩn ra, sau đó nhớ ra, Minh Linh là tên giả hắn nói với Huyền Linh đạo trưởng, chỉ là thời gian quá dài, hắn thiếu chút đã quên mất.
Thế là, hắn cười gật gật đầu, dưới sự dẫn đường của đệ tử Luyện Khí Tông, tiến vào trong cửa hàng.
Đệ tử của Luyện Khí Tông mời Triệu Thụy ngồi ở chỗ dành cho khách quý, lại còn bưng trà rót nước, ân cần vô cùng. Bởi vì bọn họ đều biết, Triệu Thụy là khách quý của sư tổ bọn họ Huyền Linh đạo trưởng, lúc đầu đã có đệ tử vì đắc tội với Minh Linh mà bị sư tổ đuổi khỏi Luyện Khí Tông, đã có vết xe đổ, ai dám đối với Triệu Thụy có nửa phần bất kính chứ?
“Thằng cha này là ai vậy?”
“Sao lại khiến người của Luyện Khí Tông cung kính như vậy?”
“Đúng a! Thằng cha này rốt cuộc là lai lịch ra sao?”
“…….”
“…”
Những khách hàng khác trong cửa hiệu, thấy những Luyện Khí Tông đệ tử vừa mới ngạo mạn vô cùng, đột nhiên biến thành nhiệt tình như vậy, không khỏi mắt trợn miệng há, bắt đầu thì thào trò chuyện, suy đoán thân phận lai lịch của Triệu Thụy.
Triệu Thụy làm như không nghe thấy lời bàn luận của những người này, quay đầu hỏi một đệ tử Luyện Khí Tông:
“Huyền Linh đạo trưởng có đây không?”
“Minh Linh tiền bối, sư tổ hiện tại không có đây, bất quá ông ấy chút nữa sẽ đến, nếu không, ông cứ đợi ở đây một lúc nhé?” Tên đệ tử Luyện Khí Tông ấy cung cung kính kính đáp.
“Tốt.” Triệu Thụy gật gật đầu, xoa xoa tay, để những đệ tử Luyện Khí Tông này đi làm chuyện của mình, hắn ắt là phải tiếp tục ngồi trên ghế dựa, chờ Huyền Linh đạo trưởng.
Qua một lúc không lâu lắm, theo một tiếng cười dài, Huyền Linh đạo trưởng trong ánh mắt kinh ngạc và sùng bái của mọi người, từ ngoài cửa lướt vào, đến thẳng bên cạnh Triệu Thụy.
“Ái chà chà! Minh Linh đạo hữu, lâu quá không gặp a!” Huyền Linh đạo trưởng cười ha hả, vẻ mặt ôn hòa, hoàn toàn không phù hợp với thanh danh khó lòng tiếp cận.
Triệu Thụy cũng cười cười nói: “Đúng là đã lâu chưa gặp, Huyền Linh đạo trưởng, tôi lần này tới đây, là có chuyện khó khăn, cần thỉnh ông chỉ giáo.”
Huyền Linh đạo trưởng vuốt râu cười nói: “Ha ha, ta biết mà, không có chuyện không lên điện Tam bảo, đạo hữu có việc gì khó khăn, cứ việc nói ra, ta sẽ tận lực mà làm, giúp anh giải đáp.”
Triệu Thụy kéo Huyền Linh đạo trưởng tới một góc tránh xa mọi người, sau đó lấy Thị Huyết ma đao từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, đưa đến bên Huyền Linh đạo trưởng: “Tôi có kiện bảo vật này, hi vọng đạo trưởng ông giúp nhìn xem.”
Triệu Thụy tịnh không sợ bộc lộ kiện bảo vật này trong Thiên Phúc ảo cảnh, cho dù là Huyền Linh đạo nhân không cẩn thận đem chuyện này truyền ra ngoài, đối với hắn cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Bởi vì trong Thiên Phúc ảo cảnh này, hình tượng của hắn đã hoàn toàn thay đổi, căn bản không ai có thể nhận ra hắn trong hiện thực, càng không thể trong biển người mênh mông, tìm ra tung tích của hắn!
Huyền Linh đạo trưởng cầm Thị Huyết ma đao, cẩn thận xem xét một lúc, biểu tình trên mặt, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó chuyển thành cực kì chấn kinh, cuối cùng biến thành kích động vô cùng, thậm chí đến thân thể cũng hơi hơi run rẩy.
Ông ta cẩn thận dè dặt vuốt ve Thị Huyết ma đao, khóe miệng chỉ là lẩm bẩm nói: “Không thể, không thể, chuyện này tuyệt đối không thể nào. Bảo vật thế này, làm sao có thể tồn tại?”
“Sao rồi? Huyền Linh đạo trưởng?” Triệu Thụy đối với bộ dạng của Huyền Linh đạo trưởng có chút buồn cười, bèn vỗ vỗ vai ông hỏi.
Huyền Linh đạo trưởng giật mình một cái, tỉnh lại, sau đó, sau đó vẻ mặt chấn kinh nhìn hắn, lắp ba lắp bắp hỏi: “Minh Linh đạo hữu, anh… anh làm sao kiếm được tiên gia chí bảo như vầy? Đây… đây… đây đúng là ma khí cường đại thời kì viễn cổ, Thị Huyết ma đao a! Tiên gia bảo vật thế này, trên thế giới này hẳn là không thể tồn tại mới đúng!!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK