Bảy ngày sau, Thanh Nguyên Bình Thành và Gia Đằng Trung Hành ngồi chuyên cơ tư nhân, đáp xuống phi trường quốc tế Tân Dương.
Cùng đi với chúng còn có mười thần quan thuộc hạ bình thường và gần trăm thành viên Thần Đạo giáo.
Gia Đằng Trung Hành thật ra không thích những người đồng hành mà Y Thế thần cung phái ra này, thậm chí chỉ cần đứng cạnh Thanh Nguyên Bình Thành, hắn đã cảm thấy không tự nhiên.
Đây không chỉ vì Thanh Nguyên Bình Thành quá lãnh ngạo tự phụ, mà quan trọng hơn là khí tức âm lãnh hôi thối từ trên người Thanh Nguyên Bình Thành tán phát ra khiến hắn hơi nổi da gà.
Gia Đằng Trung Hành tịnh không đặc biệt hiểu rõ Thanh Nguyên Bình Thành, bất quá theo tin đồn trong Thần Đạo giáo, hắn biết Y Thế thần quan nhìn vẫn trẻ tuổi anh tuấn này chí ít cũng phải bốn năm trăm tuổi rồi.
Tuy bản thân hắn cũng đã hơn hai trăm tuổi, nhưng trước mặt Thanh Nguyên Bình Thành vẫn tỏ ra quá trẻ tuổi.
Thực lực Thanh Nguyên Bình Thành thâm bất khả trắc, lãnh khốc khát máu, vào thời loạn thế hai ba trăm năm trước đã từng một mình hủy diệt cả một nhánh quân đội, tàn sát cả một tòa thành trì, người chết dưới tay hắn đủ để chất thành một ngọn núi cao.
Còn như hiện tại, trong cả Thần Đạo giáo, thực lực của hắn cũng xếp trong mười vị trí đầu.
Nghe nói, trừ Thần Đạo giáo đệ nhất cường giả Du Mộc Chính Anh và đại thần quan của Y Thế thần cung, Thanh Nguyên Bình Thành không để bất kì ai vào mắt nữa. Gia Đằng Trung Hành không quá nguyện ý ở cũng với lão yêu quái thực lực cường đại, vui giận khó dò này, nhưng vai hắn mang trọng trách, không thể không hợp tác với Thanh Nguyên Bình Thành.
Hắn bây giờ chỉ hi vọng hoàn thành nhiệm vụ do Y Thế đại thần quan bố trí trong thời gian nhanh nhất, trở về Nhật Bản càng nhanh càng tốt.
Vừa xuống khỏi máy bay, đoàn người trực tiếp vào ở trong nhà khách Uy Hào, đây là nhà khách cấp 5 sao tốt nhất ở Tân Dương, bọn họ đã đặt phòng trước khi tới.
“Đã đến Tân Dương rồi, bước tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Chờ mọi người bố trí ổn thỏa xong, Gia Đằng Trung Hành tới phòng Thanh Nguyên Bình Thành hỏi thăm.
“Đã rất lâu rồi ta chưa rời khỏi Y Thế thần cung, đã rất không hiểu về thế giới bên ngoài.” Thanh Nguyên Bình Thành nhìn phong cảnh mĩ lệ bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói “Mấy chuyện vặt này do ngươi lo liệu đi, ta chỉ phụ trách ra tay sau cùng, đối phó tới Tu chân giả Trung Quốc đã giết thần quan của chúng ta.”
“Được rồi.” Gia Đằng Trung Hành gật gật đầu, cảm thấy Thanh Nguyên Bình Thành này cũng coi như chuyên nghiệp, không có phát hiệu thi lệnh loạn xạ, nếu không, nhiệm vụ lần này có hoàn thành nổi không cũng khó nói lắm.
“Chúng ta chuẩn bị phái toàn bộ thần quan thủ hạ và thuộc hạ ra tìm kiếm manh mối ở Tân Dương. Còn nữa, đệ tử ngoại vi của Bát Phan thần xã đều có liên quan với hắc bạch lưỡng đạo ở Tân Dương, nếu dùng hết những mối quan hệ này, nói không chừng cũng có thu hoạch nhất định.”
“Vậy thì cứ làm theo ý ngươi đi.” Thanh Nguyên Bình Thành đáp một câu, hoàn toàn không để ý.
Được sự đồng ý của Thanh Nguyên Bình Thành, Gia Đằng Trung Hành quán triệt ý chí của mình xuống dưới rất nhanh.
Thần quan thuộc hạ bắt đầu thâm nhập vào các ngóc ngách ở Tân Dương, tích cực tìm kiếm manh mối, mấy tên ngoại vi đệ tử của Bát Phan thần xã, cũng động viên quan hệ của mình ở Tân Dương, tham dự vào việc tìm kiếm.
Triệu Thụy là đối tượng của cuộc tìm kiếm, phát hiện ra sự bất thường rất nhanh.
Bởi vì hắn phát hiện tu hành giả ở Tân Dương dường như nhiều lên chỉ trong một đêm.
Đây không phải là một hiện tượng bình thường. Bởi vì tòa thành Tân Dương này tịnh không phải một nơi vinh dự được tu hành giả thích thú.
Hắn bèn phóng ra Đệ nhị nguyên thần, bắt đầu thăm dò tình hình.
Kết quả thăm dò khiến hắn giật nảy mình, trong một tòa thành Tân Dương chẳng tính là lớn, đã tràn vào gần trăm tu hành giả!
Tuy tuyệt đại bộ phận chỉ là những tên thực lực yếu ớt, mới vừa nhập môn.
Thế nhưng, có hai người thực lực lại hết sức cường đại!
Một người trong đó tu vi đã đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu kì, một người kia thì lại đạt đến Phân Thần kì, thực lực cao hơn hắn cả một tầng!
Trong hai người này, một là một lão già thân thể khôi ngô, đầu đầy tóc bạc, người kia là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, trên người mang vài phần tà khí.
Bất quá, Triệu Thụy lại lờ mờ cảm thấy tuổi tác thực tế của thanh niên này chỉ sợ không nhỏ, bởi vì gợn sóng linh lực của hắn mạnh hơn nhiều so với lão già!
Hai người căn bản không cùng một đẳng cấp!
Cái này thật quá bạo tay rồi!
Lại phái ra đội ngũ to lớn như vậy để đối phó một mình ta!
Triệu Thụy cười giễu, hắn đã xác định thân phận của bọn chúng thông qua gợn sóng linh lực, biết bọn chúng đều là tu hành giả của Thần Đạo giáo phái Nhật Bản.
Còn về mục đích, tự nhiên là để đoạt lại hai kiện bảo vật trong mộ của Mạt Đại nhung vu, thuận tiện báo thù rửa hận cho những đệ tử bị chết luôn.
Triệu Thụy tự nhiên không định bộc lộ thân phận, càng không ngu ngốc tự động tìm đến cửa.
Hắn cảm thấy mấy tu hành giả Thần Đạo giáo này đã gấp rút tìm nơi hạ lạc của mình, vậy thì khiến bọn họ từ từ tìm kiếm càng tốt, dù sao không quản thế nào cũng không thể có kết quả gì, chỉ lãng phí nhân lực vật lực thôi.
Bất quá nghĩ lại, hắn cứ bỏ mặc mấy thằng cha này chạy loạn khắp nơi ở Tân Dương như vậy dường như cũng có chút không ổn, chí ít cũng phải dạy dỗ bọn chúng một chút, dưới tình huống không bộc lộ thân phận, trêu đùa bọn họ một phen mới thú vị.
Triệu Thụy hơi suy nghĩ một chút, quyết định chủ ý rất nhanh.
Hắn thu hồi Đệ nhị nguyên thần, nhân lúc ban đêm đi ra khỏi cửa.
Mục tiêu Triệu Thụy chọn là một thần quan bình thường của Bát Phan thần xã.
Thần quan này nhìn năm mươi mấy tuổi, thân hình hơi mập, bụng phệ bè bè, bất quá tu vi không tầm thường.
Trong đoàn đội hơn trăm tu hành giả, tuy không thể so sánh với hai thủ lĩnh, nhưng cũng thuộc hàng nhất lưu, cùng một trình độ với hắn cũng bất quá chỉ có năm sáu người nữa thôi.
Đương nhiên, tên thần quan này so với Triệu Thụy vẫn còn thua xa, không cùng một đẳng cấp, Triệu Thụy nắm chắc có thể nhanh chóng tóm lấy hắn. Xác định vị trí của tên thần quan đó rồi, Triệu Thụy theo đuôi, chờ cơ hội ra tay.
Lúc này tuy đã là đêm khuya, nhưng do đã tới cuối xuân đầu hè, nhiệt độ tăng cao, sinh hoạt ban đêm của Tân Dương cũng theo đó mà náo nhiệt, trên đường vẫn có không ít người xe qua lại.
Triệu Thụy bám theo đằng sau cách xa thần quan kia, đi qua hẳn mấy ngã tư mới rẽ vào một con đường tương đối hẻo lánh.
Con đường rất hẹp, chỉ đủ cho hai chiếc xe hơi chạy song song, cửa hiệu hai bên đại khái do sinh ý tiêu điều, đóng cửa rất sớm.
Ở đây tới đèn đường cũng không có, ngoại trừ hai bên đường thỉnh thoảng có ánh đèn từ trong cửa sổ hắt ra không còn nguồn sáng nào khác.
Triệu Thụy trầm giọng cười cười, đây đúng là một chỗ tốt để giết người cướp của.
Hắn lấy Minh Linh mặt nạ ra mang lên mặt rồi nhanh chóng xông về phía tên thần quan kia.
Triệu Thụy tịnh không cố ý ẩn giấu hành tung của mình, vì vậy thần quan mập này nghe sau lưng mình bỗng nổi lên tiếng gió liền phát hiện ra có điều bất thường.
Hắn dùng một tốc độ hoàn toàn không tương xứng với thân hình, xoay người lại đánh “vù” một cái, liền nhìn thấy một người mang mặt nạ bạc yêu dị, mang một uy thế khiến người ta khiếp sợ đã xông tới cạnh hắn!
Thần quan mập giật nảy mình, không ngờ mình mới tối hôm đầu tiên đã gặp phải tập kích, mà kẻ tập kích hiển nhiên là một tu hành cường giả!
Mồ hôi lạnh trên người hắn liền tuôn ra.
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, nếu không thể ứng phó nổi thì thật là dữ nhiều lành ít, thần quan mập không thèm nghĩ, nhấn mũi chân lên mặt đất, nhanh chóng bay về phía sau, đồng thời động tác nhanh nhẹn móc ra hai lá bùa Thần Đạo, trong miệng niệm niệm, chuẩn bị triệu hoán thức thần, tiến hành chiến đấu.
Triệu Thụy đã thấy qua phương pháp chiến đấu của thần quan, tự nhiên rõ ràng thần quan mập đang chuẩn bị làm gì.
Hắn cười lạnh một tiếng, triển động thân hình, tăng mạnh tốc độ, hóa thành một cái bóng xám xông tới cạnh thần quan mập, rồi ra tay như chớp, mạnh mẽ kẹp lấy cái cổ thô to của thần quan mập.
Thần quan mập chỉ cảm thấy cổ mình như bị kìm sắt kẹp lại, chú văn đang ngâm tụng liền đứt ngang, không phát ra được âm tiết nào nữa!
Hắn không ngờ đối thủ lại cường đại như vậy, không khỏi kinh khủng, đưa tay liều mạng cạy cổ tay Triệu Thụy, hi vọng có thể cạy tay Triệu Thụy ra.
Thế nhưng chỉ tổ uổng công, tay Triệu Thụy vẫn không nhúc nhích tí nào.
“Hỏi ngươi hai vấn đề.” Triệu Thụy nhìn thần quan mập không ngừng giãy giụa, năm ngón tay hơi lỏng ra một chút, lạnh nhạt hỏi “Hai người trong phòng thuê sang trọng ở nhà khách đều là thủ lĩnh của ngươi phải không? Tên là gì? Lai lịch thế nào?”
Thần quan mập hít sâu một hơi, biết cái mạng nhỏ của mình đều nằm trong tay người mang mặt nạ bạc này, bèn thành thành thật thật đáp: “Người già kêu là Gia Đằng Trung Hành, là đại thần quan của Bát Phan thần xã chúng tôi, người trẻ tuổi kêu là Thanh Nguyên Bình Thành, là thần quan của Y Thế thần cung, đều vì tìm kiếm hai kiện Nhung Vu chi bảo đánh rơi, đồng thời tìm kiếm hung thủ sát hại thần quan của thần xã chúng tôi.”
“Thì ra là vậy, đúng như ta dự đoán, cảm ơn.” Triệu Thụy cười cười với hắn, năm ngón tay bỗng bóp chặt lại, bóp nát yết hầu của hắn.
Hai mắt thần quan mập đó lồi ra, hai tay ôm lấy cổ họng, từ từ sụm xuống đất, sau khi co giật mấy cái liền tắt thở.
Triệu Thụy nhẹ nhàng phủi bụi trên tay, nghĩ bụng.
Hai thần quan kêu là Gia Đằng và Thanh Nguyên đó nếu biết thủ hạ bị giết khẳng định sẽ nổi cơn tam bành nha.
Đây chính là điều hắn hi vọng thấy.
Kịch hay mới vừa bắt đầu, điều tuyệt vời hơn còn ở phía sau.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK