Triệu Thụy không khỏi trầm giọng ồ lên một tiếng kinh ngạc, kẻ giữ mộ kì quái này rốt cuộc là quái vật gì mà đến cả hấp huyết ma quang cũng không có tác dụng với nó.
Mắt thấy kẻ giữ mộ thế đến hung mãnh, hắn không muốn đối chọi trực tiếp, vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc, vượt qua không gian, tránh qua bên phải kẻ giữ mộ, vừa khéo tránh khỏi một kích hung mãnh của kẻ giữ mộ.
Liền đó, hắn khép hai ngón tay, khống chế Thị Huyết ma đao, chỉ thẳng vào kẻ giữ mộ.
Thị Huyết ma đao như vầng trăng non lập tức phát ra hồng quang chói mắt, “vù” một tiếng, bắn ra, cấp tốc xoay chuyển, chém vào lưng kẻ giữ mộ.
Tốc độ của Thị Huyết ma đao cực nhanh, trong chớp mắt đã chém tới lưng kẻ giữ mộ.
Chính vào lúc này, kẻ giữ mộ dùng lực giẫm xuống đất một cái, phát ra tiếng ầm ầm, thân hình to lớn mang theo một cổ kình phong, lấy một tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân hình, né sang một bên.
Một tiếng “xẹt” nhẹ vang lên, Thị Huyết ma đao cắt qua sau lưng kẻ giữ mộ chỉ chệch chút xíu, cắt rách hắc bào của kẻ giữ mộ thành hai nửa, lại không chạm vào được thân thể kẻ giữ mộ.
Hắc bào phất phơ rơi xuống, mặt mày thật của kẻ giữ mộ lần đầu tiên lộ ra!
Điều khiến người ta giật mình là nó lại là một tượng đá cao hơn hai mét, gần ba mét!
Pho tượng này tạo hình tương đối kì đặc, do cả một khối nham thạch không biết chất gì điêu khắc mà thành, hình dạng như Sơn Nhung chiến sĩ thời kì chiến quốc, thân khoác trọng giáp, tay cầm trường thương, vừa khéo vừa giống, y như người thật.
Trên mỗi mảnh giáp đều điêu khắc cổ đại chú văn màu đỏ son.
Khác với thạch tượng bình thường là pho tượng to lớn này hai mắt chớp ánh sáng lạnh màu xanh, giống như âm linh oán độc, khi chăm chú nhìn người sẽ khiến người ta sởn gai ốc.
Triệu Thụy không khỏi hết sức bất ngờ, hắn không lường trước được kẻ giữ mộ khủng bố dễ dàng tiêu diệt mấy chục người này lại là một tượng đá to lớn!
Bất quá, nói đi nói lại, cũng chỉ có tượng đá kiểu này mới không sợ cô đơn lạnh lẽo trung tâm cảnh cảnh ở trong mộ để bầu bạn với chủ nhân, vượt qua hơn ngàn năm thời gian.
“Đây chẳng lẽ là Lục Phách thạch nhân sớm đã tuyệt tích!”
Triệu Thụy trầm giọng nói một mình, hốt nhiên nhớ lại một loại vu pháp của một bộ tộc cổ đại sớm đã thất truyền trong tu chân giới.
Loại vu pháp đó tương đối tàn nhẫn âm độc, nhưng cũng cực kì lợi hại.
Nó rút sống ba hồn bảy vía ra khỏi thân thể con người, rồi trừ khử ba hồn và Thiên Xung phách chủ quản tư tưởng, chỉ lưu lại sáu phách cấm cố trong tượng đá, gọi là Lục Phách thạch nhân.
Lục Phách thạch nhân dưới tác dụng của vu pháp có thể có lực lượng cường đại, hoành hành vô kị, không gì cản nổi.
Còn như thạch nhân rốt cuộc cường đại tới đâu là do vu sư chế tác quyết định.
Bất quá, do Thiên Xung phách bị tách ra, Lục Phách thạch nhân này có trí lực nhất định, nhưng không có tư tưởng, không có năng lực một mình cân nhắc, chỉ là một cỗ máy giết chóc phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.
Vào thời Xuân thu Chiến quốc, Lục Phách thạch nhân này đã từng phát huy tác dụng to lớn.
Chỉ là sau đó, do nhung vu điêu linh, vu pháp thất truyền, Lục Phách thạch nhân này cũng không xuất đầu lộ diện, dần dần bị người ta lãng quên.
Không ngờ hôm nay lại gặp một Lục Phách thạch nhân ở đây!
Cũng chẳng trách hấp huyết ma quang do Thị Huyết ma đao phát ra không có tác dụng với nó, một pho tượng ma không có nhục thể, không có sinh mệnh kiểu này lấy đâu ra máu tươi?
Hắc bào bị chém rách, quang mang màu xanh trắng lạnh lùng nhảy múa trong mắt Lục Phách thạch nhân, dường như cảm thấy phẫn nộ.
Nó vặn mạnh người, rung cổ tay một cái, thạch thương to dài ảo hóa thương ảnh đầy trời trong không trung, mang theo tiếng phá không chói tai, phô thiên cái địa công kích tới Triệu Thụy, ngân phù chạm khắc trên thương lưu động trong thương ảnh, giống như đóa hoa tử vong tức giận nở ra, yêu diễm mà lại khủng bố.
Trong khi đóa ngân hoa đó tươi đẹp nhất, thạch thương bắn ra từ trong thương ảnh trùng trùng điệp điệp, mang theo khí thế sắc bén, đâm thẳng tới đầu Triệu Thụy!
Nếu một kích này kích trúng, cái đầu Triệu Thụy sẽ nổ tung trong chớp mắt như quả dưa hấu!
Mắt thấy ngân phù thạch thương đâm tới trước mặt, trong mắt Triệu Thụy chớp lên một luồng lãnh quang, không hoảng không gấp khởi động Không Gian Thần Trạc.
Một luồng quang mang màu kim nhạt chớp qua, không gian bắt đầu trở nên vặn vẹo chấn động, Triệu Thụy “vù” một tiếng, biến mất không thấy đâu.
Đồng thời, thạch thương cuốn theo tiếng rít sắc nhọn, đâm qua chỗ vừa rồi của Triệu Thụy, cũng lướt qua Triệu Thụy chỉ chệch chút xíu.
Kẻ giữ mộ hơi ngẩn ra, không ngờ mục tiêu công kích đột nhiên biến mất!
Nó xoay đầu, tìm kiếm tung tích của Triệu Thụy, nhưng đột nhiên phát hiện Triệu Thụy lại đứng một chân trên cán thương, giống như một sợi tơ liễu mềm mại, phất phơ theo gió.
Kẻ giữ mộ tức giận phát ra một tiếng rống trầm, giơ thạch thương đập xuống đất, muốn đập Triệu Thụy trên cán thương xuống.
Lúc này, mũi chân Triệu Thụy nhấn lên cán thương, giống như một con thuyền nhẹ, thuận theo cán thương to lớn trượt tới trước mặt kẻ giữ mộ, năm ngón tay xòe ra, ngưng tụ một nắm chân khí, trút vào trong Thị Huyết ma đao, rồi vung mạnh một cái.
Quang mang lấp lóe chói mắt của Thị Huyết ma đao vạch một vòng sáng màu máu trên không trung, chém chuẩn xác lên cổ kẻ giữ mộ.
Cơ chế phòng ngự tự động của kẻ giữ mộ khởi động trong chớp mắt, chú văn đỏ thắm khắc trên người phát ra hồng quang chói mắt, hình thành phòng ngự kiên cố ở bộ vị tiếp xúc với ma đao, thử ngăn trở thế công của ma đao!
Bất quá, kiểu ngăn trở này chỉ duy trì vẻn vẹn chưa tới nửa giây.
Một tiếng “ầm” vang to lên, đao mang bén nhọn vô cùng đột phá phù chú phòng ngự của kẻ giữ mộ, hung hăng chém lên cổ nó.
Kẻ giữ mộ điên cuồng rống lên một tiếng, thân thể to lớn bị lực xung kích cường đại hất lui ra sau, lảo đảo loạng choạng lui hai mươi mấy bước mới đứng vững lại được, mặt đường nhựa bị nhịp bước nặng nề của nó kéo ra những vết nứt dài.
Một vết đao sâu mười centimet xuất hiện trên cổ nó!
“Thật lợi hại!”
Lương Đông Hải dựa lưng vào chiếc xe, vô lực ngồi trên đất nhìn hai người kịch đấu không xa, không nhịn được trầm giọng kinh thán một tiếng. Kẻ giữ mộ rốt cuộc cường đại tới đâu, khủng bố tới đâu, hắn đúng là đã tự mình thể hội rồi.
Theo hắn thấy, kẻ giữ mộ chính là một đỉnh núi không thể leo qua, mà hắn ở trước mặt kẻ giữ mộ giống như giun dế, hoàn toàn không có nửa điểm sức phản kháng.
Thế nhưng, người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này, khi chiến đấu với kẻ giữ mộ, thế công lưu loát như hành vân lưu thủy, không rơi vào hạ phong chút nào, thậm chí còn làm kẻ giữ mộ trọng thương trong thời gian cực ngắn!
Thực lực thế này, hắn đúng là thấy chưa từng thấy, nghe chưa từng nghe!
“Người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Vì sao lại có lực lượng cường đại thế này?”
Trong lòng Lương Đông Hải nghĩ vậy, bỗng nhếch khóe miệng, tự cười giễu mình.
Hắn bỗng ý thức được, kẻ thần bí mang mặt nạ bạc này, rất có thể đã ở xa giám sát mọi chuyện từ đầu rồi.
Cho dù kẻ giữ mộ không xuất hiện, đám người Đằng Nguyên và Sơn Điền đó cũng không thể thu được bảo vật trong cặp da, chỉ bất quá là may đồ cưới cho người ta mà thôi.
Đáng cười là những tu hành giả Thần Đạo giáo này, bao gồm cả hắn trong đó, lại hoàn toàn không phát hiện ra!
Vậy mà hắn bình thường còn hết sức tự phụ với tu hành của mình, cho rằng thực lực của mình cho dù phóng mắt cả Trung Quốc, cho đến cả thế giới, cũng đều là hạng nhất.
Hôm nay thấy thực lực của người mang mặt nạ bạc này mới biết cái gì kêu là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, mình bất quá chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.
Trong khi Lương Đông Hải bội phục sát đất với thực lực mà Triệu Thụy triển hiện ra, Triệu Thụy lại cảm thấy hơi kinh ngạc với sức phòng ngự cường đại mà kẻ giữ mộ triển hiện ra.
Hắn vốn cho rằng một đao hung ác bén nhọn này đủ để chặt cái đầu to lớn của kẻ giữ mộ xuống.
Không ngờ cổ đại chú văn điêu khắc trên người kẻ giữ mộ lại có sức phòng ngự to lớn ngoài dự liệu của người ta, lại ngăn trở được ma đao của hắn!
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi có chút kính phục với tu vi của Mạt Đại nhung vu, vu chú phòng ngự lập ra gần hai ngàn năm trước, bây giờ lại còn có pháp lực cường đại như vầy, đây không phải là người bình thường có thể làm ra được.
Chắc chắn Mạt Đại nhung vu năm đó cũng là một nhân vật phong vân tu vi cao thâm, thực lực cường hãn.
Nghĩ đến đây, Triệu Thụy lại thêm vài phần hiếu kì đối với bảo vật trong cặp da.
Bảo vật trong cặp da là Mạt Đại nhung vu lưu lại.
Bảo vật mà một vị cường giả như vậy lưu lại thế gian, khẳng định sẽ trân quý vô cùng, nếu không cũng không cần dùng Lục Phách thạch nhân làm kẻ giữ mộ, coi giữ bảo vật, tu hành giả Thần Đạo giáo Nhật Bản cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới Tân Dương, khổ cực đào quật mộ phần.
Trong lòng Triệu Thụy có chút háo hức, tuy hắn từng xem vô số bảo vật, nhưng vẫn hi vọng bảo vật do Mạt Đại nhung vu lưu lại có thể giúp đỡ được cho hắn.
Do sức chú ý bị bảo vật hấp dẫn quá nửa, Triệu Thụy lại không tìm hiểu sâu về chuyện vì sao một tu hành giả cường đại như Mạt Đại nhung vu lại chết yểu.
Ánh mắt hắn hướng về Lục Phách thạch nhân, trong tay ngưng tụ một nắm chân khí trút vào trong Thị Huyết ma đao, chuẩn bị phát động thế công lần thứ hai, triệt để phá hủy thằng cha ấy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK