Đôn Triệt vừa bình tĩnh lại chưa được bao lâu, ngoài phòng khách bỗng vang lên một tràng tiếng rối loạn. Những đệ tử Thi gia tuần phòng trong đình viện bay vào phòng khách, nặng nề ngã xuống đất, phát ra tiếng va chạm “thình thịch”.
Tiếp đó, một đạo nhân nhìn khoảng bốn mươi mấy tuổi, hai tay để sau lưng, từ ngoài cửa ung dung bay vào.
Đạo nhân này mặc đạo bào màu xanh thẫm, mắt ti hí, mũi hếch lên trời, răng, mặt thập phần xấu xí, lại thêm trên mặt đầy vẻ ngạo mạn, càng khiến người ta nhìn thấy chán ghét.
“Thiên Kì đạo nhân!”
Vân Phương và Thi Thận nhìn thấy liền đứng dậy, mặt lộ vẻ giận.
Đạo sĩ đó vừa vào cửa đã đánh mấy đệ tử của Thi gia, không khỏi quá cuồng vọng, hoàn toàn không để Thi gia vào mắt!
“Ngươi đây là ý tứ gì? Sao lại đả thương mấy đệ tử của Thi gia ta?”
Thi Thận lớn giọng chỉ trích.
Triệu Thụy giỏi ẩn giấu khí tức, Đôn Triệt là yêu linh trong Hoàng Tuyền Địa Cung, tu vi pháp thuật hết sức cổ quái, bình thường nếu như không tranh đấu với ai, gợn sóng linh lực cũng bị che đậy quá nửa, khiến người ta không thể nào phát giác ra thực lực chân chính của hắn.
Vì vậy, Thiên Kì đạo nhân tuy thấy hai người, nhưng tịnh không để vào lòng, trợn hai mắt lên nói: “Mấy thằng này cản đường ta, ta đuổi chúng đi, các ngươi có ý kiến gì? Nói cho các ngươi biết, vừa rồi ta đã lưu tình. Nếu không, mấy thằng đó sớm đã mất mạng rồi. Các ngươi phải cảm tạ sự nhân từ của ta mới đúng.”
Mấy Thi gia đệ tử này vô duyên vô cớ bị Thiên Kì đạo nhân đánh chảy máu đầy mặt, Thiên Kì đạo nhân lại còn trâng tráo, muốn Thi gia cảm tạ!
Thi Thận tức xanh cả mặt, Vân Phương thì tức đỏ cả mặt, cả thân thể cũng hơi run lên.
Thiên Kì đạo nhân không thèm nhìn hai người lấy một cái, ngông nghênh nói: “Chuyện liên quan tới mỏ ngọc, các ngươi thương lượng ra sao rồi? Chuẩn bị bao giờ giao mỏ ngọc cho chúng ta?”
“Không giao! Thi gia chúng ta tuyệt đối không giao mỏ ngọc cho Tam Sinh Quan! Mỏ ngọc đó là do Thi gia phát hiện, khai thác, hao tốn rất nhiều nhân lực vật lực, sao có thể bằng vào một câu nói của Tam Sinh Quan đã khiến bọn ta giao ra được!” Vân Phương phẫn nộ trừng mắt nhìn Thiên Kì đạo nhân lớn giọng nói.
“Không giao?” Thiên Kì đạo nhân sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, sắc mặt liền âm trầm xuống “Gan của Vân Phương ngươi thật không nhỏ, đến yêu cầu của Tam Sinh Quan chúng ta cũng dám cự tuyệt! Có phải ngươi đã chán sống rồi không? Không sợ bị Tam Sinh Quan chúng ta diệt tộc sao? Ta không ngại nói thật với ngươi, mỏ ngọc đó, chưởng giáo chúng ta đòi hỏi phải có. Các ngươi có giao hay không giao cũng vậy. Nếu các ngươi không giao, vậy đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt, gà chó không lưu!”
“Gà chó không lưu? Khẩu khí lớn thật!” Triệu Thụy ngồi trên ghế thái sư lạnh nhạt nói “Bằng vào ngươi? Bằng vào cái Tam Sinh Quan chút xíu của các ngươi? Đúng là chẳng biết trời cao đất dày là gì!”
“Ngươi thật to gan! Không ngờ lại dám khinh thị Tam Sinh Quan như vậy!” Thiên Kì đạo nhân bừng bừng nổi giận trợn cặp mắt ti hí, chăm chăm nhìn Triệu Thụy “Có phải ngươi chán sống rồi không?”
“Đúng vậy! Ta đang buồn chán đây! Ngươi tính sao?” Triệu Thụy mỉm cười nói.
“Tính sao?” Thiên Kì đạo nhân lạnh lùng xòe năm ngón tay ra, một tia sét lăng lệ ngưng tụ trong tay hắn.
Triệu Thụy không thèm nhìn hắn, chỉ nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó đưa mắt cho Đôn Triệt.
Đôn Triệt sớm đã nhìn Thiên Kì đạo nhân không thuận mắt, chỉ là Triệu Thụy chưa lên tiếng, hắn chỉ đành mạnh mẽ kìm nén.
Bây giờ thấy Triệu Thụy ra hiệu liền gầm lớn một tiếng từ trên ghế nhảy lên mang theo một trận cuồng phong xông tới trước Thiên Kì đạo nhân, đấm mạnh một quyền lên mặt Thiên Kì đạo nhân.
Tu vi của Thiên Kì đạo nhân bất quá chỉ là Xuất Khiếu kì cảnh giới, tuy đối với Thi gia đã là tu vi tinh thâm, nhưng so với yêu linh Hợp Thể kì Đôn Triệt, đúng là cách xa như trời với đất, căn bản không có chút sức trả đòn nào.
Hắn thậm chí đến cái bóng của Đôn Triệt cũng chưa thấy rõ, đã bị nắm đấm to tướng của Đôn Triệt đập lên mặt!
Một tiếng “crack” giòn tan, mặt Thiên Kì đạo nhân bị Đôn Triệt đấm lõm vào, cả người bay tung ra như tấm vải rách, nặng nề ngã xuống đất.
Thiên Kì đạo nhân ôm lấy mặt, nằm trên đất, vẫn còn chưa nghĩ ra, một Xuất Khiếu kì tu chân giả như mình sao lại bị người ta đấm một phát ra bộ dạng này, Đôn Triệt đã nhảy qua, giẫm mạnh một cước lên bụng Thiên Kì đạo nhân.
Chân khí cường đại tuôn vào thân thể Thiên Kì đạo nhân, xém chút nữa chấn đứt hết kinh mạch toàn thân hắn.
Thiên Kì đạo nhân điên cuồng phun ra mấy ngụm máu tươi, bị Đôn Triệt giẫm dưới chân, hoàn toàn không thể nào động đậy.
Lúc này hắn mới phát giác ra, yêu quái mà hắn hoàn toàn không để vào mắt này không ngờ lại có thực lực cường đại như vậy! Thậm chí còn vượt xa cả chưởng giáo Tam Sinh Quan Tam Sinh Đạo Nhân!
Thiên Kì đạo nhân hối hận xanh cả ruột, hắn không biết sao cảm giác của mình lại trở nên chậm chạp thế này, mãi đến hiện tại mới cảm nhận được tu vi chân chính của yêu quái này.
Nếu sớm biết yêu quái này đã đạt tới cảnh giới Hợp Thể kì, cho dù cho hắn một trăm túi mật, hắn cũng không dám huênh hoang như vừa rồi!
Thiên Kì đạo nhân nằm trên đất, lên tiếng năn nỉ van xin.
Bây giờ cái mạng nhỏ của hắn đang nằm trong tay người ta, chỉ cần Đôn Triệt hơi dùng lực một chút, hắn sẽ nguyên thần toàn diệt, nhục thể bạo liệt.
Hắn chỉ hi vọng yêu quái cường đại đang giẫm lên hắn đây có thể cước hạ lưu tình, tha cho hắn một con đường sống.
Bất quá, Đôn Triệt không phải là một yêu linh tâm từ thủ nhuyễn, hắn hung hăng giẫm trên bụng Thiên Kì đạo nhân mấy cái, vừa giẫm vừa lớn giọng nói: “Vừa rồi ngươi ngon lắm mà? Không phải muốn giết sạch toàn bộ chúng ta, gà chó không lưu sao? Bây giờ sao lại xin ta tha? Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”
Mỗi một cước của Đôn Triệt đều trút chân khí vào, Thiên Kì đạo nhân chỉ cảm thấy toàn thân như bị dao khuấy, đau tới mức lăn lộn giãy giụa, kêu gào rung trời chuyển đất.
Vân Phương, Thi Thận cho tới những Thi gia đệ tử khác nhìn thấy, đều cảm thấy tiết được một ngụm ác khí trong lòng, thoải mái còn không kịp, tự nhiên sẽ không cầu tình cho Thiên Kì đạo nhân.
Đôn Triệt hành hạ Thiên Kì đạo nhân một trận, Triệu Thụy cảm thấy cũng được rồi, bèn không nhanh không chậm mở miệng: “Được rồi, Đôn Triệt, tha cho hắn đi. Nếu không chỉ sợ bị ngươi giẫm chết mất.”
Đôn Triệt hừ một tiếng, dưới chân đột nhiên dùng lực, đạp mạnh một cước lên mông Thiên Kì đạo nhân.
Thiên Kì đạo nhân liền giống như một quả bóng da, vạch một đường parabol đẹp đẽ trên không, sau đó va vào một tòa nhà hội nghị to lớn ở cách đó vài cây số trong tư thế “chó ăn phân”, làm những lãnh đạo đang hội họp trong đó sợ nhảy dựng cả lên.
Bò dậy khỏi mặt đất một cách vô cùng thảm hại, Thiên Kì đạo nhân chỉ cảm thấy toàn thân mình trên dưới không chỗ nào không đau, giống như xương cốt toàn thân đều đứt gãy hết rồi.
Bất quá, hắn còn cảm thấy vạn phần may mắn, chí ít hắn còn nhặt lại được một cái mạng.
Thiên Kì đạo nhân bị lỗ nặng không dám ở lại đây nữa, cụp đuôi chán nản bay về Tam Sinh Quan.
Vừa bay được mấy chục mét, hắn đã nghe giọng Triệu Thụy truyền vào tai: “Nói cho Tam Sinh Đạo Nhân, nếu hắn còn dám gây bất lợi gì cho Thi gia, bọn ta sẽ lập tức san bằng Tam Sinh Quan!”
Thiên Kì đạo nhân nào dám lên tiếng, vội vàng gật đầu, tăng tốc bay đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK