Mục lục
[Dịch] Thần Ma Chi Mộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc La Tân quyết định chọn mẹ con Vân Phương, Lâm Vạn Dương trong lòng hốt nhiên … với hai người (chỗ… này nguyên văn bị mất chữ), cơ hội ngẫu nhiên một lần, hắn đã từng thấy mặt Vân Phương, lúc đó sự xinh đẹp của Vân Phương đã làm hắn chấn động sâu sắc, nếu không phải đã biết Vân Phương không có hứng thú gì đối với nam nhân khác, hắn khẳng định đã bất chấp tất cả mà theo đuổi rồi.
Ngoài ra, hắn cũng biết, đứa con gái Vân Liên của Vân Phương, cũng là một tiểu mĩ nhân tiềm năng, sau khi lớn lên, khẳng định sẽ là một tuyệt sắc mĩ nhân.
Nghĩ đến một đôi mẹ con xinh đẹp như vậy, sẽ rơi vào trong tay La Tân, Lâm Vạn Dương trong lòng âm thầm thương tiếc.
Bởi vì, cỗ mấy giết người lãnh khốc La Tân này, sẽ không có nửa điểm tâm từ thủ nhuyễn, giống như mục đích sinh tồn duy nhất của hắn, chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Vạn Dương thậm chí có lúc còn hoài nghi, La Tân này cuối cùng có phải là nhân loại không?
Đương nhiên, sự thương tiếc của Lâm Vạn Dương, chỉ có thể chôn kín trong đáy lòng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm.
Hắn không có ngu xuẩn đến mức vì một nữ nhân không liên quan, mà đem tính mạng của mình ra thay.
Chính vào lúc hắn đang không chú ý, hắn đột nhiên nghe La Tân ở bên cạnh quát nhỏ: “Cẩn thận!”
Lâm Vạn Dương mạnh mẽ tỉnh lại, hắn lập tức nhìn thấy, trước xe hắn không biết bao giờ bỗng xuất hiện một chiếc xe cảnh sát. (Nguyên văn không có chữ cảnh sát, tại hạ phỏng đoán mà thêm vào)
Hắn vội vàng đạp thắng gấp, dừng xe lại, bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra thanh âm chói tai.
“Này! Các ngươi chạy xe kiểu gì vậy?” Viên cảnh sát tuần tra trong chiếc xe cảnh sát ấy tức giận bừng bừng quát lớn một tiếng, từ trên xe bước xuống, mạnh mẽ đóng cửa xe lại, sau đó sải bước đi tới.
Bất kể là ai, vào lúc hai ba giờ sáng bị kêu đi gặp cảnh sát, tâm tình sẽ không tốt lắm.
“Làm sao đây?” Lâm Vạn Dương nhìn La Tân, thần sắc có chút hốt hoảng.
Hắn đã theo La Tân làm ba cái án mưu sát, hơn nữa, bọn hắn rời khỏi tòa lầu nhỏ nơi xảy ra án mạng tịnh chưa xa lắm, nếu như để viên cảnh sát này nhìn thấy dung mạo bọn hắn, thân phận bọn hắn trong vụ án sau khi bị người ta phát hiện, khẳng định sẽ hoàn toàn bộc lộ!
La Tân tịnh không có trực tiếp trả lời, mà quay đầu nhìn hắn, sau đó rất bình tĩnh mỉm cười hỏi: “Ngươi cảm thấy, chúng ta phải làm sao?”
Lâm Vạn Dương có chút gian nan nuốt nước miếng, minh bạch ý tứ của La Tân, cơ bắp trên mặt hắn co rút một cái, sau đó ước lượng một cái, rút ra một khẩu súng: “Tôi đi ra xử lí hắn.”
La Tân liếc qua khẩu súng đó một cái, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có bộ hãm thanh, động tĩnh quá lớn. Cứ để ta đi.”
Nói xong, hắn xuống xe, bước thẳng tới viên cảnh sát, đồng thời trong miệng cười nói: “Thật ngại quá, cảnh quan, bằng hữu tôi mới vừa uống say, cho nên lúc lái xe có chút bất ổn, ngài ngàn vạn lần đừng lấy làm lạ.”
“Uống say còn dám lái xe lung tung!” viên cảnh sát càng tức giận hơn “Giấy chứng minh đâu? Đem giấy chứng minh và bằng lái hai người lấy hết ra đây!”
“Được rồi, tôi lấy ra cho ông.” La Tân vừa cười, vừa đưa tay vô túi áo, làm bộ như rút giấy chứng minh.
Mắt thấy đã tới trước mặt viên cảnh sát, hắn đột nhiên rút tay ra, như tia chớp chém vào cổ họng viên cảnh sát.
Chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn tang vang lên, cổ họng viên cảnh sát liền giống như bị thiết côn hung ác đánh cho triệt để vỡ nát, ngửa ra sau, sau đó thẳng tắp ngã xuống, dần dần trở nên lạnh như băng.
Cổ hắn đã bị người tên La Tân dùng tay chém đứt.
La Tân lại lấy khăn giấy lau lau tay, cũng không trở về xe, mà chậm chạp bước đến bên cạnh xe cạnh sát nhìn vào xem.
Trên ghế sau xe cảnh sát ngồi một nam nhân ba mươi mấy tuổi, tặc mi thử nhãn, trên tay mang còng tay, trên mặt có vết bầm, tựa hồ là một tên trộm bị bắt.
Tên trộm ấy nét mặt kinh khủng nhìn La Tân, giống như nhìn thấy một ác ma đáng sợ vậy!
Hắn sao cũng không ngờ, có người lại không chút boăn khoăn mà giết cảnh sát như vậy!
Hắn càng không ngờ là, viên cảnh sát vừa rồi biểu hiện thần dũng vô cùng, dễ dàng tóm được hắn, lại đến một điểm phản kháng cũng không có, bị người ta tay không giải quyết như vầy!
Tên trộm nhìn thấy đôi tròng mắt lạnh lùng của La Tân, chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh.
Hắn thà rằng mình không nhìn thấy một màn này, thà rằng viên cảnh sát ấy vẫn còn sống, thà rằng chính mình bị chở về trại giam.
Bởi vì, như vậy hắn chí ít cũng giữ được một tia tính mạng.
Thế nhưng hiện tại, hắn cơ hồ có thể khẳng định trăm phần trăm, tên điên sát nhân đáng sợ này, sẽ giết hắn để diệt khẩu.
“Đừng… đừng có giết tôi!” Tên trộm ấy ra sức co người lại, khắp người chỉ run cầm cập: “Tôi cái gì cũng không thấy, tôi cái gì cũng sẽ không nói.”
“Thật sao?” La Tân lập lờ cười mỉm, mở cửa xe.
Một tia hi vọng cuối cùng của tên trộm cũng tiêu tan, hắn chỉ cảm thấy trái tim của mình phảng phất như bị một bàn tay bóp chặt cứng, đến thở cũng không nổi.
Sợ hãi đến cực điểm, hắn cuối cùng nhịn không được la lớn một tiếng, mở cửa xe còn lại, nhảy thẳng ra ngoài.
Ý chí cầu sinh mãnh liệt, khiến hắn trước giờ chưa nhanh được như vậy.
Thế nhưng đúng lúc này, mũi chân La Tân nhấn lên mặt đất một cái, cả người bắn thẳng ra trước, do tốc độ quá nhanh, chỗ hắn đi qua, nổi lên một trận cuồng phong.
Tên trộm chỉ cảm thấy tiếng gió nổi lên sau gáy, ngay sau đó, một khuôn mặt mỉm cười, xuất hiện phía trước hắn.
Tên trộm ấy liền bị dọa đến gan mật đều tan nát, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi cực độ, sao cũng không ngờ được, tốc độ của tên La Tân này lại nhanh như thế này, đơn giản là như quỷ mị!
Thế nhưng, thần sắc kinh hãi của hắn rất nhanh ngưng tụ trên mặt, La Tân thò tay ra nắm lấy đầu hắn, sau đó vặn ra sau.
Hắn chỉ cảm thấy một lực đạo to lớn, đem đầu hắn vặn 180 độ.
Sau một cơn đau đớn kịch liệt, hắn lần đầu tiên nhìn thấy tình huống sau lưng mình.
Tiếp đó, hắn trước mắt tối đen, tắt hơi.
La Tân đem thi thể ném xuống đất một cái, phủi phủi tay, giống như vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng nói, thần sắc như thường.
“Ác ma! Đáng chết, tên này đúng là ác ma. Tối nay giết bao nhiêu người rồi!” Lâm Vạn Dương không khỏi rùng mình, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Hắn tuy không phải lần đầu nhìn thấy La Tân giết người, nhưng mỗi một lần thấy, sự sợ hãi đối với La Tân lại sâu thêm vài phần, thứ duy nhất hắn hi vọng hiện tại là, sau khi Huyết Thủy Tinh kiếm về được rồi, tên La Tân này sẽ không giết hắn diệt khẩu.
“Đem thi thể thu thập một cái.” La Tân trở về trên xe, lạnh nhạt dặn dò một câu.
Lâm Vạn Dương không dám nói một tiếng, đem xác viên cảnh sát và tên trộm nhét vào cốp sau xe cảnh sát, sau đó rời khỏi hiện trường, chỉ để lại một chiếc xe cảnh sát trống rỗng không có ai.
~~~~~~~~~~~~Triệu Thụy lúc này đã tiến vào giấc mộng, đương nhiên không biết sự kiện phát sinh ở một phía khác của thành phố, càng không biết, nguy hiểm đã lặng lẽ tiến đến gần mẹ con Vân Phương.
Hắn ngủ một giấc tới sáng, sau đó rửa mặt ăn sáng như thường lệ, sau đó cùng Vân Phương đón xe buýt đến lớp.
Khi hai người đến trạm xe buýt, trạm đã tụ tập rất nhiều người đến lớp, đều chờ xe buýt đến.
Triệu Thụy cảm thấy chờ đợi có chút buồn chán, bèn bước đến quầy báo bên cạnh trạm xe buýt, mua một tờ báo, để giết thời gian, đồng thời đổi lấy tiền lẻ.
Vừa mua báo xong, một tựa báo có liên quan đến hung sát án đập vào mắt hắn.
Tựa báo nói rằng, đêm qua trong một tòa lầu nhà dân gần đường Ma Sơn, phát sinh một thảm án cực kì bi thảm, một nhà bốn người toàn bộ bị giết.
Không chỉ có vậy, gần đó còn có một tuần cảnh và một tên trộm bị bắt cùng mất tích, chỉ để lại một chiếc xe cảnh sát không người.
Theo phán đoán của cảnh sát, viên cảnh sát và tên trộm đó rất có thể đã gặp hung phạm, kết quả bị giết người diệt khẩu!
“Một tin tức vào sáng sớm như vầy, thật khiến người ta không thoải mái.” Triệu Thụy vừa xem, trong miệng vừa lầm bầm một câu.
“Trong đó có tin gì mới không?” Vân Phương một đôi mắt sáng nhìn hắn, mỉm cười hỏi một câu.
Giống như rất nhiều phụ nữ khác, cô tịnh không hứng thú lắm với tin tức chính trị, chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi.
“Có chuyện xảy ra.” Triệu Thụy mở báo ra, quơ quơ trước mặt cô “Đông Hồ sao bỗng trở nên không thái bình như vầy.”
“Trước đây đều rất thái bình, nhưng từ sau khi anh đến đây, liền thiên hạ đại loạn.” Vân Phương nhẹ nhàng cười đùa, đồng thời liếc nhanh tờ báo của Triệu Thụy.
Đột nhiên, nụ cười của cô đông cứng trên mặt, sắc mặt càng lúc càng trắng!
“Sao rồi?” Triệu Thụy cảm thấy có chút kì quái, không khỏi hỏi một câu “Thân thể cô có phải có chút không thoải mái?”
Vân Phương lắc nhẹ cái đầu cồ cộ, duỗi tay chỉ một tấm ảnh người chết trên tờ báo, run giọng nói: “Hắn… hắn… tôi đã thấy qua, vào ngày ngân hàng kiếp án ấy, hắn… lúc đó ở ngay bên cạnh tôi.”
Triệu Thụy trước tiên ngớ ra, sau đó sắc mặt hơi ngưng trọng.
Chỉ mới mấy ngày, đã có ba con tin trong ngân hàng kiếp án mất mạng.
Xâu chuỗi những manh mối đã có, bày ra một điểm phi thường rõ ràng, đó là xác thực có người đang tiến hành thanh lý những con tin trong ngân hàng kiếp án, hơn nữa khẳng định là có liên quan tới mấy tên cướp ấy!
Chỉ là vì sao phải giết con tin? Rốt cuộc là có mục đích gì? Lại là thế lực nào?
Triệu Thụy hơi hơi cau mày, trong lòng cẩn thận suy nghĩ.
Hắn không ngờ, vì một ngân hàng kiếp án thình lình xảy ra, lại khiến Vân Phương và mình đều bị cuốn vào một trường đại phiền phức.
Đương nhiên, hắn tịnh không sợ phiền phức.
Bọ chét nhiều không sợ cắn, hắn phiền phức đã không ít, cho dù nhiều thêm một cái, cũng không ảnh hưởng gì, liền coi phiền phức này một khảo nghiệm trên đường tu tiên.
Nếu khảo nghiệm nhỏ này mà cũng không vượt qua được, vậy đừng nói gì đến đối phó ba đại tu chân cường giả đã đạt đến Xuất Khiếu kì của Thi gia ở Thượng Hải, càng khỏi nói tới chuyện phi thăng thành tiên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK