Khô Vinh đại sư tịnh không cảm giác được Triệu Thụy theo sau mình, ông đi thẳng đến gần Đoạn Long Áp.
Đây là một cửa đá do một khối đá hoa cương nặng đến vạn tấn hình thành nên, thạch môn cao tới hai mươi mấy mét, rộng đến bốn năm mét, cũng chẳng biết dày bao nhiêu.
Trên thạch môn khắc li chi lít chít đầy những chú văn và tượng Phật trấn áp tà ma.
Bất quá những chú văn này đã bị phong hóa đến mức tương đối mờ nhạt, mấy vết nứt từ dưới đáy cửa đá kéo dài tới đỉnh, yêu khí lờ mờ đang từ trong những khe nứt đó len ra cuồn cuộn không dứt.
Tuy nói trên Đoạn Long Áp đã có vết nứt, nhưng muốn đánh nát khối đá có khắc chú văn nặng tới vạn tấn này, đối với Triệu Thụy mà nói, tịnh không phải chuyện dễ dàng gì, còn như Khô Vinh đại sư càng khó lòng làm được.
Khô Vinh đại sư tịnh không suy nghĩ về mặt đó mà chắp hai tay lại, hơi hơi cúi đầu, bắt đầu ngâm tụng một đoạn chú văn Hoằng Pháp thần tăng lưu lại.
Khi chú văn được ngâm tụng xong, mấy pho tượng phật trên Đoạn Long Áp bỗng bắn ra ngoài những tia sáng màu vàng kim, liền đó, cửa đá to lớn chấn động, bắt đầu từ từ trượt lên!
Trong tiếng động ầm ầm, Đoạn Long Áp càng lên càng cao, yêu khí đậm đặc cơ hồ không tan nổi tuôn ra từ động quật phía sau Đoạn Long Áp, xém chút nữa hất Khô Vinh đại sư lộn nhào.
Khô Vinh đại sư hơi cau mày, nín thở, ánh mắt khẩn trương nhìn về thế giới sau Đoạn Long Áp.
Sau nửa phút, Đoạn Long Áp hoàn toàn mở lên hết, xuất hiện trước mặt Khô Vinh đại sư là một mảnh đen kịt, cho dù với mục lực của ông cũng không cách nào xuyên qua bóng tối đen như mực này.
Khô Vinh đại sư ngừng bước, hất Kim Cương Phục Ma châu trong tay lên, tia kim sắc phật quang từ trong phục ma châu bắn ra, chiếu sáng cả không gian lên.
Chỗ phong ấn Hạn Bạt cuối cùng cũng hiện ra toàn bộ.
Đây là một thạch quật to lớn hình bán nguyệt, diện tích không kém một sân bóng rổ bao nhiêu.
Trong thạch quật đặt 108 pho tượng La Hán khắc từ đá hoa cương.
Những tượng La hán này cao tới ba mét, điêu khắc sinh động như thật, mỗi một tượng La hán đều có một tư thái khác nhau, hoặc bảo tướng trang nghiêm, hoặc mắt giận mà nhìn, khiến người ta than thở không thôi.
Phật lực thuần tịnh mà dồi dào tuôn ra từ trên những tượng đá, nhẹ nhàng lưu động trong thạch quật.
108 pho tượng này hình thành một pháp trận kì quái hình tròn, bao vây trung tâm pháp trận, trong ba vòng, ngoài ba vòng, nghiêm mật không lọt chút gió.
Mọi pho tượng đều hướng mặt về trung tâm pháp trận, đưa phật lực trên thân cuồn cuộn không dứt về đó.
Khô Vinh đại sư thông qua khe hở giữa những pho tượng, đi vào bên trong, vào đến trung tâm pháp trận.
Ở vị trí trung tâm pháp trận này đặt một cái quan tài thạch anh màu xanh da trời to lớn.
Bên ngoài quan tài thạch anh khắc li chi lít chít những chú ngữ do kim sắc Phạm văn hợp thành.
Phật lực cường đại do 108 pho tượng La hán cung cấp toàn bộ đều trút vào trong kim sắc Phạm văn đó, tiến hành phong ấn Hạn Bạt trong quan tài thạch anh.
Theo lý luận mà nói, phong ấn cường đại mà nghiêm mật này, hẳn có thể bảo trì vĩnh viễn mới đúng.
Thế nhưng, thời gian lại như một lợi khí vô kiên bất tồi, ngàn năm thời gian, khiến gần một nửa số tượng đá trong thạch quật trở nên vỡ nát không chịu nổi.
Hơn một nửa còn lại cũng có không ít tượng xuất hiện vết nứt như mạng nhện, xem tình hình, không bao lâu nữa những tượng này cũng sẽ sụp đổ tan tành.
Chính vì như vậy, phong ấn của Hoằng Pháp thần tăng thiết lập, theo thời gian trôi qua, bắt đầu dần dần suy yếu.
Mà Hạn Bạt trong quan tài thạch anh, lực lượng càng khôi phục từng chút, đến quan tài thạch anh cũng không cách nào áp chế yêu khí của nó, để yêu khí của nó xông ra ngoài!
Khô Vinh đại sư cẩn thận dè dặt tới trước quan tài thạch anh, ngừng bước, cẩn thận đánh giá Hạn Bạt trong quan tài.
Hạn Bạt này thân mặc áo xanh, trên đầu không có tóc, sắc mặt xám xanh, mặt mày dữ tợn, cần cổ, chân tay đều to dài hơn người thường.
Yêu khí dày đặc từ thân nó tán phát ra, lượn lờ xung quanh nó.
Hai mắt Hạn Bạt nhắm chặt, không chút động tĩnh, giống như đang ngủ.
Bất quá, Khô Vinh đại sư không dám buông lỏng chút nào, bởi vì mới mấy phút trước, Hạn Bạt này đã triển hiện ra lực lượng cường đại trước mặt ông!
Tuy không biết vì sao Hạn Bạt bây giờ lại yên tĩnh như vậy, nhưng thời khắc thế này, tự nhiên là càng cẩn thận càng tốt.
Khô Vinh đại sư trầm mặt, lấy ra từ trong Trữ vật giới chỉ một cái kim cương chử màu vàng kim.
Kim cương chử này tên là Ngũ Phong Quang Minh chử, là pháp khí Hoằng Pháp thần tăng năm đó đặc ý luyện chế để phong ấn Hạn Bạt.
Đáng tiếc là luyện chế Ngũ Phong Quang Minh chử đã hao tận tâm lực của ông, khi Quang Minh chử luyện chế thành công, ông cũng đột ngột qua đời, không kịp dùng kiện bảo vật này.
Do Ngũ Phong Quang Minh chử này chuyên môn dùng đối phó với Hạn Bạt, vì vậy phạm vi đối tượng sử dụng tương đối chật hẹp, đệ tử của Hoằng Pháp thần tăng tuy giữ gìn kiện pháp bảo này, nhưng tịnh không để ý gì.
Khô Vinh đại sư sau khi lật xem điển tịch mà Hoằng Pháp thần tăng lưu lại, mất một phen công phu mới tìm ra kiện pháp bảo này.
Chính vì có kiện pháp bảo này, Khô Vinh đại sư mới dám mạo hiểm lớn như vậy tiến vào Vạn Cốt Thạch Quật phong ấn Hạn Bạt lần nữa!
Khô Vinh đại sư hai tay nắm chặt Ngũ Phong Quang Minh chử, giơ cao quá đầu, rồi hung hăng đâm về phía Hạn Bạt trong quan tài thạch anh!
Ngũ Phong Quang Minh chử đầu tiên đập lên quan tài thạch anh, quan tài thạch anh tịnh không nứt ra ngay, mà phân ra hai bên như sóng nước, hình thành một lỗ hổng hình tròn, vừa khéo cho Ngũ Phong Quang Minh chử đâm qua.
Mắt thấy Ngũ Phong Quang Minh chử sắp đâm tới trên thân Hạn Bạt, Hạn Bạt nãy giờ năm im re đột nhiên mở mắt ra, chăm chăm nhìn Khô Vinh đại sư, lộ ra một nụ cười ngụy dị!
“Ngươi tới rồi!”
Thanh âm âm lãnh giống như mảnh băng bén nhọn đâm thẳng vào đầu óc Khô Vinh đại sư.
Liền đó, hai chùm sáng đỏ nóng bỏng mang theo yêu khí cường đại tuyệt luân từ trong mắt Hạn Bạt bắn ra, thuận theo lỗ hổng hình tròn, từ trong quan tài thạch anh tuôn ra, hung hăng đập lên ngực Khô Vinh đại sư.
Khô Vinh đại sư trở tay không kịp, đau khổ rên rỉ một tiếng, bị lực đạo to lớn đánh bay thẳng ra sau, đụng vỡ sáu pho tượng rồi mới ngã xuống đất.
Chùm sáng đỏ nóng bỏng đó đốt cháy trước ngực ông một mảng lớn, đánh nát xương sườn ông, còn làm tổn thương kinh mạch ông, máu tươi từ miệng ông tuôn ra nhuộm một mảng đỏ thẫm trên tăng bào màu xám.
Khô Vinh đại sư nằm sấp trên đất, há miệng phun máu, muốn bò dậy.
Nhưng thử luôn mấy lần, cuối cùng cũng thất bại cáo chung, lực lượng của Hạn Bạt thật quá khủng bố, vẻn vẹn một kích đã khiến ông hoàn toàn mất sức chiến đấu.
Đánh ngã Khô Vinh đại sư rồi, Hạn Bạt tịnh không thu pháp thuật lại mà há to cái miệng như chậu máu, lửa nóng hừng hực ngưng tụ thành một cây cột lửa, từ trong miệng nó phun ra như núi lửa, theo lỗ tròn trên quan tài thạch anh, mãnh liệt trào ra cuốn sạch 108 tượng La hán trấn áp tà ma xung quanh quan tài.
Lửa nóng Hạn Bạt phun ra có nhiệt độ cao đến kinh người, lại khiến nhiệt độ không khí trong thạch quật vốn có chút băng hàn bỗng chốc tăng cao, khiến người ta mồ hôi như mưa!
Lửa nóng bừng bừng như một con trường xà hung ác, cuồng mãnh dữ tợn, từng pho tượng đá sụp đổ ầm ầm dưới lửa nóng, rồi chảy thành dạng thủy tinh.
Trong thời gian cực ngắn, những pho tượng đá vốn vỡ nát hết cỡ đó đều bị phá hủy toàn bộ.
Pháp trận trấn áp Hạn Bạt gần ngàn năm mất tác dụng triệt để!
Mất sự chi viên của phật lực bên ngoài, phòng tuyến cuối cùng trấn áp Hạn Bạt – quan tài thạch anh cũng một mình khó chống.
Hạn Bạt gầm rống một tiếng, ngọn lửa nóng bỏng từ trong miệng, mắt nó bắn ra đều đồng thờ đập lên vách trong của quan tài thạch anh!
“Ầm”
Theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc, phong ấn của quan tài thạch anh sụp đổ tan tành, cả quan tài thạch anh nổ tung ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ, bay tung khắp nơi!
Trong đám mảnh vỡ bay lả tả đó, Hạn Bạt khắp người tán phát yêu khí đậm đặc, từ từ bốc lên khỏi mặt đất!
“Tiểu hòa thượng! Ta thật không ngờ ngươi lại có bảo vật kiểu này!” Hạn Bạt ngẩng đầu, phát ra tiếng cười sắc nhọn, trong tiếng cười đầy vui sướng và điên cuồng “Vốn ta cần mấy trăm năm nữa mới thoát ra được, thế nhưng, ngươi lại giúp ta một phần lớn, khiến ta sớm thoát khỏi nhà tù này! Ha ha ha! Để cảm ơn ngươi thật tốt, ta sẽ nhai sạch cả máu thịt xương cốt của ngươi, không lãng phí một chút một giot!”
“Sao lại thế này! Sao lại thế này!”
Khô Vinh đại sư mặt như tro tàn, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn Hạn Bạt, trong miệng lầm bầm nói, ông bất luận ra sao cũng không nghĩ thông được pháp khí mà Hoằng Pháp thần tăng dùng hết sinh lực luyện chế được, sao lại giúp cho Hạn Bạt thoát khỏi phong ấn!
Hạn Bạt dường như nhìn ra nghi hoặc của ông, nhếch mép lộ ra răng trắng, cười nói: “Tiểu hòa thượng, pháp khí kiểu này của ngươi đã ngưng tụ phật lực to lớn của lão lừa trọc Hoằng Pháp, đúng là có thể phong ấn ta lần nữa, thậm chí còn có đẩy ta vào chỗ chết! Đáng tiếc là thực lực của ngươi quá thấp, dùng pháp không được, chẳng những không thể phong ấn ta, mà trái lại còn giúp ta thành công phá trừ phong ấn! Đây coi như ngươi xui xẻo!”
Nói xong, hai mắt Hạn Bạt chớp lên một tia lệ mang khát máu, bổ tới Khô Vinh đại sư!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK