Mục lục
[Dịch] Thần Ma Chi Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Triệu Thụy tiến vào ngân hàng, cùng với vài tên cướp đánh nhau.
Bên ngoài ngân hàng, cảnh sát từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn không dứt tràn tới, cơ hồ canh giữ ngân hàng đến giọt nước cũng không lọt.
Đến cả cục trưởng cảnh sát Đông Hồ cũng đích thân đến đốc chiến, như lâm đại địch.
Bởi vỉ ở đây phát sinh ngân hàng kiếp án, có thể nói là lớn nhất trong mấy chục năm trở lại đây, tử thương mấy chục cảnh sát, ảnh hưởng cực kì ác liệt.
Vô luận thế nào, cảnh sát cũng không để kiếp phỉ trong ngân hàng chạy thoát, nếu không, vị trí của cục trưởng cảnh sát tuyệt đối không giữ được.
“Tình huống hiện tại như thế nào?”
“Thân phận cướp phỉ đã điều tra ra chưa?”
Cục trưởng công an Đông Hồ có mặt tại hiện trường, lập tức trở thành người chỉ huy cao cấp nhất cất tiếng hỏi.
Một sĩ quan cảnh sát nhanh chóng hồi đáp: “Chúng ta đã chết mười tám cảnh sát, bị thương hơn 20 người. Bên trong ngân hàng truyền ra tiếng súng nổ, có khả năng có người bỏ mạng nhưng tình huống cụ thể không có cách nào điều tra ra được. Về phần thân phận bọn cướp phỉ, chúng ta đã điều tra minh bạch, bốn người này đều là tinh anh của Mãnh Lang dong binh đoàn! Đây là tư liệu 4 tên, mời ngài xem qua.”
“Mãnh lang lính đánh thuê đoàn?” Cục trưởng nghe thế, sắc mặt lập tức biến đổi: “Ta còn nhớ đó là dong binh đoàn tàn nhẫn và đáng sợ nhất trên thế giới!
Afghanistan, Iraq này... là vùng nguy hiểm nhất đều có người của bọn họ.”
Sĩ quan cao cấp kia vội vàng nói: “Đúng vậy, chính là bọn hắn, Mãnh Lang dong binh đoàn mặc dù nhân số không nhiều lắm nhưng mỗi thành viên đều là tinh anh trong tinh anh, ghi chép cho biết: bọn họ chấp hành nhiệm vụ cơ hồ chưa từng thất bại. Đây cũng là lí do tại sao họ được bài danh trong thập đại dong binh đoàn trên thế giới. Mà 4 gã cướp phỉ ở bên trong ngân hàng, đều là tinh anh trong tinh anh của Mãnh Lang dong binh. Không khoa trương, với tố chất quân sự cùng hỏa lực mạnh mẽ, cơ hồ có thể lấy 1 địch trăm.
Cục trưởng liếc nhìn cấp dưới 1cái. Hắn biết y sở dĩ tán dương 4 gã cướp phỉ là thay chính hắn gỡ tội, chối bỏ trách nhiệm.
Có nhiều cảnh sát đối phó 4 gã cướp như vậy, kết quả tổn thất vô cùng thảm trọng. Không đem đối thủ phóng đại lên một chút, thật đúng là không còn cách nói nào khác.
Trong lòng cục trưởng cũng hiểu, bất quá cũng không có nói ra, chỉ hỏi: “Hiện tại cái nguy cơ này như thế nào giải quyết?”
Tên sĩ quan cấp dưới vội vàng đáp: “Có 2 biện pháp. Thứ nhất là cường công….”
“Cường công? Thế người ở bên trong ngân hàng nên làm thế nào bây giờ?”
Cục trưởng trừng mắt nhìn hắn 1 cái, sau đó chỉ chỉ hướng nhà báo, nghiêm khắc phê bình nói: “Cường công khẳng định sẽ khiến rất nhiều con tin thương vong, đến lúc đó cấp cho truyền thông viết một bài báo, ta với ngươi khỏi cần đi làm nữa”
Tên cấp dưới cúi đầu, ngập ngừng nói: “Vậy chỉ còn cách lựa chọn biện pháp thứ 2. Đáp ứng điều kiện của bọn cướp.”
“Điều kiện? Bọn họ yêu cầu điều kiện gì?”
Cục trưởng hỏi
“Bọn chúng yêu cầu chúng ta cấp 2 chiếc xe hơi. Để bọn họ rời khỏi Đông Hồ, như thế bọn chúng chấp nhận phóng thích trước 1 nhóm con tin.”
“Nga? Phải không?”
Cục trưởng cau mày, trầm ngâm lên.
Hắn cảm giác được điều kiện cướp phỉ đưa ra, cũng không phải không thể tiếp nhận. Nếu cứ tiếp tục giằng co, đối với cả 2 bên đều không có lợi, nếu như cướp phỉ trước hết phóng thích 1 nhóm người, như thế hành động sắp tới của cảnh sát sẽ có thêm 1 chút thuận lợi.
Dù sao tất cả các con đường quốc lộ đều đã được cảnh sát nghiêm mật phong tỏa.
Nhưng nghĩ lại, 4 gã cướp phỉ này đều là tinh anh trong Mãnh Lang dong binh, đều đã trải qua ngọn lửa chiến tranh, kinh nghiệm tác chiến phong phú, như thế nào ngay cả điểm đạo lý ấy cũng không hiểu?
Chẳng lẽ… Bọn cướp còn có kế hoạch khác có thể cam đoan bọn họ rời đi an toàn?
Cục trưởng vừa nghĩ như vậy, vừa có cảm giác không thể đáp ứng yêu cầu của cướp phỉ.
Đang ở đó cân nhắc. Chợt đột nhiên, có tiếng súng trong ngân hàng phát ra, ngay sau đó 1 mản yên ắng như tờ, không còn nửa điểm tiếng vang.
Cục trưởng trong lòng nhất thời lo lắng, thầm kêu 1 tiếng bất hảo.
Không phải là vài tên cướp phỉ, đột nhiên thần kinh, đại khai sát giới, đem con tin đều giết đi sao!
Hắn vội vàng vung tay lên, ra lệnh thủ hạ cấp dưới đi tới xem xét tình huống.
Vài tên cảnh viên y lệnh, mặc áo chống đạn, mang mũ giáp, eo như mèo, căng thẳng chậm rãi tiến đến đại môn, bởi vì cửa cuốn đã buông, thấy thì không thấy được gì, chỉ có thể nghe 1 chút âm thanh bên trong, dựa vào đó mà phán đoán tình huống bên trong.
Tình huống bên trong ngân hàng lúc này đã có chút biến hóa.
Theo yêu cầu của Kiều, Triệu Thụy tùng bước, từng bước lui về sau.
Sắc mặt Kiều mặc dù không thay đổi, nhưng trong lòng thầm thởi phào nhẹ nhõm, cả người dường như hư thoát, quần áo thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Đã thật lâu hắn không có cảm giác như vậy. Ngân diện này thực sự làm cho hắn cảm đáng sợ.
Hắc nhân Ni Khắc di chuyển khẩu M4A1ngắm thẳng đầu Triệu Thụy, trên mặt không khỏi lộ nụ cười, hận không thể cao giọng tru lên, mới có thể phát tiết sự hưng phấn từ nội tâm.
Bởi vì, Triệu Thụy mới vừa rồi biểu hiện ra thực lực kinh khủng, cơ hồ trong nháy mắt phá tan ý chí chiến đấu của hắn, làm cho hắn cảm giác được Ngân diện này đúng là không thể chiến thắng.
Nhưng mà hiện tại, Triệu Thụy từng bước thối lui, làm cho hắn chứng kiến ,Ngân diện nhân cường hãn cũng có tử huyệt!
“Đem đao trong tay ngươi ném xuống” Ni Khắc rống lớn 1 câu, hắn lúc này đã bất chấp cảnh sát bên ngoài, đem tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhún vai, nắm tay buông lỏng, thị huyết ma đao từ trong tay rớt xuống, đánh rơi trên mặt đất. “Đương” 1 tiếng thúy vang phát lên.
“Mặt nạ! Đem mặt nạ của ngươi cũng tháo xuống đi, Để cho ta xem đến cùng ngươi có cái bộ dáng gì” Kiều tiếp lời Ni Khắc phân phó 1 câu.
Triệu Thụy không nói gì, không có phẫn nộ, thậm chí không có nửa phần do dự, hắn hết sức phối hợp, đưa tay lên minh linh mặt nạ, tựa hồ muốn đem mặt nạ gỡ xuống.
Kiều mặc dù vẫn như cũ duy trì độ cảnh giác cao, nhưng mà vẫn không tự chủ được lực chú ý bị phân tán đi một chút.
Mọi người hiếu kì, hắn cũng muốn biết,
Cường giả kinh khủng mà thần bí này dưới lớp mặt nạ màu bạc có bộ mặt như thế nào
Song, ngay trong nháy mắt hắn hơi phân thần, Triệu Thụy đột nhiên phát động công kích.
Uy thế cường đại, minh linh mặt nạ bị hắn kích phát, giống như bài sơn hải đảo hướng Kiều vọt tới
Nếu không có phân thần, Kiều có lẽ còn có thể bằng vào định lực của mình mà kiên trì vài giây thời gian để nổ súng.
Nhưng mà bây giờ phân tán chú ý, thần kinh có chút buông lỏng, dưới uy thế cuồng mãnh tuyệt luân, hắn làm sao trụ được, cả người run run.
Trong tích tắc, năm ngón tay Triệu Thụy hé ra, Thị Huyết Ma Đao rớt dưới đất lập tức bay đến tay hắn, nắm chặt ma đao hướng tới cánh tay Kiều cầm súng, hung hăng bổ xuống.
Một đao vừa nhanh vừa bất ngờ, Kiều thậm chí ngay cả cảm giác đau đớn đều không có, cánh tay cầm súng đã bị chém xuống rơi thẳng xuống mặt đất.
Lúc này cơn đau đớn kịch liệt mới thông qua thần kinh truyền đến não của hắn.
Kiều thống khổ, há miệng, vừa định phát ra tiếng kêu thảm thiết thì đao mang đỏ như máu mang theo nụ cười của tử thần, từ cổ của hắn nhẹ nhàng lướt qua.
Hộp gỗ nhỏ trên tay Kiều rơi xuống mặt đất, cả thân thể đầy huyết tinh ngã nhào ra bên chân Vân Liên.
Nhưng mà hắn cũng không có để ý, chỉ là lấy tay bưng chặt yết hầu, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Hắn liều mạng mở miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn.
Ánh mắt dần dần tan rã, hai chân mềm nhũn ra, gục ngã trên mặt đất, mất đi sinh cơ
“Hỗn đản!Tên hỗn đản đáng chết!”
Cảm giác hưng phấn vừa mới toát ra ngay lập tức không cánh mà bay, sự khủng hoảng trong lòng Ni Khắc giống như là cỏ dại, điên cuồng phát sinh.Trong miệng hắn sợ hãi cùng tức giận mắng, nhắm thẳng đầu Triệu Thụy mà bóp cò, thầm cầu nguyện trong lòng đạn có thể đem đầu của Ngân diện ác ma phá tung.
“Đát đát” Tiếng súng lại vang lên, vỏ đạn bay loạn trong ngân hàng.
Nhưng là lúc này, thượng đế có thể vừa đúng lúc tại đây ngủ gật, không có nghe thấy lời khẩn cầu của Ni Khắc, tất cả đạn mà hắn bắn ra, toàn bộ đều ghăm vào vách tường, đem hảo hảo một mặt vách tường, đánh cho thiên sang bách khổng, giống như tổ ong, song mục tiêu của hắn – ngân diện ác ma đáng sợ kia lại đột nhiên biến mất, không thấy tung tích.
Thuấn gian di động!
Vừa là thuấn gian di động!
Lông tóc trên lưng Ni Khắc dựng đứng lên, ngân diện ác ma vừa rồi chính là dùng chiêu này, đem một người đồng bọn hắn giết chết.
Ý thức được đại sự không ổn, hắn mạnh mẽ chuyển thần thì đã thấy một người mang mặt nạ bạc xuất hiện trước mặt hắn.
Ni Khắc không khỏi sợ đến hồn phi phách tán, hoảng sợ hí rống lên một tiếng, muốn lui về phía sau.
Nhưng là Triệu Thụy cũng không có cho hắn cơ hội này.
Đao mang đỏ như máu, mang theo tiếng xé gió thê lương cùng uy thế vô cùng lớn hướng về phía Ni Khắc bổ đi.
Lực lượng kinh khủng, cơ hồ tại trong nháy mắt đã đem thân thể cùng tay của hắn xé thành 2 nửa.
Ni khắc vô cùng hoảng sợ, một phân thành hai, vĩnh viễn đọng lại ở trên mặt của hắn. Thi thể hắn nặng nề ngã xuống mặt đất, nhưng không có máu tươi chảy ra.
Bởi vì, máu tươi đã bị thị huyết Ma Đao trong tay Triệu Thụy hấp hết tinh quang.
Trong ngân hàng một mảnh tĩnh mịch, cơ hồ tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, ánh mắt sợ hãi cùng kính sợ nhìn vào Triệu Thụy.
Sự tình biến chuyển thật là quá nhanh, ai cũng không có nghĩ đến, mới vừa rồi vẫn còn bị hung thần ác sát dưới úy thế lăng nhân của bốn gã cướp phỉ , vậy mà chỉ vài phút đồng hồ toàn bộ cướp phỉ biến thành thi thể.
Các con tin không có hoan hô, không có cao hứng, trái ngược, trong lòng càng lại không yên.
Bởi vì, bọn họ hoàn toàn không biết, Ngân diện nhân thần bí này đột nhiên xuất hiện rốt cuộc có tính toán gì không, sẽ biến bọn họ thành cái gì.
Tiêu diệt xong gã cướp phỉ cuối cùng, Triệu Thụy quay đầu nhìn bốn phía 1 chút, xác định không còn nguy hiểm, ánh mắt hơi dừng lại trên người Vân Phương cùng Vân Liên một hồi, sau đó khởi động không gian thần trạc.
Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, không cần phải nán lại ở chỗ này, tiếp tục đi.
Sau khi Triệu Thụy rời đi, một lúc lâu sau con tin trong ngân hàng mới dần dần hồi phục tinh thần, xác định chính mình đã bình yên vô sự
Bọn họ không kìm được hoan hô, đứng lên ôm nhau, vui quá mà khóc. Có thể sống sót sau cướp án lần này chính là sự may mắn lớn nhất của bọn họ.
Hoan hô đi qua, các con tin sống sót sau tai nạn đem cửa ngân hàng kéo lên, chuẩn bị đi ra ngoài
Vài tên cảnh sát còn đang ở ngoài cửa tìm hiểu động tĩnh, đều giật mình, còn tưởng là bọn cướp lại lần nữa giết đến, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng đem nòng súng nhắm ngay tại cửa.
Song, ngoài sự dự liệu của mọi người, xuất hiện trước mắt bọn họ lại là 1 đám con tin đang vô cùng hoảng sợ và bất an.
Này... Đây là chuyện gì xảy ra?
Con tin như thế nào có thể tự mình chạy thoát ra?Vậy bọn cướp phỉ đi đâu mất.
Cục trưởng vội vàng phái cảnh sát thủ hạ đi tới, trước đem con tin giải cứu đi ra, sau đó phái người tiến vào ngân hàng tìm kiếm bọn cướp.
Chỉ vài phút sau, hạ lạc của mấy tên cướp đã được xác định, báo cáo tới trước mặt cục trưởng.
“Cái gì! Bốn gã cướp phỉ bị người ta giết!”
Cục trưởng nghe thế, không khỏi kinh hãi trợn tròn cả 2 mắt.
Mà ngay các cảnh viên khác ở đây cũng đều trợn mắt há mồm, không dám tin tưởng vào lỗ tai mình.
Bốn gã cướp phỉ, đều là tinh anh trong tinh anh của Mãnh Lang dong binh đoàn – dong binh cao cấp trên thế giới a.
Vẻn vẹn chỉ dựa vào lực lượng của 4 người bị bao vây bởi mấy trăm cảnh sát bao vây ở bên ngoài ngân hàng mà vẫn làm cho cảnh sát tổn thất thảm trọng.
Chiến sĩ cường hãn như vậy, cường đạo hung ác như vậy. Như thế nào có thể đột nhiên~
Đến cùng là ai, không thể ngờ lại có bản lãnh như vậy! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK