“Đôn Triệt, đừng quản mấy thứ này, chúng ta đi!” Triệu Thụy vội vàng nói với Đôn Triệt.
“Đi ngay bây giờ à? Trong này có thể có rất nhiều bảo vật đấy!” Đôn Triệt hơi không nhịn được, vội vàng nói.
“Bảo vật ở sâu trong Long Cung e rằng còn tốt hơn ở đây gấp trăm lần! Còn không đi, chỉ sợ bị người khác cướp hết sạch.” Triệu Thụy nói “Bất quá, nếu quả thật ngươi thích, vậy mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu.”
Đôn Triệt vừa nghe, luôn miệng đáp ứng, rồi ra sức nhét linh khí trong Linh Khí điện vào Trữ vật giới chỉ.
Pháp khí trên người Triệu Thụy đều là viễn cổ thần khí, phẩm chất cao hơn linh khí trong Linh Khí điện không biết bao nhiêu lần, những linh khí này đối với tu chân giả bình thường có lẽ còn quý giá, nhưng hắn liếc qua một cái, phát hiện những linh khí này tịnh không giúp ích gì được cho hắn.
Thứ chân chính khiến hắn cảm thấy hứng thú là bảo vật giấu ở sâu trong di tích Long Cung.
Bảo vật đó đã khiến cho Độ Kiếp kì cường giả như Hoa Dương Chân Quân còn cảm thấy hứng thú, vậy đối với hắn có lẽ rất có trợ giúp.
Đôn Triệt nhanh chóng lựa mấy món bảo bối, sau đó lưu luyến rời khỏi Linh Khí điện, theo Triệu Thụy bay vào sâu trong Long Cung.
Hai người vượt qua hành lang quanh co với tốc độ nhanh như chớp, vòng qua từng bức tường cung điện như mê cung, cuối cùng tới chỗ sâu nhất trong di tích Long Cung.
Đây là một tòa cung điện cực kì hùng vĩ, khí thế phi phàm, là tòa hùng vĩ nhất trong những tòa cung điện ở di tích Long Cung.
Diện tích của tòa đại điện này cực rộng, Triệu Thụy tính sơ sơ, khoảng bằng mười sân bóng đá cộng lại.
Trên ngàn cây trụ tròn bằng thạch anh cao tới trăm mét chống đỡ cả đại điện, bề mặt mỗi cây trụ đều khắc một con ngũ trảo thần long sống động như thật.
Bất quá, một số trụ trong đó đã xuất hiện vết nứt, thậm chí một số đã đứt gãy, mảnh vụn thủy tinh vương vãi khắp nơi, giống như từng bị lực lượng nào đó to lớn lắm đánh qua vậy.
Một con đường lớn lát bạch ngọc theo trục giữa kéo dài tới giữa đại điện.
Hai bên con đường này, cứ cách một quãng lại đặt một con rùa ngọc dùng để biểu dương uy nghiêm của Đông hải long vương, đáng tiếc là những con rùa ngọc này phân nửa đều sứt mẻ không nguyên vẹn, khiến người ta càng cảm thấy thê lương hơn.
Triệu Thụy theo con đường bạch ngọc đi vào sâu trong đại điện, hai người đi vào sâu liền phát hiện phía trước bắt đầu xuất hiện một bộ hài cốt to lớn của thần long!
Bộ hài cốt thần long này dài tới trăm mét, tổng thể cũng coi như hoàn chỉnh, chỉ là trên xương có vết rạn, thậm chí một số chỗ còn vỡ nát, dường như đã từng trải qua chiến đấu thảm liệt.
Hai người càng đi vào, hài cốt thần long càng nhiều, khi hai người sắp tới trung ương đại điện, dọc đường đã phát hiện ba bốn bộ hài cốt thần long, đều đã chết không biết mấy ngàn mấy vạn năm rồi, trên hài cốt đều phủ một tầng tro bụi dày cộm.
Khi hai người tới gần trung ương đại điện thì dừng chân lại, không tiến lên nữa.
Bởi vì trung ương đại điện càng có nhiều hài cốt to lớn hơn, cơ hồ khiến người ta khó bề đi qua, quan trọng hơn là, trên trăm tu chân giả đều tụ tập ở một nơi cách bọn hắn không tới năm trăm mét.
Triệu Thụy và Đôn Triệt vội vàng cố gắng áp chế khí tức của mình, chỉ sợ lộ ra một chút sẽ khiến những tu chân giả khác phát giác.
Triệu Thụy thậm chí còn lấy Minh Linh mặt nạ của mình cho Đôn Triệt mang.
Dẫu sao, khả năng áp chế khí tức của Đôn Triệt thua xa hắn.
Hai người nấp sau một cây trụ thạch anh to lớn, lén lút đánh giá phía trước.
Bọn họ rất nhanh liền phát hiện, những tu chân giả tụ tập ở đây, tu vi đều không yếu.
Thực lực kém nhất, đều đã đạt tới cảnh giới viên mãn của Nguyên Anh kì.
Còn như thực lực mạnh nhất, tự nhiên không ai khác hơn Hoa Dương Chân Quân của Chân Quân Động Phủ.
Hoa Dương Chân Quân tu hành đã hơn ngàn năm, nhưng đầu đầy tóc đen, nhìn bất quá khoảng năm mươi tuổi, thân mặc một bộ đạo bào sau lưng có in hình âm dương đồ, tiên phong đạo cốt, rất có vài phần phong phạm tiên nhân trong truyền thuyết.
Gợn sóng linh lực trên người Hoa Dương Chân Quân tán phát ra là cường đại nhất, cơ hồ đè ép tất cả những tu chân giả khác.
Triệu Thụy đang ở đó quan sát Hoa Dương Chân Quân, Đôn Triệt đột nhiên truyền âm nói: “Triệu Thụy huynh đệ, ngươi xem, những môn nhân Ma tông mà chúng ta đã gặp trong rừng san hô!”
Triệu Thụy nhìn theo hướng Đôn Triệt chỉ một cái, lơ đãng gật gật đầu.
Hằn chẳng quan tâm gì với những môn nhân Ma tông này.
Điều hắn quan tâm là những tu chân giả này tụ tập trong Long Vương điện rốt cuộc để tranh đoạt bảo vật gì.
Triệu Thụy cẩn thận quan sát, hắn phát hiện, ở trung ương đại điện, ngoại trừ hài cốt của thần long ra, còn có mấy bộ hài cốt to lớn mà kì quái, giống như một loại yêu ma cường đại nào đó, quấn lấy một chỗ với hài cốt của thần long.
Mà ở giữa những hài cốt này lại đặt một miếng thạch anh rất mỏng, cùng với một ống thạch anh tròn khoảng một mét.
Trên miếng thạch anh hình như có viết chữ nghĩa nhỏ xíu gì đó, thế nhưng do cách quá xa, Triệu Thụy không rõ lắm.
Còn trong ống thạch anh thì có chất lỏng màu vàng kim không biết tên đang lưu động.
Triệu Thụy đột nhiên phát hiện những tu chân giả này vừa khéo vây xung quanh hai vật đó.
Chẳng lẽ hai thứ này chính là những bảo vật khiến họ tranh đoạt không thôi?
Nếu quả thật như vậy, thì hai bảo vật đó lại có lai lịch thế nào?
Triệu Thụy đang nghĩ vậy, Hoa Dương Chân Quân ở cách đó không xa bỗng mở miệng: “Các vị đạo hữu, chúng ta đã giằng co ở đây rất lâu rồi, nhưng mãi tới bây giờ vẫn chưa thương lượng được việc hai bảo vật Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết và Long Vương Kim Huyết thuộc về ai. Cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy cũng không phải là biện pháp, ta đã không còn kiên nhẫn như vậy.”
Tra Phi Hùng của Ma tông cười lạnh một tiếng nói: “Bảo vật chỉ có hai kiện, nhưng người ở đây lại đông như vậy, đương nhiên không dễ chia. Hoa Dương Chân Quân, nếu ông có cách nghĩ gì khiến mọi người hài lòng, đừng ngại nói ra, để bọn ta nghe thử.”
Hoa Dương Chân Quân cười nói: “Cách nghĩ của ta là, hai bảo vật này tạm thời giao cho Chân Quân Động Phủ ta bảo quản. Còn như những bảo vật khác của Long Cung tùy mọi người lựa chọn, ta tuyệt đối không lấy nửa món, các ngươi thấy sao?”
“Hoa Dương Chân Quân, ngươi làm như vậy không khỏi hơi quá phận rồi!” Ma sư Lý Vĩnh Triết lạnh lùng nói “Hai bảo vật này đều là hi thế chi bảo, không ngờ ngươi định nuốt trọn một mình! Ngươi cho rằng ngươi thật sự nuốt trôi sao? Vậy ngươi không khỏi xem thường Ma tông bọn ta quá rồi!”
“Không sai! Ngươi cho rằng bọn ta trơ mắt nhìn ngươi mang Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết và Long Vương Kim Huyết đi như vậy sao?” Tra Phi Hùng trừng Hoa Dương Chân Quân, tức giận nói “Không chỉ Ma tông bọn ta không đáp ứng, mà tu chân giả những môn phái khác cũng sẽ không đáp ứng!”
“Hoa Sơn Lục Dương Môn bọn ta sẽ không đáp ứng!”
“Thanh Thành Thiên Thủy Tông bọn ta cũng không thể đáp ứng!”
“…”
“…”
Tu chân giả những môn phái khác cũng nhao nhao lớn giọng phụ họa.
Tra Phi Hùng hung ác chăm chăm nhìn Hoa Dương Chân Quân, nhếch nhếch mép, cười lạnh nói: “Hoa Dương Chân Quân, thực lực của ngươi, trong đám chúng ta đích xác là cường đại nhất. Thế nhưng bọn ta không sợ ngươi.
Thế lực sau lưng bọn ta cường đại hơn nhiều so với Chân Quân Động Phủ của ngươi!
Trừ phi ngươi không tiếc trả giá bằng Chân Quân Động Phủ, đối địch với gần một nửa danh môn đại phái tu chân giới!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK