“Đó rốt cuộc là thứ gì!” Vu Tùng nắm chặt súng, mặt xanh lè.
Hắn tịnh không trông chờ ai trả lời hắn, sự thật, với kiến thức rộng lớn của hắn cũng hoàn toàn không có đầu mối.
“Không… không biết” Tài xế lầm bầm nói “Mấy người bọn Vương Thông hắn, lại… lại không có cả cơ hội phản kháng, đã bị giết rồi. Thằng… thằng cha đó đúng là giống như yêu quái vậy!”
“Nói tào lao! Trên đời làm gì có yêu quái!” Vu Tùng quở một câu, rồi nói: “Đừng quản hắn, chúng ta bảo vệ Lâm tiểu thư rời khỏi chỗ này. Mở máy mau.”
Tài xế vội vàng giẫm cần ga, chiếc BMW xông mạnh về sau trên con đường hẹp, muốn tránh khỏi xác chiếc xe bùng nổ bốc cháy.
Do xông quá mạnh, đụng vào nhà cửa bên đường, vách ngoài thùng xe và tường nhà ma sát kịch liệt, phát ra tiếng ma sát chói tai, đốm lửa bắn tứ phía.
Triệu Thụy nhìn chiếc xe hơi đầy máu tươi đằng trước, hai lông mày sắc hơi cau lại.
Hắn hết sức rõ ràng, với tốc độ của chiếc xe chống đạn này, bọn hắn không thể chạy thoát.
Bởi vì, cái bóng đen đó kỳ thật là một yêu quái!
Triệu Thụy bắt đầu suy nghĩ phải làm sao để ứng phó với nguy cơ sắp tới đây.
Yêu vật đó tương đối cường hãn, súng ống thông thường không cách nào tạo thành thương tổn cho nó.
Cũng chính là nói, Vu Tùng và tài xế, ở trước mặt yêu vật này là thịt trên thớt, căn bản không có cơ hội phản kháng nào, đừng nói tới chuyện bảo vệ Hồ Lâm!
Triệu Thụy không cách nào trơ mắt nhìn nữ nhân mĩ lệ lãnh diễm như Hồ Lâm đây bị yêu vật sát hại.
Nhưng nếu như hắn tùy tiện ra tay, thân phận nhất định sẽ bộc lộ triệt để, hắn cũng không cách nào tiếp tục ở lại sòng bạc Duy Ni.
Triệu Thụy đang suy nghĩ như vậy, một tiếng “ầm” vang lên, chiếc BMW trước mặt bị một luồng sức mạnh lớn phá từ bên trong làm vỡ tung ra từng mảnh.
Linh kiện và mảnh sắt vụn của xe văng khắp nơi, cắm sâu vào tường nhà bên đường.
Liền đó, một yêu vật mình người đầu rắn, thè cái lưỡi dài, thân đầy vảy màu xanh lục, trên cổ mang một vòng vàng, xuất hiện trước mắt mọi người.
“Thượng đế của tôi! Đó… đó là người sao?” Tài xế trợn tròn đôi mắt, há to miệng kinh hô.
Vu Tùng đã không đè nén nổi sự chấn kinh trong lòng, trên mặt lộ vẻ khó tin!
Mà Hồ Lâm vẫn luôn miễn cưỡng bảo trì trấn định, càng kinh hãi ôm chặt cánh tay Triệu Thụy, thân thể ép chặt vào người Triệu Thụy.
Dường như chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy hơi an toàn một chút.
Thì ra là xà yêu à! Hơn nữa còn là xà yêu chưa tu luyện thành hình.
Khóe miệng Triệu Thụy lộ ra một nụ cười lạnh nhàn nhạt. Yêu vật cấp thấp thế này, hắn căn bản không để vào mắt.
Bất quá, điều khiến hắn cảm thấy hứng thú là cái vòng vàng trên cổ xà yêu đó.
Trên vòng vàng khắc chú văn đơn giản, dường như là một loại pháp khí để khống chế xà yêu.
Điều này có nghĩa là, sau lưng yêu vật cấp thấp này còn có tu chân giả ẩn nấp. Là tu chân giả đó khống chế xà yêu tập kích Hồ Lâm.
Triệu Thụy cảm thấy sự tình càng lúc càng phiền phức, muốn triệt để giải trừ nguy cơ của Hồ Lâm, hắn phải lôi tu chân giả ẩn nấp đó ra mới được.
Triệu Thụy vừa định chủ ý, xà yêu đó đã sải chân, điên cuồng đuổi theo sau xe.
Tốc độ của xà yêu rất nhanh, hai chân nó giẫm xuống đất một cái, nhảy vù lên cao mười mấy mét, nhảy lên vách tường nhà lầu bên đường, rồi như đi trên đất bằng, thân thể song song với mặt đất, chạy như bay trên tường.
“Quái vật!”
Vu Tùng thấp giọng chửi một câu, rồi thò đầu ra khỏi cửa kính xe, dùng tiểu liên ngắm chuẩn xà yêu, hung hăng siết cò.
Họng súng thò ra lưỡi lửa thật dài, mưa đạn dày đặc xông ra khỏi khói thuốc súng màu trắng, đập lên thân xà yêu như mưa, nổ ra từng đốm lửa.
Vảy trên thân xà yêu hoàn toàn phòng ngự được công kích của đạn, những viên đạn ấy không hề tạo nên chút thương tổn nào với nó!
“Đáng chết! Tiểu liên không có tác dụng với quái vật!” Vu Tùng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt càng khó coi hơn.
Hắn sống nhiều năm như vậy, giết người vô số, nhưng chưa từng gặp qua loại quái vật ly kỳ như vậy.
Lòng tự tin của Vu Tùng bị đả kích trầm trọng, súng ống mà hắn sở trường nhất đã không cách nào thương tổn đến xà yêu.
Hắn không biết mình còn cách nào có thể ngăn cản yêu quái đó.
Hi vọng duy nhất lúc này, chính là chiếc xe này có thể chạy nhanh hơn một chút, cắt đuôi được yêu quái đó.
“Nhanh! Chạy nhanh! Nhanh hơn chút nữa!”
Hồ Lâm lúc này cũng đã sợ tới mức hoa dung thất sắc, cô không ngừng quay lại nhìn xà yêu đang nhanh chóng đuổi tới gần, liều mạng hối thúc tài xế “Yêu quái đó sắp đuổi tới rồi!”
“Lâm tiểu thư, xe đã chạy tới tốc độ cao nhất rồi.” Tài xế nhấn ga, cười khổ đáp.
Hắn chẳng phải không muốn tiếp tục tăng tốc, nhưng bây giờ hắn đã không cách gì làm được.
Đảo mắt, xà yêu đã đuổi tới nơi, nó từ vách tường nhà lầu trên đường bổ mạnh xuống, vuột sắc lấp lánh hàn quang.
“Mau rẽ!”
Vu Tùng và Hồ Lâm đồng thời la lớn.
Tài xế xoay mạnh vô lăng, chiếc BMW rẽ mạnh sang trái, vừa khéo tránh được công kích của xà yêu.
Con xà yêu đó rơi lên một chiếc xe tải nặng phía sau xe Hồ Lâm.
Dưới sức mạnh của xà yêu, chiếc xe tải đó giống như làm bằng giấy, bẹp dúm trong nháy mắt.
Xà yêu đánh cú đầu không trúng, lập tức nhảy mạnh lên, bổ thằng tới xe Hồ Lâm.
Sắc mặt Hồ Lâm, Vu Tùng và tài xế ba người đồng thời trở nên trắng bệch trong chớp mắt, không còn chút máu.
Bọn họ biết, lần này họ đã không cách nào tránh thoát công kích của xà yêu.
“Chỉ biết dùng sức mạnh công kích? Đó vẫn là cấp thấp mà!”
Triệu Thụy bất động thanh sắc, lấy bảo kính lấy được từ Trấn Yêu đảo ra giấu trong lòng bàn tay, sau đó mở cửa sổ xe ra, hướng lòng bàn tay ra sau, ngắm chuẩn bảo kính vào xà yêu.
Một luồng sáng màu vỏ quýt nhàn nhạt từ trong bảo kính tuôn ra, rơi lên người xà yêu.
Chùm sáng này lợi hại hơn bất kì vũ khí nào, dễ dàng đánh tan phòng ngự của xà yêu, cơ hồ xuyên thấu qua người nó.
Xà yêu giống như bị phỏng, đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, từ trên không nặng nề ngã xuống đất, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề, dấy lên tầng tầng bụi đất.
Xà yêu co giật trên đất nửa ngày mới từ từ bò dậy, đôi tròng mắt thẳng đứng trừng trừng nhìn vào xe Hồ Lâm, hung quang bắn ra, nhưng không tiếp tục truy kích nữa.
Nó có một sự sợ hãi bản năng đối với tia sáng bắn ra, thứ đồ đó là khắc tinh của nó!
Triệu Thụy lạnh lùng cười một tiếng, thu bảo kính lại.
Đối phó với yêu vật cấp thập thế này, lại dùng tới bảo kính ấy, thật sự là quá lãng phí.
Bất quá, đó là cách giải quyết tiện gọn nhất.
Nếu như hắn ra tay đánh chết xà yêu đó, bất kể che giấu thế nào, đểu quá hấp dẫn tầm mắt mọi người, rất dễ khiến hoài nghi của Hồ Lâm sâu thêm.
Càng huống chi hắn còn cần xà yêu này mang hắn tới gặp người khống chế đằng sau.
Yêu quái đột nhiên đình chỉ công kích, khiến ba người Hồ Lâm rất là kinh hỉ.
Tài xế điên cuồng nhấn ga, chiếc xe phóng như bão táp, chạy ra mười mấy cây số, xác định yêu quái không đuổi theo, mới nặng nề thở ra một hơi.
“Cuối cùng cũng thoát khỏi quái vật đó rồi!” Hồ Lâm dựa vào lưng ghế, buông lỏng thần kinh đang căng thẳng ra.
“Đúng đó! Thật là quá kinh hiểm, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị quái vật đó đuổi kịp rồi!” Tài xế kinh hồn chưa định nói. “Nếu như bị đuổi kịp, chúng ta tuyệt đối chỉ có một con đường chết, quái vật đó thực quá cường hãn rồi!”
Vu Tùng thở dài một hơi “May mà quái vật đó đột nhiên xảy ra vấn đề, từ trên không trung ngã xuống.”
“Vì sao lại xảy ra tình trạng đó? Quái vật đó sao bỗng dưng bỏ không truy kích nữa?” Hồ Lâm hơi nghi hoặc.
Vu Tùng lắc lắc đầu: “Không biết. Tôi cũng cảm thấy hết sức kì quái. Yêu quái đó vừa rồi từ trên không ngã xuống, dường như lạ bị đả kích gì đó.”
“Bị đả kích? Ý ngươi là, có người âm thầm tương cứu? Nhưng ai có thể đả kích loại quái vật đó? Hơn nữa sao chúng ta không phát giác ra chút nào?” Hồ Lâm không tin lắm.
Vu Tùng không trả lời được, hắn cũng cảm thấy nghi vấn của Hồ Lâm rất có đạo lý.
Hồ Lâm hỏi tiếp: “Những tay súng đó khẳng định là Vi gia phái ra không sai. Yêu vật này lại do ai phái ra? Chẳng lẽ cũng là Vi gia?”
Vu Tùng nói: “Hẳn là vậy.”
Tài xế xen vào một câu: “Vậy sao nó không bỏ qua cả người của mình?”
Vu Tùng lạnh lùng nói: “Quái vật không chút tính người đó, có cái gọi là người của mình sao?”
Tài xế câm họng.
Hồ Lâm giọng trào phúng nói: “Không ngờ Vi gia đến yêu quái cũng có thể mời được, đó thật là thần thông quảng đại a! Xem ra lần này bọn họ bỏ ra vốn lớn, nhất định phải đặt ta vào chỗ chết! Đáng tiếc là một phen uống công.”
Vu Tùng nghiêm túc nói: “Lâm tiểu thư, chúng ta lần này chạy thoát một kiếp, chỉ có thể nói là may mắn. Lần sau chỉ sợ không còn may mắn thế nữa. Chúng ta tốt nhất là mau về nhà, báo cáo chuyện này cho tổng tài.”
Hồ Lâm đang muốn đồng ý, Triệu Thụy đột nhiên xen vào: “Buổi chiều tôi còn phải đi làm, không thể theo mấy người được. Ngừng ở ngã đường phía trước. Tôi xuống xe ở đó.”
Hồ Lâm nhìn hắn một cái, rồi gật gật đầu: “Cũng tốt. Lần này thật xin lỗi, làm ngươi bị liên lụy lây, khiến ngươi bị sợ rồi.”
Triệu Thụy cười cười: “Không quan hệ gì, thể nghiệm rất kích thích.”
Nói xong, mở cửa xe, xuống xe, từ từ đi xa.
“Lâm tiểu thư…”
Vu tùng đưa mắt nhìn theo bóng lưng Triệu Thụy biến mất ở góc đường, rồi quay đầu nhìn Hồ Lâm, muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?”
“Có câu tôi không biết nên nói hay không.”
“Nói đi.” Hồ Lâm thờ ơ đáp.
“Tôi cảm thấy… ngài nên lưu ý nhiều hơn một chút đối với vị bằng hữu đó của ngài.”
“Há? Vì sao?” Hồ Lâm quay đầu lại, dường như có chút hứng thú.
“Tôi luôn cảm thấy vị bằng hữu đó của ngài tựa hồ rất khác với người bình thường. Hắn quá trấn định rồi. Vừa rồi loại cảnh tượng khủng bố như vậy, cho dù là tôi, vừa rồi cũng hơi rối loạn trong lòng. Nhưng vị bằng hữu đó của ngài lại thần sắc bình thường, thậm chí tới nửa điểm thần sắc kinh hoảng cũng không lộ ra! Loại tố chất tâm lý ấy, tuyệt đối không phải một người bình thường có thể có được. Cho dù là lão binh lăn lộn trên chiến trường cũng không có được tố chất như hắn! Tôi càng cảm thấy, hắn giống như thường xuyên quen thuộc đối với loại chuyện này! Cho nên hoàn toàn không để trong lòng!”
“Ta sẽ chú ý.”
Hồ Lâm từ từ gật gật đầu, cô vốn hơi hoài nghi Triệu Thụy, bây giờ nghe Vu Tùng nói vậy, lòng nghi ngờ càng sâu hơn.
Triệu Thụy này xác thật làm cô cảm thấy khó đoán, không biết bên trong có gì.
Cô cảm thấy mình phải đặt nhiều sức chú ý hơn lên người Triệu Thụy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK