Mi Thiên lại suy nghĩ rồi nói: “Nhưng ngươi muốn được Phong Thần chi thư như vậy, ta phải nói cho ngươi biết, ở trung tâm Hoàng Tuyền Địa Cung này, có xây dựng một cung điện hùng vĩ, tên là Hoàng Tuyền Kim Điện. Đó là nơi thần bí nhất, mà cũng là hung hiểm nhất trong cả Hoàng Tuyền Địa Cung. Ta tốn thời gian rất nhiều năm, khắc phục vô số khó khăn, chém giết vô số yêu ma và vong hồn, mới tới đó được.
Sau đó, ta phát hiện trong điện đường đó một hi thế chi bảo, cũng chính là Phong Thần chi thư mà ngươi tìm kiếm.”
Nói tới đây, trên mặt Mi Thiên lộ vẻ hồi tưởng: “Chính vì có kiện bảo vật đó, mộng tưởng của ta mới có khả năng thực hiện.
Thế nhưng, khi ta thử dùng kiện viễn cổ tiên gia pháp bảo đó để cải tạo Hoàng Tuyền Địa Cung, một hung linh cường đại từ Cửu U Hoàng Tuyền chạy ra, đột nhiên tập kích ta. Thực lực của hung linh lúc đó thua xa ta. Nhưng lúc đó ta vì cải tạo Hoàng Tuyền Địa Cung, tinh lực cơ hồ đã hao tận, hoàn toàn không phòng bị, kết quả bị hắn đánh trọng thương, mãi tới nay cũng chưa khôi phục được.
Mà hung linh đó lại chiếm cứ Hoàng Tuyền Kim Điện, chiếm Phong Thần chi thư, thế lực phình to.
Nếu cứ thế mãi, chỉ sợ cả tòa Hoàng Tuyền Địa Cung này sẽ bị hắn khống chế.”
Triệu Thụy nghe được chỗ hạ lạc của Phong Thần chi thư, trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi: “Tiền bối, Hoàng Tuyền Kim Điện đó rốt cuộc nằm ở đâu? Ông còn nhớ vị trí chính xác không?”
Mi Thiên nhìn hắn thật lâu rồi nói: “Không phải ngươi định một mình xông vào Hoàng Tuyền Kim Điện, cướp lấy Phong Thần chi thư đó chứ?
Tuổi ngươi còn quá trẻ, tu vi đã đạt tới Hợp Thể kì, có thể nói là không ai bì kịp, nhưng thực lực của ngươi so với hung linh đó vẫn còn cách một đoạn dài.
Ngươi hãy tu luyện một đoạn thời gian, chờ tu vi tăng lên hãy đi Hoàng Tuyền Kim Điện cũng không muộn.”
Ngữ khí của Mi Thiên tuy hòa ái, nhưng lại hết sức kiên định.
Tuy trong lòng Triệu Thụy nôn nóng, nhưng biết Mi Thiên suy nghĩ cho mình, chỉ đành miễn cưỡng đè nén khát vọng trong lòng, tạm thời không đi nghe ngóng.
Từ tế đàn đi xuống, Triệu Thụy được Đôn Triệt dẫn đi tham quan trong bộ lạc.
Hắn phát hiện, tuy bộ lạc linh yêu này nhìn bề ngoài tuy sơ sài, nhưng phòng vệ lại hết sức nghiêm mật.
Mỗi một thạch thất đều bố trí một pho tượng yêu ma hết sức kì quái, lấy tế đàn làm trung tâm, hình thành một pháp trận kì dị đặc biệt.
Loại pháp trận này Triệu Thụy chưa từng thấy qua, đại khái là thứ đặc biệt chỉ có trong Hoàng Tuyền Địa Cung.
Bất quá, hắn tin rằng, một khi pháp trận này được khởi động, uy lực sẽ hết sức đáng sợ.
Bởi vì, cho dù đang không khởi động, hắn vẫn có thể cảm nhận được gợn sóng linh lực cường đại từ tế đàn và những pho tượng yêu ma tán phát ra.
Triệu Thụy đoán rằng nhờ có kiểu bảo vệ này, cho nên những vong linh, yêu quái trong Hoàng Tuyền Địa Cung mới không dám dễ dàng xâm nhập.
“Đôn Triệt, người trong bộ lạc của ngươi rốt cuộc đi đâu rồi? Sao ta chẳng thấy ai ngoài ngươi và Mi Thiên tiền bối hết vậy?”
Đôn Triệt đáp: “Bọn họ đều đi săn hết rồi.”
“Đúng đó. Bọn ta tuy là yêu linh nhưng không giống với những vong linh không có sinh mệnh khác trong cung, vẫn phải ăn mới sống được. Cung điện này thuộc về nơi giáp ranh giữa hai giới âm dương, sinh vật và tử linh cùng tồn tại. Thông thường bọn ta săn một số yêu quái làm thức ăn.”
Triệu Thụy hiểu ra gật gật đầu. Mấy tháng nay hắn cũng săn Minh Lộc làm thức ăn.
Bỗng nhiên, hắn như nhớ lại thứ gì đó, hỏi: “Vừa rồi ngươi đánh nhau với Tứ diện minh yêu, không phải là muốn săn con yêu quái đó làm thức ăn đấy chứ?”
Đôn Triệt toét miệng cười, nói: “Không. Thịt của tên đó khó ăn lắm, không hợp khẩu vị của bọn ta. Ta không cẩn thận gặp phải tên đó, trái lại xém chút nữa trở thành thức ăn của hắn rồi. Khà khà, Triệu Thụy huynh đệ, thật cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, chỉ sợ bây giờ ta đã thành món ngon của Tứ diện minh yêu rồi.”
Triệu Thụy nhón chân, đưa tay vỗ vỗ vai Đôn Triệt, cười nói: “Chuyện nhỏ, đừng để ý.”
Đôn Triệt định nói gì đó, đột nhiên từng tràng tiếng huyên náo từ xa truyền tới.
“Chà. Những người khác đi săn về rồi.” Đôn Triệt cao hứng nói.
Quả nhiên, qua một lúc, mười mấy yêu quái dung mạo khác nhau, vác một yêu quái dài bảy tám mét, khắp người đầy gai dài, vừa nói chuyện vừa đi về bên này.
Người dẫn đầu, đầu mọc hai sừng, thể cách khôi ngô, lưng hùm vai gấu, khắp người đầy lông dài, lại có vài phần tương tự với Đôn Triệt.
“Đường tỉ!” Đôn Triệt la lớn tiến lên đón “Hôm nay thu hoạch thực không tệ! Không ngờ lại săn được một con Thiên Thích Ma Trư!”
“Đúng đó. Hôm nay vận khí thực không tệ, đã lâu lắm rồi không thu hoạch được thế này.” Đường tỉ của Đôn Triệt, cổ họng thô to, lớn giọng nói, thanh âm đầy vui vẻ.
“Cái này may nhờ Đôn Ngân.” Một linh yêu đầu người mình ngựa, tay cầm hỏa diễm đại đao nói: “Nếu không có cô ấy, với lực lượng của bọn ta, chỉ sợ không cách nào săn được con Thiên Thích Ma Trư này.”
Những yêu quái khác cũng nhao nhao phụ họa: “Đúng đó! Đúng đó! Lực lượng của Đôn Ngân càng lúc càng cường đại!”
“Từ khi có Đôn Ngân làm thủ lĩnh, vật săn của đội chúng ta nhiều hơn những đội khác nhiều!”
“…”
“…”
Nữ linh yêu thô tráng đó được đám bạn vỗ mông ngựa một hồi, vỗ tới mức trong lòng nở hoa, há to cái miệng rộng, cười lớn: “Các ngươi cũng không xem ta là ai? Ta là đệ nhị cường giả trong bộ lạc, là đường tỉ của Đôn Triệt!”
Triệu Thụy nhìn Đôn Ngân, trên mặt không khỏi lộ nụ cười khổ.
Đây là đại mĩ nữ được khoe là đẹp ngang với thiên tiên trong miệng của Đôn Triệt.
Xem ra quan điểm thẩm mĩ của Đôn Triệt cần phải thay đổi.
Bây giờ hắn chỉ hi vọng Đôn Triệt đừng quá nhiệt tình, đừng xúc tiến mình và chị họ hắn là được.
Ý này mới vừa thò ra trong đầu hắn, đã nghe Đôn Triệt lớn giọng oang oang đằng trước: “Triệu Thụy huynh đệ, qua đây nhanh lên, ta giới thiệu đường tỉ cho ngươi làm quen!”
Triệu Thụy thở ra, từ từ đi tới.
Đôn Triệt đưa cánh tay lông lá xồm xoàm, dùng sức vỗ vào lưng hắn, cười lớn nói: “Triệu Thụy huynh đệ, đây là đường tỉ của ta, đã từng nói với ngươi rồi, đẹp đấy chứ. Cô ta chính là đệ nhất mĩ nữ trong Hoàng Tuyền Địa Cung đấy!”
Đệ nhất mĩ nữ?!!
Cơ bắp trên mặt Triệu Thụy hơi co rút lại.
Bất luận nhìn từ góc độ nào, Đôn Ngân này đều không đụng tới ranh giới của “xinh đẹp”, trái lại có vài phần tương tự với vượn người thời cổ đại.
Bất quá, hắn vẫn gật gật đầu, phụ họa nói: “Đúng là rất đẹp.”
Nói xong, hắn hơi thống hận mình quá không thành thật.
Đôn Ngân đánh giá trên dưới Triệu Thụy một hồi, hơi nghi hoặc hỏi Đôn Triệt: “Thằng cha này ở đâu chui ra vậy? Sao bộ dạng lại cổ quái như thế?”
“Bộ dạng cổ quái?”
Triệu Thụy lần đầu tiên nghe có người bình phẩm mình như vậy, không khỏi hơi khóc cười không được.
Nhưng hắn lại không cách gì phản bác, chỉ đành cười khổ.
Đôn Triệt đáp: “Đường tỉ, Triệu Thụy huynh đệ là bằng hữu của em, hơn nữa còn cứu mạng em. Hắn là một con người.”
“Thì ra là con người! Chẳng trách bộ dạng kì quái thế này, chưa từng thấy qua trong Hoàng Tuyền Địa Cung này. Thật là kì lạ nhỉ, trong Hoàng Tuyền Địa Cung này lại có con người xuất hiện, đúng là kì lạ!”
Đôn Ngân dùng đôi mắt to như chuông đồng hiếu kì đánh giá Triệu Thụy hẳn một hồi, lắc lắc đầu nói: “Ta vẫn cảm thấy bộ dạng của hắn hết sức kì quái.”
Triệu Thụy vừa nghe, quả tim đang treo lên lập tức buông xuống, thầm kêu hiểm thật, xem ra Đôn Ngân này sẽ không cảm thấy hứng thú với mình.
Đôn Triệt thấy Đôn Ngân không thích Triệu Thụy huynh đệ, không khỏi hơi thất vọng, còn muốn thay Triệu Thụy nói vài lời tốt đẹp đả động tấm lòng của đường tỉ.
Triệu Thụy thấy tình hình không ổn, vội vã kéo Đôn Triệt đi, để hắn khỏi tốt bụng làm hỏng việc, gây thêm phiền phức cho mình.
Qua một lúc, những đội khác đi săn bên ngoài cũng đều trở về bộ lạc.
So với đội của Đôn Ngân, vật những đội khác săn được đều thua rất nhiều, có đội thậm chí còn trở về tay không.
Chờ tất cả yêu quái đều trở về xong, Mi Thiên bắt đầu phân phối vật săn.
Bộ lạc yêu linh này áp dụng phương pháp chia đều, mỗi người đều nhận được phần bằng với người khác.
Do hôm nay đội của Đôn Ngân săn được Thiên Thích Ma Trư, thu hoạch khá tốt.
Cho nên, hôm nay mọi người đều có thể ăn một bữa lớn.
Đám yêu linh hết sức cao hứng, dùng yêu thuật đốt lên đống lửa hừng hực, rồi ngồi quây quần xung quanh, vừa ăn thịt nướng vừa lớn giọng cười nói.
Tiếng cười sảng khoái dường như làm khói mù trong Hoàng Tuyền Địa Cung này nhạt đi không ít.
“Triệu Thụy huynh đệ, phần của ngươi có đủ không?” Triệu Thụy đang ăn một cách cao hứng, Đôn Triệt thò cái đầu to lớn qua dò hỏi: “Nếu không đủ, ta chia phần của ta cho ngươi.”
Đôn Triệt vừa nói, vừa hết sức hào phóng đưa qua một xâu thịt nướng dầu mỡ bóng lưỡng.
“Ta ăn đủ rồi, ngươi giữ lại cho mình ăn đi.” Triệu Thụy cười nói.
“Đủ thật chứ?” Đôn Triệt lại hỏi thêm một câu.
“Đủ thật mà.” Triệu Thụy gật đầu đáp.
“Vậy thì tốt. Ta ăn hết.” Đôn Triệt cười khà khà, nhanh chóng quẳng xâu thịt nướng vào miệng, há họng nhai.
Chẳng bao lâu, một xâu thịt lớn đã bị hắn ăn sạch, không thừa lại một chút cặn bã.
Hắn còn thòm thèm liếm liếm mép: “Nếu ngày nào chúng ta cũng săn được thế này thì tốt rồi.”
“Đúng đó, bây giờ đi săn càng lúc càng khó.” Những yêu linh khác nghe Đôn Triệt nói vậy, bị chạm đến tâm sự, bèn phụ họa theo.
“Vật săn càng lúc càng ít, hôm nay có thể săn được Thiên Thích Ma Trư, có thể coi là may mắn rồi.”
Đôn Triệt rất kì quái quay đầu nhìn sư phụ mình: “Cái này đều trách những vong linh trong Hoàng Tuyền Kim Điện đó, bọn chúng hoàn toàn không cần ăn, nhưng lại săn giết phung phí yêu quái trong cung, cũng chẳng biết vì sao.”
Mi Thiên cau mày nói: “Đúng đó! Từ khi hung linh Thạch Hổ từ Cửu U Hoàng Tuyền chạy ra tới địa cung này, bá chiếm Hoàng Tuyền Kim Điện, tự xưng là Thiên quân, sau đó bắt đầu trắng trợn chiêu binh mãi mã, khuếch trương thế lực. Bây giờ, vong linh tụ tập trong Hoàng Tuyền Kim Điện càng lúc càng nhiều, thế lực của Thạch Hổ cũng càng lúc càng lớn, ta thật hơi lo lắng đấy!”
“Thạch Hổ?” Triệu Thụy cảm thấy cái tên này hơi quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ ra rốt cuộc đã nghe ở đâu, dù sao cái tên này cũng quá bình thường.
Mi Thiên nói: “Kì thật hắn còn một cách xưng hô nữa – Vạn Thế Bạo Quân!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK