Mục lục
[Dịch] Thần Ma Chi Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mễ Văn có phải có hai tầng nhân cách không?” Triệu Thụy tụt lại sau mấy bước, kéo Lý Bưu nhỏ giọng hỏi một câu.
“Ngươi phát hiện được rồi?” Lý Bưu rất sửng sốt.
“Nói nhảm, ta đâu có ngu.”
“Hai tầng nhân cách thì không có, nhưng hai tầng tính cách thì là sự thật.” Lý Bưu thở dài một hơi, trong mắt lộ vẻ thương cảm hiếm hoi “Trước mười hai tuổi, Mễ Văn vẫn luôn ôn nhu văn tĩnh, thành tích học tập cũng rất tốt. Thậm chí nhìn thấy máu cũng sợ hãi khóc lớn. Sau đó mẹ mất, ta bận kiếm tiền nuôi sống gia đình, không có thời gian chăm sóc nó, kết quả nó luôn bị những đứa trẻ khác khi phụ và khinh bỉ.
Từ lúc đó, tính cách nó bắt đầu xảy ra thay đổi, có lúc đặc biệt có tính công kích. Đó là yêu cầu tự bảo vệ mình, ở Liên Đảo, không lợi hại một chút thì không sống nổi.”
Triệu Thụy nhất thời trầm mặc, hắn không ngờ Mễ Văn lại có quá khứ gian nan như vậy, cách nhìn của hắn với Lý Bưu cũng có chút thay đổi, một mình Lý Bưu nuôi em lớn thế này cũng hết sức không dễ dàng.
“Hai người rủ rỉ rù rì gì phía sau đó?” Mễ Văn ở phía trước đi rất xa, bỗng phát hiện hai người phía sau không đi theo, bèn xoay người lại, hấp háy mắt, hờn dỗi hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Lý Bưu vội nở nụ cười lấy lòng đối phó với em, rồi quay đầu, vẻ mặt trịnh trọng cảnh cáo Triệu Thụy: “Chuyện vừa rồi ngươi ngàn vạn lần đừng nói với Mễ Văn, nếu không nó khẳng định sẽ tìm ta làm phiền.” “Biết rồi, ta không có nhiều chuyện cỡ đó.” Triệu Thụy vỗ vỗ lưng Lý Bưu, cùng đạp xe với Mễ Văn ra bờ biển.
Chỗ ba người đến tịnh không phải là bãi biển hấp dẫn, không có nhiều người, ba người cởi giày, đi chân trần trên cát, vừa hóng gió vừa trò chuyện.
Nói chuyện như vậy một lúc, Mễ Văn đột nhiên chỉ mặt biển phía xa, hứng thú kêu lên: “Chà! Hai người xem kìa! Hải thị thần lâu !”
Triệu Thụy nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy mây mù bốc hơi trên mặt biển, một hòn đảo to lớn như ẩn như hiện trong mây.
Trên hòn đảo, cây cối xanh ngắt, hoa cỏ um tùm, thỉnh thoảng có phi cầm tẩu thú ngoại hình kì lạ đặc biệt ẩn hiện trong rừng cây.
Trên đảo còn có một số đình đài lầu các do nham thạch tạo thành, kiểu dáng cổ xưa tinh mĩ, thập phần hiếm thấy.
“Hòn đảo thật kì đặc!” Lý Bưu lớn giọng tán thán. “Không biết ảo ảnh đó là cảnh chỗ nào, nếu không ta tìm cơ hội tới đó chơi thử!”
“Một chỗ rất đẹp, ta cũng muốn đi!” Mặt Mễ Văn lộ vẻ xa xăm, nhìn về hòn đảo thần bí trong mây mù, ngơ ngẩn xuất thần.
Triệu Thụy lại không cho rằng hòn đảo to lớn mà thần bí đó là ảo ảnh.
Hắn hoài nghi hòn đảo đó thực sự tồn tại!
Bởi vì, một cổ linh lực cường đại tuyệt luân mà lại đầy uy áp khủng bố đang tán phát ra từ hòn đảo đó.
Cho dù ở cách rất xa, hắn vẫn cảm nhận được hết sức rõ ràng cổ linh lực to lớn đó!
“Đó rốt cuộc là hòn đảo thế nào? Sao lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này? Trên đảo có ẩn tàng bí mật gì? Sao lại tồn tại linh lực cường đại mà khủng bố như vậy?”
Trong lòng Triệu Thụy nổi lên từng cái nghi vấn, không cách nào giải thích.
Mây mù màu trắng trên biển càng lúc càng dày, đến cuối cùng, cả hòn đảo cơ hồ đều ẩn trong đó, biến mất vô ảnh vô tung.
Trong lòng hắn bỗng nổi lên một xung động mãnh liệt, muốn đến hòn đảo thần bí đó thăm dò cẩn thận một lần, tìm một đáp án cho mớ hoài nghi kia.
Thế là, hắn bèn lấy cớ, rời khỏi Mễ Văn và Lý Bưu, rồi triển động thân hình, bay thẳng về phía hòn đảo thần bí.
Càng bay về phía trước, mây mù trên mặt biển càng dày đặc, đến cuối cùng, với mục lực của Triệu Thụy cũng không cách nào nhìn rõ cảnh tượng ngoài mười mét.
May mà linh lực to lớn do hòn đảo tán phát ra như một kim chỉ nam, chỉ rõ phương hướng, Triệu Thụy mới không bị lệch hướng.
Hắn phi hành trên biển đại khái hai mươi phút, sương mù mỏng dần, Triệu Thụy cuối cùng cũng tới gần hòn đảo ẩn trong sương mù đó.
Sau khi tới gần, hắn mới biết hòn đảo đó to cỡ nào.
Cho dù hắn bay trên không, cũng không cách nào nhìn rõ toàn bộ hòn đảo, từng đỉnh núi dựng thẳng đứng cao tới vạn trượng, từng gốc cổ thụ ngàn năm che kín mít cả hòn đảo.
Ở sâu trong hòn đảo có một đỉnh núi cao dốc hiểm trở nhất, cắm thẳng vào mây.
Trên đỉnh núi cuồng phong gào rít, mây mù dày đặc che lấp đỉnh núi, dưới tính huống không thấy rõ, quái điểu li chi lít chít kêu rít chói tai, xoay vòng lượn lờ.
Linh lực uy thế kinh người đang từ đỉnh núi đó tán phát ra cuồn cuộn không dứt.
Lòng hiếu kì của Triệu Thụy càng mạnh, hắn muốn biết trên đỉnh ngọn núi đó rốt cuộc tồn tại thứ gì.
Trang Phong Thần chi thư thứ ba nói không chừng đang ở trên đỉnh ngọn núi này.
Triệu Thụy triển động thân hình, đang chuẩn bị bay qua hòn đảo lớn, thẳng tới đỉnh cao nhất sâu trong hòn đảo.
Bỗng nhiên, một bầy chim nhỏ màu sắc sặc sỡ, kêu líu lo ríu rít, kinh hoáng thất thố từ trong rừng bay ra.
Trong lòng Triệu Thụy bỗng có dự báo nguy hiểm, hắn vội ngừng lại, không tiến tới nữa.
“Vù” một tiếng, một bóng đen to lớn từ trong rừng bay thẳng ra, mang theo một luồng cuồng phong hôi thối.
Từng gốc cổ thụ ngàn năm bị cuồng phong thổi bật cả gốc rễ như cọng cỏ khô, bay loạn khắp nơi.
Bóng đen to lớn đó từ trong rừng bay thẳng ra, há to cái miệng rộng, trong chớp măt đã nuốt hết bầy chim nhỏ đó.
Triệu Thụy nhìn kĩ một cái, cái bóng đen đó vậy mà lại là một con chim to siêu cấp!
Con chim to đó toàn thân đầy vảy màu xanh biếc, trong miệng đầy răng dài sắc nhọn, thập phần hung ác, sải cánh có đến bốn năm chục mét, che rợp cả ánh mặt trời!
Triệu Thụy giật nảy mình, trước giờ hắn chưa từng thấy qua con chim nào to lớn hung mãnh như vậy, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe qua.
Quan trọng là, đây tịnh không phải là một sinh vật bình thường, mà là phi hành yêu vật khắp người tán phát yêu khí cường liệt!
Độ mạnh yêu lực của yêu vật đó chỉ sợ đã đạt tới mức Phân Thần sơ kì trong tu chân giới!
Nếu chỉ có một con yêu vật như vậy, Triệu Thụy chẳng chú ý làm gì, với thực lực của hắn đủ để ứng phó.
Nhưng hòn đảo này to như vậy, rừng rậm mênh mông, không bến không bờ, bên trong còn ẩn nấp bao nhiêu yêu vật khủng bố, bao nhiêu sát cơ lợi hại nữa?
Triệu Thụy lờ mờ cảm thấy, con phi hành yêu vật to lớn vừa rồi, trong hòn đảo to lớn thần bí này, chỉ sợ không tính là đặc biệt cường hãn, mà là một loại tồn tại bình thường.
Yêu vật hung ác hơn hẳn có chi chít khắp nơi trong rừng rậm này.
Còn như tồn tại cường đại nhất, khủng bố nhất, có lẽ là nằm trên đỉnh núi cao nhất đảo kia.
Triệu Thụy trở nên cảnh giác, cảm thấy hòn đảo thần bí này cổ quái dị thường, hắn bỏ qua ý niệm bay thẳng tới đỉnh cao nhất, không tùy tiện thâm nhập, mà bay quanh đảo một vòng, cẩn thận quan sát
Hắn phát hiện ở ba hướng đông tây nam của hòn đảo thần bí này toàn là vách núi dựng thẳng cao vạn trượng, chỉ phía bắc mới có một bãi cát bằng phẳng dài mấy km, rộng mấy trăm mét.
Trên bãi cát rải rác vô số xác tàu bè, từ xưa tới này, đủ kiểu đủ dàng, đại khái là gặp nạn trên biển.
Triệu Thụy quyết định đáp xuống bãi cát này, hắn tán phát cảm giác ra, cẩn thận thăm dò tình huống xung quanh, lại đột nhiên phát hiện cảm giác của mình như bị lực lượng thần bí nào đó kiềm chế, lại mất đi hiệu dụng!
Triệu Thụy hơi kinh ngạc, biết hòn đảo to lớn thần bí này khẳng định có bố trí trận pháp mạnh mẽ, ngăn chặn cảm giác.
Bản thân hắn đã tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết tới Luyện Thần hậu kì, tương dương với tu chân giả Phân Thần kì đỉnh phong.
Muốn ngăn chặn cảm giác của hắn, đến tu chân giả Hợp Thể kì cũng không làm được, chí ít cũng phải là tu chân giả Độ Kiếp kì, thậm chí tiên nhân hạ phàm mới được.
Ai sáng tạo ra hòn đảo to này? Vì sao lại sáng tạo ra hòn đảo to này?
Sự hiếu kì trong lòng Triệu Thụy không chỉ không giảm mà trái lại càng mạnh hơn, âm thầm quyết định, nhất định phải giải được câu đố này.
Nếu là tu chân giả bình thường, cảm giác bị ngăn chặn, vậy chỉ có thể bằng vào ngũ quan quan sát tình hình xung quanh.
Bất quá, Triệu Thụy lại khác với mọi người, chí ít hắn còn có Đệ nhị nguyên thần.
Thi triển pháp quyết, thả Đệ nhị nguyên thần trong đan điền ra, cẩn thận thăm dò hoàn cảnh xung quanh một lần, sau khi xác định không có bất cứ nguy hiểm gì, Triệu Thụy mới đáp xuống bãi cát.
Bãi cát nhẵn như gương, cát rất mịn rất nhẵn, có thể làm cát chuyên dụng cho bóng chuyền bãi biển.
Triệu Thụy đứng trên bãi cát mấy phút, rồi vượt qua bãi cát, đi vào rừng, lưu lại một chuỗi dấu chân sâu hoắm trên bãi cát trăm ngàn năm không ai tới này.
Xuyên qua bãi cát, đến trước rừng cây rậm rạp, Triệu Thụy đang chuẩn bị tiến vào, khóe mắt bỗng liếc thấy khoảng mười mét bên trái hình như có thứ gì đó.
Hắn bước tới, vẹt cỏ dại rậm rạp ra, một cái bia đá cao bằng nửa thân người lộ ra.
Bia đá rất đơn giản, không có văn hoa nhiều, bên trên khắc năm chữ triện rồng bay phượng múa:
Thiên Cương Trấn Yêu đảo!
Chữ màu đỏ, nhìn muốn phát hoảng.
Bên phải bia đá lác đác vài nét khắc một tiêu ký hình tròn màu vàng kim, xem ra hơi giống một la bàn phong thủy màu vàng kim.
Thiên Cương Trấn Yêu đảo? Sao trước giờ lại chưa từng nghe qua. Trên hòn đảo này trấn yêu quái cường đại nào?
Triệu Thụy cúi đầu, đang suy nghĩ, mặt đất đột nhiên rung động kịch liệt, khiến người ta cơ hồ không thể đứng vững, tiếng động ầm ầm không ngừng vang vọng trên không.
Chuyện gì vậy?
Triệu Thụy đề cao cảnh giác, nhìn ngó xung quanh, bỗng phát hiện ra sương mù bao quanh Trấn Yêu đảo đang nhanh chóng tiêu tán dưới tốc độ kinh người, mà cả Trấn Yêu đảo cũng dần dần biến mất!
“Chết tiệt!”
Triệu Thụy thấp giọng mắng một câu, vội vàng lui khỏi rừng rậm, trở về bãi cát, rồi đằng không bay lên, bay lên trên cao.
Hắn không muốn cùng biến mất với hòn đảo này.
Lúc hắn mới vừa bay lên khoảng trăm mét, sương mù dày đặc vốn che phủ mặt biển đã tan hết toàn bộ, Thiên Cương Trấn Yêu đảo thần bí cũng không thấy tung tích, dường như trước giờ chưa từng xuất hiện.
Thiên Cương Trấn Yêu đảo này có xuất hiện lần nữa không?
Triệu Thụy nhìn nước biển xanh thẳm bên dưới, nghĩ bụng.
Chí ít hắn cũng hi vọng Trấn Yêu đảo này một lần nữa xuất hiện ở nhân gian, bởi vì còn quá nhiều câu đố chờ hắn giải.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK