Ánh mắt Luke rơi trên pho Ngọc Quan Âm, trong lòng bắt đầu cân nhắc, làm sao mở miệng với Tạ Trung Đình, lấy pho Ngọc Quan Âm này vào tay, cẩn thận tra xét một hồi.
Tạ Trung Đình thấy rõ thần tình của Luke, lông mày hơi cau lại.
Tên người Indonesia này làm lão cảm thấy rất kì quái, bởi vì Luke ăn nói không giống thương nhân lắm, dùng từ rất lạnh nhạt, tịnh không có sự khéo léo đưa đẩy và khí độ của thương nhân, thậm chí còn mang vẻ cao ngạo ra lệnh, với lại, hai người nói chuyện không lâu, sức chú ý của Luke lại đặt lên mặt pho Ngọc Quan Âm, lời lẽ đầy qua loa không chút che đậy, càng khiến lão cảm thấy hết sức khó chịu.
Bất quá, Tạ Trung Đình dẫu sao cũng lăn lộn thương giới mấy chục năm, bụng dạ sâu sắc, biểu hiện ra mặt không có gì dị thường, trái lại còn đem pho Ngọc Quan Âm đưa cho Luke, để lão xem kĩ.
Luke tự nhiên thập phần cao hứng, cảm ơn một tiếng, liền nâng pho Ngọc Quan Âm ấy trong lòng bàn tay, lật qua lật lại ngắm nghía.
Lão phát hiện, ở bụng pho Ngọc Quan Âm này có một khe nứt cực nhỏ, nếu không phải cẩn thận nhìn kĩ, căn bản không thể phát hiện ra.
Mà linh khí nhàn nhạt đang từ trong khe nứt đó len ra.
Lão cuối cùng cũng xác định, pho Ngọc Quan Âm này khẳng định đang phong ấn một kiện bảo vật quý hiếm, hơn nữa chỉ sợ đã phong ấn một đoạn thời gian dài.
Nếu không phải do vậy, bụng Ngọc Quan Âm sẽ không xuất hiện vết nứt, kiện bảo vật này chỉ sợ sẽ bị phong ấn suốt, không ai phát giác.
“Một món đồ tốt.” Luke khen một câu, xoa pho Ngọc Quan Âm, làm bộ vô ý hỏi: “Tạ tiên sinh, pho Ngọc Quan Âm này ông làm sao mà có được?”
Tạ Trung Đình cười nói: “Pho Ngọc Quan Âm này đúng là lai lịch phi phàm, nghe nói nó là di vật của Đường Triều cao tăng Duyên Giác hơn ngàn năm trước, ta lúc đầu phải phí tận tâm huyết mới có được.”
“Duyện Giác!”
Trong lòng Luke không khỏi thầm giật mình, người bình thường có lẽ chỉ biết Duyên Giác là một vị cao tăng thời Đường, nhưng lão là một tu chân giả, lại biết rõ Duyên Giác là tuyệt đỉnh cường giả của tu chân giới đương thời!
Di vật của một vị cường giả như vậy, tuyệt đối sẽ không tồi!
Ngoài ra, lão còn từng nghe một truyền thuyết thế này: Cao tăng Duyên Giác, từng vì cơ duyên xảo hợp, kiếm được mảnh vỡ của viễn cổ thần khí, Phong Thần chi thư, bèn đem phong ấn.
Thứ trong pho Ngọc Quan Âm này có liên hệ gì với mảnh vỡ của Phong Thần chi thư không?
Luke sắc mặt như thường, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn pho Ngọc Quan Âm lại dần dần nóng bỏng.
Lão miễn cưỡng đè nén ham muốn trong lòng, nói với Tạ Trung Đình: “Tạ tiên sinh, tôi phi thường hứng thú với pho Ngọc Quan Âm này, không biết ông có chịu nhường không?”
“Hết sức xin lỗi.” Tạ Trung Đình mềm mỏng cự tuyệt “Pho Ngọc Quan Âm này là lễ vật tôi dâng lên một vị ân nhân.”
“Ân nhân? Có thể nói cho tôi biết là ai không?”
Tạ Trung Đình cười cười, lại không lộ ra tên Triệu Thụy.
Luke trầm mặc lại, thái độ của Tạ Trung Đình đã bày tỏ rõ ràng, lão đã không có cơ hội lấy được pho Ngọc Quan Âm này theo cách thông thường.
Nếu như lão quả thật muốn có được, vậy phải dùng một ít thủ đoạn phi thường!
Luke tiếp cận Tạ Trung Đình, vốn chỉ là vì tìm kiếm manh mối về cái chết của Ô Lỗ mà thôi.
Nếu như cái chết của Ô Lỗ không có liên quan gì với Tạ Trung Đình, lão cũng không tính chuyện động thủ với Tạ Trung Đình.
Dẫu sao, Tạ Trung Đình ở thế tục cũng tính là một đại nhân vật, hơn nữa đây còn là Trung Quốc đại lục, không phải Nam Dương, không phải trong phạm vi thế lực của Thần Vu giáo.
Vạn nhất kinh động vị tu chân giả nào đó ở đây, nói không chừng sẽ dẫn đến phiền phức to lớn.
Bất quá, bây giờ dưới sự dụ hoặc của di vật Duyên Giác, cách nghĩ của Luke đại linh vu đã hoàn toàn thay đổi.
Lão nắm pho Ngọc Quan Âm, năm ngón tay co lại, nắm chặt, trên mặt lộ ra một nụ cười ngụy dị, trừng mắt nhìn thẳng Tạ Trung Đình, nhẹ giọng nói: “Tạ tiên sinh, tôi cho ông một cơ hội nữa, bán pho Ngọc Quan Âm này cho tôi. Nói giá đi, nhiều ít gì cũng được.”
Tạ Trung Đình lòng dạ có sâu sắc hơn nữa, lúc này cũng không khỏi hơi biến sắc mặt, lão lạnh lùng nhìn lão già thân phận ngụy dị trước mặt, nói: “Luke tiên sinh, ngài đại khái là không phải tới tìm tôi nói chuyện làm ăn à.”
“Không sai.”
Chuyện đã đến nước này, Luke cũng không chút phủ nhận, lạnh nhạt nói: “Ta là đại linh vu Luke của Thần Vu giáo, lần này ta tới đây, vốn là muốn hỏi xem nguyên nhân cái chết của Ô Lỗ Linh Vu trong Thần Vu giáo chúng ta, không ngờ lại phát hiện chỗ ngươi một kiện bảo bối, cũng tính là chuyến này không uổng.”
“Thần Vu giáo! Ngươi vậy mà lại là đại linh vu của Thần Vu giáo!”
Tạ Trung Đình trong lòng nhảy dựng lên, mặt lộ vẻ kinh dị.
Lão buôn bán ở Malaysia nhiều năm, tự nhiên từng nghe hung danh của Thần Vu giáo, không ngờ vu sư của Thần Vu giáo lại tìm tới đầu lão, hơn nữa còn hỏi lão nguyên nhân cái chết của Ô Lỗ Linh Vu!
Lão có thấy Ô Lỗ Linh Vu nào đâu?
Tạ Trung Đình hơi ngẩn ra một chút, bỗng hiểu ra, lão tuy chưa từng thấy Ô Lỗ Linh Vu, nhưng tịnh không có nghĩa là lão và Ô Lỗ Linh Vu tịnh không có can hệ gì.
Lúc đầu lão đột nhiên trúng độc trúng cổ, chỉ sợ là thằng cháu Tạ Đông Lăng mời Ô Lỗ Linh Vu làm ra!
Nghĩ thông chỗ này, trong lòng Tạ Trung Đình không khỏi càng thêm phẫn nộ.
Ô Lỗ hai lần muốn đặt lão vào chỗ chết, chết là đáng đời, thế mà Luke này lại nghênh ngang xông vào, cao ngạo hỏi lão nguyên nhân cái chết của Ô Lỗ!
Cho dù lòng dạ lão có sâu hơn nữa, cũng không cách nào chịu nỗi!
“Ta trước giờ chưa từng nghe qua chuyện gì có liên quan đến Ô Lỗ Linh Vu.” Tạ Trung Đình đứng phốc dậy, tức giận nói: “Ngọc Quan Âm này càng không bán cho ngươi. Luke tiên sinh, tôi còn có việc, không thể nói chuyện lâu, mời ngài ra cho.”
Nói xong, đưa tay làm bộ mời lão ra ngoài.
“Tạ tiên sinh, ngươi đã quyết định sai lầm rồi.”
Luke vẫn nắm chặt Ngọc Quan Âm, trừng mắt nhìn Tạ Trung Đình, trong tròng mắt như ao nước đọng bắn ra quang mang xanh lục ngụy dị.
Tạ Trung Đình chạm phải ánh mắt của Luke, cảm thấy mình như bị một con rắn độc trừng mắt, trong lòng không khỏi hoảng sợ, há miệng muốn kêu bảo vệ bên ngoài.
Thế nhưng, lúc này lão đột nhiên phát hiện, lão căn bản không mở được môi, tay chân cũng như nặng vạn cân, thậm chí không thể cử động chút nào!
“Ngươi đã không biết điều, vậy đi chết đi!” Khóe miệng Luke động một cái, tàn nhẫn cười, rồi chỉ một ngón tay về phía lão.
Tạ Trung Đình đột nhiên cảm thấy quả tim mình nhảy lên kịch liệt, hơn nữa càng nhảy càng nhanh, quả tim nhảy trong lòng ngực làm cả người đều run rẩy, lúc đầu còn là tiếng tim đập yếu ớt, sau này thành vang vọng như tiếng sấm!
Tạ Trung Đình sắc mặt đại biến, nỗi sợ hãi khó nói ra lời trong chớp mắt bao phủ toàn thân.
Lão không thể nào ngờ vu thuật của Luke đại linh vu này lại ngụy dị như vậy, cường hãn như vậy!
Lão thậm chí đến bất cứ cơ hội phản kích nào cũng đều không có!
Một tiếng “thịch” giòn tan vang lên, từ trong ngực Tạ Trung Đình truyền ra.
Quả tim Tạ Trung Đình vậy mà đập gãy xương ngực, từ trong ngực nhảy ra ngoài, rơi trên mặt đất, vẫn nhảy lên bịch bịch như cũ.
Tạ Trung Đình kêu thảm một tiếng thê lương, hai mắt trợn ngược, máu tươi không ngừng tràn ra miệng, cả người giống như một khúc gỗ, ngã thẳng tắp xuống đất, không còn chút sự sống nào nữa.
Luke nhếch nhếch khóe miệng châm biếm, không nhìn thi thể Tạ Trung Đình thêm lấy một cái, chỉ cẩn thận dè dặt thu lại Ngọc Quan Âm, đẩy cửa bước ra khỏi phòng tổng thống của Tạ Trung Đình.
Hai bảo vệ của Tạ Trung Đình đứng ngoài cửa đã nghe tiếng la thảm trong phòng, đang chuẩn bị bước vào, vừa khéo thấy Luke một mình bước ra.
Hai người muốn chận Luke lại hỏi cho kĩ, Luke lại gập ngón tay búng hai người hai cái.
Hai bảo vệ bỗng cảm thấy trên mặt ngứa một cách kì lạ khó chịu đựng nổi, đưa tay vuốt một cái, lại lấy từ trên mặt mình xuống một khối thịt tươi! Hai người lớn giọng gào lên, một bảo vệ muốn rút súng bắn Luke, nhưng tay vừa chạm tới y phục lại rớt xuống một mảnh thịt tươi, viên bảo vệ đó cố chịu đau đớn vén áo lên, rút súng ra, thế nhưng súng không rút ra được, mà cổ tay lại sứt ra, lưu lại nửa cánh tay chảy đầy máu tươi. Sau khoảnh khắc, hai bảo vệ đều chết trong vũng máu, không giống hình người, trên thảm chỉ đầy những xương thịt tan rã.
Luke thong dong từ tầng cao nhất của Trung Đình đại tửu điếm đi xuống, lẫn vào dòng người, trở về chỗ tạm trú của mình ở Thương Hải.
Lão đặt Ngọc Quan Âm lên bàn, cẩn thận quan sát xung quanh nó, pho Ngọc Quan Âm này điêu khắc sống động như thật, đường nét lưu loát tươi đẹp, vóc dáng của Quan Âm đẫy đà chắc nịch (!), quả đúng là phong cách điêu khắc của triều Đường, chứng tỏ Tạ Trung Đình không nói sai, Ngọc Quan Âm hẳn phải là di vật của Duyên Giác đại sư.
Luke duỗi ngón trỏ tay phải, móng ngón trỏ trong mấy giây đã dài hơn một thốn, cạnh sắc như dao, rải rác ánh sáng màu xám. Lão vẫy móng tay một cái, Ngọc Quan Âm từ trên xuống dưới chia thành hai nửa ngay ngắn, một viên ngọc màu lục từ trong pho Ngọc Quan Âm bị xẻ lăn ra, rơi trên bàn phát ra thanh âm trong trẻo, một cổ linh khí dồi dào bỗng tràn ngập trong phòng!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK