Nam tử trung niên mang máy tính bao cẩn thận từng li từng tí rút ra, sau đó ôm vào ngực, đi ra gian ngoài.
Từ đầu đến cuối, mỹ phụ vẫn ngủ say, không có nửa phần phát hiện.
Thấy trung niên nam tử ăn trộm đắc thủ, muốn rời đi, Triệu Thụy đột nhiên ngồi dậy, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Trung niên nam tử sợ đến run cả người, chậm rãi xoay người, kinh nghi đánh giá Triệu Thụy vài lần, sau đó cười khan, nhỏ giọng nói: “Ta ra ngoài đi WC, có việc gì thế?”
“Thật không?” Triệu Thụy cười như không cười, nhìn hắn, lại hỏi, “Trên tay người cầm vật gì đó? Dường như không phải của ngươi? Ngươi mang đồ vật này để lại đi, ta coi như chưa từng thấy chuyện gì cả. Nếu không, ta phải gọi bảo vệ đấy.”
Trung niên nam tử đen gầy biết chuyện ăn trộm của mình đã bị phát giác, lộ ra vẻ hung ác.
Hắn bắt đầu nhìn Triệu Thụy chăm chú, đột nhiên từ trong túi móc ra một con dao lò xo, vọt tới trước mặt Triệu Thụy, dùng lưỡi dao áp trụ cổ của Triệu Thụy, hụng tợn nói :
“ Huynh đệ, mẹ nó, ngươi nếu thông minh thì tốt nhất không nên lộ ra, nếu không lão tử là người đầu tiên lấy mạng của ngươi, hiểu chưa?”
Lưỡi dao này rất sắc bén, nhưng Triệu Thụy thần sắc bình tĩnh: “Ngươi tốt nhất nên bỏ dao ra, nếu không ngươi sẽ rất hối hận đấy.”
Trung niên nam tử nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, không nghĩ tới thanh niên trước mặt này không có chút nào sợ hãi, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ trong lòng đại loạn, cả người run rẩy thành đống rồi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi ấn mạnh tay xuống, đem lưỡi dao đè xuống họng của Triệu Thụy, chuẩn bị lấy máu của tiểu tử liều lĩnh không biết sống chết này, giáo huấn cho hắn biết điều một chút.
Ngay lúc này, Triệu Thụy ra tay , hắn phóng tay như chớp bắt được cổ tay của trung niên nam tử, vặt mạnh một cái, sau đó nện một quyền vào mũi tên trung niên nam tử.
Trung niên nam tử phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, hai tay bưng mặt nằm trên mặt đất, không ngừng kêu rên.
Cổ tay của hắn bị Triệu Thụy như vậy vặt một cái. Vòng vo một trăm tám mươi độ, thiếu chút nữa biến thành ma hoa. Mũi hắn bị một quyền của Triệu Thụy đánh nát, máu ọc ọc chảy ra.
Âm thanh trung niên nam tử này cực lớn, nhất thời làm cả lữ khách tỉnh giấc, ngay cả mỹ phụ đang ngủ say cũng tỉnh lại.
Nàng dụi dụi đôi mắt mông lung buồn ngủ, nhìn trung niên nam tử nằm trên mặt đất, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lát sau, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện bao máy tính vốn đặt bên cạnh mình, không biết thế nào lại ở bên người trung niên nam tử.
Trong phút chốc nàng minh bạch mọi chuyện, bắt đầu hét lớn.
“Có trộm! Bắt trộm.”
“Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Lữ khách bốn phía vây lại, thì thầm với nhau, bắt đầu nghe.
Không bao lâu, đám bảo vệ trên tàu cũng vội vã chạy tới, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Thụy đưa tay chỉ chỉ trung niên nam tử đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất, rất thẳng thắn nói : “Hắn ta là một tên trộm. Ta mới vừa nhìn thấy hắn trộm đồ vật này, vì vậy lên tiếng ngăn cản. Không nghĩ tới hắn đột nhiên rút dao, chặn trên cổ ta, muốn làm hại ta. Vì tự vệ, ta chỉ ra sức phản kháng, không ngờ hắn thất thủ, bị ta đánh nằm ra đó.”
“Đúng! Sự việc đúng là như vậy.” Thiếu phụ kia nhặt bao máy tính trên mặt đất. Nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Người bảo vệ nọ vừa lầm bầm nhìn tên trung niên nam tử nằm thẳng cẳng trên mặt đất, vừa nhìn Triệu Thụy, có chút kinh dị nói : “Nhìn ngươi không ra, ngươi có thể tay không đánh cho người này tàn phế!”
“Trước kia có từng luyện qua chút công phu, cho nên miễn cưỡng ứng phó được.” Triệu Thụy tự mình tìm một cái cớ chính đáng.
“ Rất mạnh! Thật sự là rất mạnh!”
Cảnh sắt nọ một bên tấm tắc khen ngợi, một bên lấy còng ra khóa hai tay trung niên nam tử.
“Đúng vậy! Quả thật lợi hại.”
“Năm nay, hành đông kiến nghĩa dũng vi không nhiêu lắm a!”
“Tên trộm này thật xui xẻo, chưa trộm được gì, lại còn bị đánh cho thảm như vậy.”
“Cho đáng đời, tên trộm này có mang theo dao dọc giấy đó! Nếu người ta không có công phu, chỉ sợ bị tên trộm này đâm cho vài dao.”
“Đúng là bắt nạt kẻ yếu không đáng đồng tình”
“……”
“……”
Bốn phía hành khách vây xem, nhỏ giọng bàn luận, đến khi nhân viên bảo vệ đem tên trộm bị đánh cho thất điên bát đảo vào phòng bảo vệ thì họ mới chậm rãi giải tán.
Đợi bốn phía mọi người giải tán, mỹ phụ nhân hướng Triệu Thụy nhẹ nhàng cười cười, ôn nhu nói : “Mới vừa rồi thật sự là nhờ cậu giúp. Trong bao của tôi có máy tính cùng tiền vật, nếu như bị tên trộm đó lấy đi, chỉ sợ lộ phí về nhà cũng không có.”
Triệu Thụy làm như không có chuyện gì, nói: “Tôi cũng chả làm gì đâu, chỉ là lên tiếng một cái thôi. Được rồi, nếu như trong bao máy tính có đồ quý, tốt nhất nên giữ trong người, nếu không rất dễ bị kẻ trộm lấy mất.”
“Tôi trước kia đều rất chú ý, nhưng thời gian này thường xuyên đi ra ngoài, thật sự là hơi mệt, nên sự cảnh giác có chút buông lỏng.” Mỹ phụ kia vừa ôm bao vào lòng vừa nói.
Triệu Thụy rất thông cảm gật đầu nói : “Trông cô ngủ rất say, đúng là vô cùng mệt mỏi rồi.”
“đúng vậy, hiện giờ công việc không được tốt cho lắm, phải đi khắp nơi, rất mệt mỏi.”
Triệu Thụy hơi hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ ra, thiếu phụ này nhìn qua hiền thục xinh đẹp lại là một người làm ăn.
Mỹ phụ nọ đưa tay ra, hỏi : “Được rồi, thiếu chút nữa quên giới thiệu bản thân. Tôi họ Lâm, Lâm Tuyết Di. Tên của anh là gì?”
“Triệu Thụy”. Triệu Thụy đơn giản trả lời hai chữ.
“Triệu Thụy! Tên rất hay! Anh là người Đông An?” Lâm Tuyết Di đoán, đoàn tàu này chính là xuất phát từ Đông An, không ít hành khách là người Đông An.
“Đúng vậy, là người Đông An”. Triệu Thụy gật gật đầu, không phủ nhận.
“Anh đi đâu?” Lâm Tuyết Di vừa đi vừa rất tùy ý hỏi tiếp một câu.
“Nam phổ.”
“A? Nam Phổ? Tôi cũng đến đó!” Lâm Tuyết dị trong giọng nói lộ ra vẻ bất ngờ, “Thật sự khéo a! Anh đến nơi đó làm gì vậy?”
Triệu Thụy tự nhiên se không nói, hắn đi là muốn tránh phong đầu, trong đầu vòng vo chuyển, tùy ý tìm lấy một cái cớ: “Đi tìm việc làm, nơi đó là vùng phát đạt, tiền lương tương đối cao.”
“Oh. Anh đã từng làm việc gì? Có kinh nghiệm không?”
“Không có. Chỉ có một cánh tay có khí lực.” Triệu Thụy nhún vai, nói thật.
Hắn không có bằng tốt nghiệp đại học,đương nhiên se không tự yết thương ba, mặt khác hắn học về ngành quản trị doanh nghiệp, thuộc loại người vạn năng, có thể nói là đảm nhiệm được đa ngành
Lâm Tuyết Di liếm liếm môi mỏng, hơi hơi mỉm cười, hiểu rằng người trẻ tuổi trước mặt thật sự rất thật thà chất phác
Từ trong bao máy tính tìm tìm một hồi, nàng lấy ra danh thiếp cầm trên tay.
“Tôi có mở một công ty nhỏ ở Nam Phổ, nếu như anh tại Nam Phổ không tìm được một công việc thích hợp, cứ gọi điện cho tôi.”
“Lâm tỷ nhìn qua có vẻ yếu đuối, không nghĩ tới lại là một bà chủ. Ta nhìn nhầm rồi.” Triệu Thụy cười tiếp nhận danh thiếp, cúi xuống nhìn một chút, trên mặt trước danh thiếp có in chữ tổng giám đốc công ty hữu hạn điện tử Tam Mộc : Lâm Tuyết Di.
Phía dưới là điện thoại, số fax.
Cầm tấm danh thiếp xem xem, mặt trên in phạm vi kinh doanh của công ty Tam Mộc, mua bán dụng cụ giám sát và điều khiển, tiếp nhận bảo dưỡng và sửa chữa các công trình “an phòng”
Lâm Tuyết Di hất nhẹ mái tóc ra sau, nói: “Chỉ là một công ty nhỏ mà thôi, không đáng gọi là bà chủ. Hơn nữa là lão bản nhất định phải thể hiện tài năng.”
Triệu Thụy đem danh thiếp cất vào trong túi, sau đó nói: “Ít nhất là tôi thấy như thế. Đặc biệt là phụ nữ, nêu không có bản lĩnh rất khó tồn tại ở thương trường hỗn loạn.”
Lâm Tuyết Di tựa hộ bị những lời này gây kích động, trong lòng u sầu, không khỏi khe khẽ thở dài, miệng đóng lại, không nói chuyện nữa.
Nàng nằm một lúc nhưng không thể ngủ lại được, lấy máy tính trong túi, cầm bút ký lên mạng giải sầu.
Bút ký này của nàng có thể truy cập mạng không dây, mặc dù tốc độ đường truyền chậm, nhưng dù sao tốt hơn là nằm đó mà không liên lạc được với bạn bè .
Online trên mạng vài phút, đột nhiên nàng thấy được, một bài post có số lượng truy cập đông nhất trên internet.:
Sát thủ thần bí nhất trong lịch sử, diệt trừ Đông An hắc đạo gia tộc
Cái tít này không thể nghi ngờ là vô cùng hấp dẫn, Lâm Tuyết Di cũng bị câu dẫn lòng hiếu kì, thử nhấp vào một điểm truy cập vào.
Đọc hết bài post này, rồi nhìn một chút các tranh luận kịch liệt phía dưới, Lâm Tuyết Di không khỏi lắc đầu cười.
Bài post này quả thực thổi phồng thái quá, làm cho người ta không thể tin tính chân thật của nó.
Nhưng mặc dù nhận định nội dung bài post này có chút giả, nhưng nàng vẫn có chút tò mò, không nhịn được hỏi Triệu Thụy một câu : “Tiểu Triệu, anh là người Đông An sao, có biết mấy hôm trước Đông An xảy ra một đại sự nào không?”
“Đại sự? Đại sự gì?” Triệu Thụy phỏng chừng nàng vừa mới lên mạng thấy được điểm gì đó, cũng biết nàng đang hỏi cái gì, nhưng làm bộ không biết, trả lời mờ mịt một câu.
“Chính là Tra gia thị tộc đột nhiên bị lật đổ! Tôi vừa mới lên mạng đọc một bài post nói vậy, Tra gia mười mấy thành viên cao cấp bị một thần bí cường giả giết chết! Việc này có thật hay không hả?”
Lời này của Lâm Tuyết Di xem như hỏi lầm người, Triệu Thụy chính là bị bài post này làm cho khốn khổ, không thể không lánh ra bên ngoài tránh phong đầu, như thế nào lại theo như người ta nói, bài post này thực sự không có một tí tẹo nào tính chân thật?
“Đương nhiên không phải thật sự.” Triệu Thụy phủ định hoàn toàn, “trên phố đích thực có những lời đồn đại, bài post này trên mạng tôi cũng xem qua, bất quả chỉ là tán hươu tán vượn,hoàn toàn vô nghĩa. Đông An Tra gia thị tộc, tài hùng thế đại, làm gì có ai bản lãnh cao như vậy, đơn thương độc mã giết chết mấy chục thành viên cao cấp của bọn họ. ”
Lâm Tuyết Di mỉm cười: “Nõi cũng đúng, trong lòng tôi bản thân cũng không thể nào tin như vậy, nhưng vẫn là không nhịn nên hỏi vậy thôi. Vấn đề này đại khái chính là thành công của bài post. Được rồi, Triệu Thụy, anh đi ngủ đi, vừa rồi thật sự là vô ý quầy rầy anh quá”
Triệu Thụy cười nói không có việc gì, sau đó đi xuống dưới ngủ.
Lâm Tuyết Di vẫn tiếp tục lướt trên mạng giết thời gian.
Nàng thế nào cũng không cách nào nghĩ đến, thần bí cường giả được nói đến ở bài post trên mạng lúc này đang nằm ngủ đối diện với mình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK