Ở bên kia điện thoại, nghe được Triệu Thụy đáp ứng, trong lòng mừng rỡ, nếu có Triệu Thụy đảm bảo an toàn cho nữ nhi và ngoại tôn hắn, thì đó là sự bảo hộ lớn a!
Vì thế trong điện thoại hắn cảm ơn Triệu Thụy vạn phần, sau đó hứa chắc chắn rằng sau này sẽ có hậu tạ hậu hĩnh.
Triệu Thụy thật ra không suy nghĩ nhiều về hậu tạ của Vân Hùng, vì Vân Hùng giúp hắn khá nhiều việc, hắn vẫn nợ người ta một cái nhân tình.
Hơn nữa vô luận là nơi nào, hắn cũng cảm thấy không vấn đề gì cả, bởi vì ở đâu hắn cũng có thể tu luyện, không ảnh hưởng gì hết, chỉ là không được bắt chuyện với Tôn Tiểu Lan.
Tôn Tiểu Lan nghìn dặm xa xôi từ Đông An đến Bắc Giang, gặp hắn ở đây, giờ chưa được bao lâu hắn lại phải đến thành phố kia, điều này có thể khiến cho Tôn Tiểu Lan hơi mất hứng.
Tối hôm đó, sau khi Tôn Tiểu Lan tan tầm, Triệu Thụy đưa Tôn Tiểu Lan tới một nhà hàng kiểu Châu Âu sang trọng, cùng nàng ăn tối.
Ánh sáng chập chờn từ những cây nến, âm nhạc lãng mạn du dương phiêu đãng , tất cả đều làm cho người ta say mê.
“Tiểu Thụy, sao ngươi đột nhiên mời ta đến đây ăn tối? Nơi này rất sang trọng đấy, tiền cơm bằng hai tháng lương của ta đó.” Hai gò má của Tôn Tiểu Lan ửng đó, trên mặt có hơi chút ngoài ý muốn, vừa vui mừng pha chút sợ hãi.
“Bởi chúng ta chưa ăn cơm ở đây!” Triệu Thụy mỉm cười nói, “Phải thử một lần chứ.”
Tôn Tiểu Lan liếm môi, cười nhẹ rất quyến rũ, sau đó nói: “Còn chuyện gì nữa?”
“Còn chuyện gì nữa sao?” Triệu Thụy hơi sửng sốt.
“Ngươi còn có tin xấu gì muốn thông báo cho tỷ tỷ đây? ” Tôn Tiểu Lan liếc mắt nhìn hắn một cái, bộ dáng xinh đẹp dường như nhìn thấu tâm tư hắn, “Ngươi từ nhỏ đến giờ, mỗi lần làm chuyện gì xấu, hoặc muốn ta giúp đỡ gì bao giờ chẳng đưa ta một chút ích lợi, nhiều năm như vậy mà chả tiến bộ chút nào.”
Triệu Thụy xấu hổ cười ha ha một tiếng, nịnh nót nói: “Tiểu Lan tỷ tỷ quả là anh minh, ánh mắt như đuốc. Không gì lọt qua ánh mắt của ngươi!”
Tôn Tiểu Lan trợn trừng mắt nhìn hắn, đối với sự láu cá của hắn không có biện pháp nào: “Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thấy Tôn Tiểu Lan hiểu rõ mình như vậy, Triệu Thụy không thể làm gì hơn đành thật lòng nói: “Ta phải dời khỏi Bắc Giang một thời gian, đến thành phố Đông Hồ.”
“A? Tại sao lại đến đó?” Tôn Tiểu Lan hơi kinh hãi, có chút ngoài ý muốn, lập tức nhíu mày, oán trách hắn, “Chúng ta không phải mới ở cùng một chỗ không lâu mà!”
“Là Vân Hùng lão gia tử mời ta giúp đỡ một người…..” Triệu Thụy cười khổ, đem chuyện Vân Hùng ủy thác nói ra.
Tôn Tiểu Lan nghe xong, liếm môi một hồi, sau đó mới sâu kín nói: “Nếu là Vân lão gia tử ủy thác, ngươi phải đi là đúng rồi, dù sao cha mẹ ta, đều nợ hắn một cái nhân tình! Chỉ là ngươi nhớ rằng đến nơi phải gọi điện cho ta. Còn nữa, phải vạn lần cẩn thận, đây là một nhiệm vụ rất nguy hiểm đấy!”
“Biết rồi.” Triệu Thụy trong lòng ấm áp, cười cười nói: “Cũng không có gì nguy hiểm lắm, ta chỉ là đứng ở trong bóng tối bảo vệ mẹ con Vân Phương một thời gian. Sau đó sẽ về lại Bắc Giang, chắc cũng không lâu lắm.”
“Vậy thì tốt. Khi nào ngươi đi? Thế chương trình nghiên cứu sinh ở đây thì làm sao bây giờ?”
“Có thể trong hai ngày tới, Vân lão giả tử đang thu xếp cho ta một thân phận mới, về chương trình nghiên cứu sinh, không vấn đề gì cả. Khi trở về sẽ tiếp tục học.”
Tôn Tiểu Lan chậm rãi gật gật đầu, đưa chén rượu lên: “Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Triệu Thụy cũng cầm chén rượu lên cùng chén với nàng, cười hì hì nói “Hy vọng sau này trở về, Tiểu Lan tỷ càng thêm xinh đẹp, vóc người càng đẹp hơn.”
“Hứ! Mồm mép láu lỉnh.” Tôn Tiểu Lan phì một hơi, sóng mắt lưu chuyển, cười mị hoặc, dưới ánh nến trở nên đẹp mê người.
Triệu Thụy còn chưa uống rượu đã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trái tim nhảy liên hồi.
“Tiểu Lan tỷ, đêm nay đến chỗ ta đi.” Triệu Thụy nháy nháy con mắt, trong lòng manh nha xuất hiện một ý nghĩ xấu.
“Tiểu Thụy thối, ngươi là tên lưu manh!” Tôn Tiểu Lan cắn môi, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đầu hơi cúi cúi xuống, chỉ lo uống rượu, khuông mặt nhỏ nhắn hồng lên.
Triệu Thụy trong lòng cảm thấy oan uổng, trong tay có một siêu cấp đại mỹ nữ, mà mấy năm nay chỉ có bế ôm, cùng lắm là hôn vài cái.
Nếu hắn là lưu manh thì trên đời này lưu manh cũng không nhiều lắm.
Ăn cơm tối xong, Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan đi tản bộ bên ngoài rồi đưa nàng về túc xá bệnh viện.
Vào ngày thứ ba, Vân Hùng cấp cho hắn một thân phận khá tốt, hắn cũng không chậm trễ, lên xe lửa đến thành phố Đông Hồ.
Đông Hồ cách Bắc Giang cũng không xa lắm, chỉ hơn ba trăm kilomet đường xe chạy, bởi thành phố này gần Động Đình hồ cho nên mới gọi là Đông Hồ.
Đông Hồ chỉ là một thành thị nhỏ, so với thành phố lớn như Bắc Giang, dân cư hơi ít hơn một chút, nhưng nói chung thành phố này cũng khá phát triển, quy hoạch hợp lý, môi trường sống rất tốt.
Thành phố
Đông Hồ không có sân bay, Triệu Thụy chỉ có thể đi xe lửa mà đến, nhưng cũng may thời gian này vé tàu cũng không phải quá khó kiếm, hắn mua được một vé tàu khoang hạng nhất.
Đoàn tàu chuyển bánh từ Bắc Giang, trong phòng hạng nhất lúc đầu chỉ có một mình hắn, cảm giác rất thoải mái.
Hắn thoải mái nằm tầng trên, nhìn qua cửa sổ tàu, phong cảnh thoáng qua trong mắt, trong lòng nhẩm lại một chút tư liệu mà Vân Hùng đưa cho.
Nữ nhi Vân Hùng là Vân Phương, năm nay ba mươi hai tuổi, là một thiếu phụ hoa quý, ở Đông Hồ là giáo viên ngữ văn của trường Thất Trung, bởi kết hôn sớm nên đã có nữ nhi tên là Vân Liên mười hai tuổi, hiện giờ đang học trung học ở trường trung học Đông Hồ.
Vân Phương hiện giờ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia, lại không thích có người bảo vệ, do đó Triệu Thụy không thể bọc lộ thân phận trước mặt nàng.
Theo hy vọng của Vân Hùng, Triệu Thụy tốt hơn hết là có thể tiến vào Đông Hồ Thất trung, trở thành một gã giáo viên, bảo vệ ngay cạnh nàng.
Chỉ là Vân Hùng mặc dù có bằng hữu là hiệu trưởng ở Đông Hồ Thất trung, nhưng do mới nhận chức, quyển lực còn có hạn, không thể tùy tiện nhận giáo viên mới vào.
Bởi vì không có lý do tốt, cho nên nếu muốn đưa Triệu Thụy vào Đông Hồ thất trung cũng không dễ dàng.
Nhưng dịp này Đông Hồ thất trung vừa mới tuyên bố tuyển giáo viên từ bên ngoài vào, đây là một cơ hội tốt để Triệu Thụy tiến vào trường.
Vân Hùng thậm chí còn cố ý chuẩn bị cho Triệu Thụy một thân phận mới, là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học sư phạm, thậm chí cả tư cách, giấy chứng nhận cũng có đầy đủ.
Triệu Thụy đối với nghề nghiệp mới của mình quả thật có chút đau đầu, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm đi dạy học, làm sao có thể dạy người khác được chứ?
Đây chẳng phải là không có trâu bắt chó đi cày sao?
Hơn nữa, dù có hay không cơ hội này, muốn vào Đông Hồ thất trung không biết có bao nhiêu người.
Bởi vì là chiêu sinh công khai, nhất định phải có một lần thi viết, rồi đến phỏng vấn, cuối cùng mới ký hợp đồng.
Triệu Thụy có chút hoài nghi bản thân mình có qua nổi cửa thứ nhất hay không.
Phiền toái, thật sự là phiền toái.
Triệu Thụy cau mày, phiền não lải nhải một câu.
Tất cả mọi phiền phức này đều bắt nguồn từ Thi gia tại Thượng Hải mà ra.
Trưởng tử Thi Chính Long đột nhiên tử vong, làm cho Thi gia tự dưng xuất hiện một người có quyền lực thật lớn.
Dựa theo tin tức của Vân Hùng, hình như Thi gia chia làm một vài phái hệ.
Phái chủ trương từ trong đám cường giả của gia tộc tìm ra một vị gia chủ, còn các phái khác lại chủ trương do cốt nhục của Thi Chính Long kế thừa vị trí gia chủ, nhằm nối tiếp huyết thông Thi gia.
Nhưng ba vị tổ tông có vị trí siêu nhiên trong Thi gia, thi gia tam cự đầu, thì lại không tỏ bất cứ thái độ gì.
Ba người này là ba tu chân cường giả, trong gia tộc vị trí cực kì hùng mạnh, bọn họ cũng không có thái độ gì, từ đó khiến cho việc chọn gia chủ không cách nào xác định được!
Mà điều Vân Hùng lo lắng chính là hắn hoàn toàn không biết trong lòng ba người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Hắn cũng không biết kẻ đã hạ lệnh ám sát mẹ con Vân Phương có thể là một trong ba người này hay không?
Xuất khiều kì a!
Triệu Thụy chẹp chẹp miệng, ba người này chính là thuộc cấp bậc cường đại hơn hắn đây.
Trong giới tu chân, thực lực một người hơn một cấp bậc cũng không đáng nói, nhưng đến ba người hơn cấp bậc, sự chênh lệch này thật sự đáng sợ!
Nhưng nếu coi như lệnh ám sát được phát ra, với vị trí của ba người này, cũng không đánh mất thân phận tự thân xuất mã mới đúng.
Triệu Thụy cân nhắc một hồi, lắc đầu, tạm thời mang ủy thác của Vân Hùng để lại trong đầu, Triệu Thụy từ trong càn khôn giới lấy ra nội đan của cương thi kia.
Đây là khối nội đan của cương thi kim đan hậu kì, linh lực cường đại bên trong nội đan chậm rãi lưu chuyển, nếu như có thể hấp thu được, Triệu Thụy tuyệt đối có thể khẳng định tu vi của mình có bước tiến triển mới, không chừng có thể đột phá được sinh tức trung kì, tiến vào cảnh giới sinh tức hậu kì.
Triệu Thụy vốn nghĩ tới việc hấp thụ khối nội đan này, nhưng mấy ngày nay nhiều việc dồn tới, biến hóa quá nhanh, hắn cũng không có thời gian rảnh.
Hắn chờ đến Đông Hồ, cuộc sống tạm yên ổn, khi đó hấp thu cũng không muộn.
Dù sao nội đan này cũng ở trong tay mình, cũng chẳng mọc thêm đôi cánh đột nhiên bay mất.
Trong lòng nghĩ vậy, đột nhiên tàu hỏa dừng lại ở một nhà ga, về phần tên nhà ga, lúc này Triệu Thụy đang suy nghĩ nhập thần cho nên cũng không nghe ra. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK