"Tiểu Thụy, cậu đang suy nghĩ gì vậy? Không phải muốn làm gì tối nay đó chứ?" Tôn Tiểu Lan theo Triệu Thụy từ bé cho đến lúc lớn lên, nhác thấy tròng mắt hắn chuyển động liền mang máng đoán ra được ý đồ của hắn, không khỏi có chút lo lắng nhỏ giọng hỏi một câu.
Chị Tiểu Lan thật sự là quá hiểu mình!
Triệu Thụy trong lòng líu lo(*), nhưng trên mặt thì lại gượng cười che dấu: "Sao chị biết? Em là một công dân lương thiện tuân thủ pháp luật mà, mấy chuyện phạm pháp em sẽ không bao giờ làm đâu."
"Vậy sao? Cậu ngàn vạn lần đừng có mà gạt chị đây đấy nhé?" Tôn Tiểu Lan quan sát hắn mấy lượt, rất là hoài nghi, cảm thấy cần phải 'xét nghiệm' lại tính chân thật trong lời nói này của hắn.
"Cái tên lái xe đó rất có lai lịch đấy tiểu Thụy. Cậu nhất định không nên đi gây hấn, bằng không nó sẽ đem đến phiền phức lớn cho cậu! Chị thật chỉ muốn tốt cho cậu, cậu ngàn vạn lần phải nghi nhớ!"
Triệu Thụy nghe xong lời này liền biết rằng Tôn Tiểu Lan có quen biết với cái thằng oắt con đó(1), hoặc chí ít thì cũng đã gặp qua, bèn hỏi: "Chị Tiểu Lan, chị nhận ra thằng oắt con ấy?"
Tôn Tiểu Lan khẽ gật đầu, đáp: "Hắn gọi là Tra Nãi Văn, hình như là nhị thiếu gia của Đông An Tra gia. Có điều là một kẻ rất là ngang tàng ngạo mạn. Lúc nãy ở trường gọi điện cho chị chính là hắn. Trước đây chị đã cảm thấy hắn không phải là một người tốt, hôm nay chứng kiến được cái thái độ này của hắn đã càng thêm khẳng định. Ngang tàng đến độ người ta phải ghét, người như thế nào mà có thể ngạo mạn vô sỉ đến như vậy chứ! Chẳng qua Tra gia ở Đông An thế lực rất lớn, cậu đừng có xung đột trực tiếp với bọn chúng là tốt rồi."
"Ồ, hóa ra hắn chính là nhị thiếu gia của Đông An Tra gia à! Thanh danh thật lẫy lừng quá nhỉ(2)!" Khóe miệng Triệu Thụy lộ ra nụ cười mỉa mai.
Gia tộc họ Tra là một trong hai đại gia tộc của Đông An. Sản nghiệp trên danh nghĩa lên đến mấy tỷ, có thể sánh cùng với nhất đại gia tộc Vân Gia. Mặc dù thế lực trong hai giới chính thương có phần thua kém nhưng bọn họ lại có trăm nghìn mối quan hệ(3) với các tổ chức hắc bang ở khắp ba tỉnh Tây Bắc, thế lực tịnh không thua kém bao nhiêu.
Kẻ nắm quyền của gia tộc họ Tra, Tra Trung Hoành, có hai người con. Con cả Tra Nãi Võ là thiên tài võ đạo, chưa tới ba mươi đã đạt đến trình độ tiên thiên cổ võ giả cấp hai, được xem là người nối nghiệp cho Tra gia.
Con thứ Tra Nãi Văn tuổi hơn hai mươi, không có căn cơ luyện võ, nhưng lại thích ăn chơi đàng điếm, trêu hoa ghẹo nguyệt, tuổi trẻ hung danh ở Đông An, tiếng xấu truyền xa. Chỉ là vì có gia tộc chống lưng, cho nên không ai dám tùy tiện mà chạm vào hắn.
Triệu Thụy chợt phát hiện ra một vấn đề. Vừa nãy nghe người ta nói chiếc Ferrari hình như thường hay xuất hiện tại hoa viên Tử Quan. Song hoa viên Tử Quan chỉ có thể xem là một khu căn hộ cao cấp, bằng vào thân phận của Tra Nãi Văn, có lẽ sẽ khó có khả năng ở trong đó.
Suy xét cẩn thận một chút, hắn bỗng minh bạch, với sự háo sắc của Tra Nãi Văn chỗ đó có lẽ là nơi ở của một tình nhân của hắn. Nếu nói như vậy, Tra Nãi Văn rất có thể sẽ qua đêm ở hoa viên Tử Quan.
Nghĩ thông cái mấu chốt này, Triệu Thụy trong lòng mừng rỡ, cười nói: "Chị Tiểu Lan, may mà lúc nãy hắn chưa có nhìn thấy mặt chị, nếu không, nói không chừng sẽ lại muốn quấy rầy chị đó."
"May thật, may thật!" Tô Tiểu Lan lấy tay vuốt ngực, làm ra vẻ rất là sợ hãi.
Triệu Thụy không khỏi cười to.
Về đến nhà, hai người ngồi sóng đôi trên sa-lông xem tivi.
Đại khái là vì buổi chiều thu dọn vệ sinh có chút mệt mỏi, cho nên xem chưa được bao lâu thì Tôn Tiểu Lan đã cảm thấy hơi buồn ngủ, bèn sớm trở về phòng đi ngủ.
Triệu Thụy cũng trở về nhà mình chờ đến hai giờ khuya, khi bốn bề đã cô tịch, tất cả mọi người đều đã yên giấc, lúc này mới rời khỏi nhà đi đến bãi đỗ xe của hoa viên Tử Quan.
Bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm, hai bên có phòng bảo vệ, bên trong có bảo vệ đang trực ban.
Bất quá ở thời điểm này, cho dù là bảo vệ cũng đều đã bước vào mộng đẹp, chỉ có thiết bị giám sát ở trong bãi đỗ xe là vẫn làm việc liên tục.
Triệu Thụy dựa vào nhãn lực hơn người tìm hiểu kỹ vị trí của các camera, sau đó vượt qua những góc khuất của camera, rồi ung dung phá hủy chúng. Mối họa bại lộ thân phận cũng trong chớp mắt đã tan biến.
Hắn ở trong bãi đỗ xe tìm tìm kiếm kiếm, cơ hồ không phí chút công phu đã tìm ra chiếc Ferrari đỏ chói nổi trội đó.
Chiếc xe này cũng giống chủ nhân của nó, ở trong bãi đỗ xe lộ vẻ rất là ngang tành hống hách.
Mục đích đến của Triệu Thụy rất là rõ ràng: đến để đập xe.
Nhưng hắn không thể đập xe ở trong này, bởi vì điều đó sẽ làm kinh động đến bảo vệ.
Hắn dự tính sẽ tìm cách đem chiếc xe này ra ngoài, đập bằng hết sức, đập cho dẹp lép(3) đập cho đến ngoại trừ đem tống vào trong trạm thu mua phế liệu ra thì tuyệt đối sẽ không thể nào tái xuất lần thứ hai.
Đưa tay ra, vận chân khí, khẽ dụng lực một chút, chiếc Ferrari tựa như một cây cải lớn dễ dàng bị nâng(4) lên, ném vào trong chiếc Nhẫn Càn Khôn.
Triệu Thụy bộ dáng ngênh ngang rời khỏi bãi đậu xe, đi đến một nơi vắng vẻ không người, sau đó lôi chiếc Ferrari ra thuận tay ném xuống đất, sửa soạn tiến hành "giải phẩu thẩm mỹ"(5) chiếc xe này, đem đến một "niềm vui" thật bất ngờ vào sáng mai cho Tra Nãi Văn.
Lắc lắc cổ tay, khởi động chút gân cốt, gọn gàng và sạch sẽ, Triệu Thụy tương một quyền lên trên thân chiếc xe.
Một tiếng "Rầm" vang rền, trên thân chiếc Ferrari này lập tức đã xuất hiện một lỗ thủng to đùng.
Nếu những người yêu xe mà trông thấy cảnh tượng này, phỏng chừng sẽ tiếc đến run cả người. (không những tiếc mà ta còn sẽ cắt trym ngươi nữa a!!! - TJ)
Bất quá, Triệu Thụy hiển nhiên không phải là một kẻ thương hoa tiếc ngọc, nắm chặt song quyền, hắn đập loạn một trận, đập đến nỗi linh kiện thiết bị, sắt thép bay đầy trời.
Đến khi hắn đã loạn quyền đánh xong thì hình dạng của chiếc Ferrari mới tinh cáu cạnh này đã trông như bị một đàn bò rừng trên vùng thảo nguyên rộng lớn ở Phi Châu dày xéo, hư hỏng nặng nề(6).
"Hiệu quả thật không tệ."
Triệu Thụy phủi phủi tay, gật đầu mãn ý, cảm giác khi Tra Nãi Văn nhìn thấy chiếc xe này, khẳng định sẽ thấy hết hồn(7).
Đem chiếc 'xe' về ném vào trong bãi xong, hắn mới phủi mông rời đi.
Từ đầu đến cuối, không ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tra Nãi Văn tay ôm tiểu tình nhân phong tao quyến rũ bước xuống lầu đi ra bãi đậu xe, chuẩn bị lấy xe đi chơi.
Tối quá, cật lực 'huyết chiến' với cô ả này ở trên giường, hắn đã 'đánh' cho cô ả 'không còn mảnh giáp, rên rỉ liên miên’. Thân thể mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại hết sức sảng khoái, khí phách dâng trào, tràn trề sự thỏa mãn của kẻ chinh phục.
Thế nhưng, cái sự thỏa mãn này theo hắn vào trong bãi đỗ xe không lâu liền tan biến không còn chút dấu vết.
Bởi vì, chiếc Ferrari đỏ rực chói ngời của hắn không ngờ lại không thấy!
Chuyện quái này là thế nào vậy! Chẳng nhẽ đã gặp ma!
Tra Nãi Văn đi hết một vòng bãi xe, rốt cuộc mới phát hiện cái đống phế phẩm bị đập đến không còn nhận dạng ra được này chính là chiếc xe yêu dấu mà mình mới mua không lâu. Tròng mắt hắn thiếu điều nữa đã lọt ra ngoài!
Ả tình nhân lẳng lơ quyến rũ bên cạnh hắn càng trố mắt há hốc mồm, há to đến độ đủ để nhét cả một con vịt vào(8).
Hôm qua còn là một chiếc Ferrari vô cùng đẹp đẽ, mà hôm nay lại đã biến thành một đống sắt vụn không thể vụn hơn. Cái 'niềm vui' đầy bất ngờ này có phần hơi quá lớn!
Qua một hồi lâu, Tra Nãi Văn lúc này mới từ trong nỗi chấn kinh cực độ mà thức tỉnh, liền lập tức rơi thẳng vào trạng thái kích động tâm thần dữ dội: "*** con mẹ nó!!!! Thằng nào làm việc này!!!! Thằng nào!!!! Nếu mà để cho ông biết được, ông sẽ giết cả nhà nó!!! Giết cả nhà nó!!!!"
Mấy hộ gia đình khác đang đi vào bãi đỗ xe chuẩn bị lấy xe xuất hành, trông thấy bộ dạng điên tiết hổn hển này của hắn, ai nấy cũng đều không nhịn được phải lấy tay bụm miệng mà cười.
Làm một con trâu điên nhảy đạp, kêu la gầm rống hơn nữa ngày trời, Tra Nãi Văn đến lúc này mới có chút bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ cần phải đi đến trạm giám sát bên cạnh bãi đỗ xe xem lại băng ghi hình.
Nhưng mà, khi hắn nội khí xung thiên bước vào trong phòng bảo vệ, yêu cầu bảo vệ cho xem băng ghi hình thì bảo vệ lại báo cho hắn biết là, bởi vì camera đã bị người ta phá hủy, cho nên lúc đó không có ghi lại được bất cứ hình ảnh có ích nào.
Tra Nãi Văn sắc mặt xám nghoét, gân xanh ở hai bên thái dương càng phồng lên, như thể bị người ta tọng nguyên một con chuột vào trong miệng, tức đến muốn thổ huyết.
Hắn là nhị thiếu gia của Tra gia, thanh danh của hắn ở Đông An ai mà không biết? Không ngờ thật có người dám động thổ lên đầu Thái Tuế(9), cố ý làm mất mặt hắn!
Vấn đề lớn nhất chính là, hắn ôm cái cục tức lớn như vậy, nhưng lại thậm chí không biết được ai đã gây nên!
Chuyện này mà truyền ra ngoài, thật sự sẽ khiến cho thể diện hắn mất sạch, thậm chí ngay cả mặt mũi của Tra gia cũng không còn.
"Không được! Có phải lật tung cả Đông An, ông cũng phải lôi thằng này ra cho bằng được!" Tra Nãi Văn siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác.
Tiểu tình nhân ở bên cạnh Tra Nãi Văn trông thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi có chút lo lắng, nếu lại chịu thêm một kích thích gì nữa, không biết cái tên này có sẽ đột nhiên vỡ mạch máu ra không.
~~~~~~~~~~~~~~~~
(*) có thể hiểu đơn giản là nvc đang tự sướng
(1) nguyên văn "小白脸" (tiểu bạch kiểm): trong các vở tuồng của Trung Quốc, nhân vật phản diện thường mặt thường được bôi phấn trắng, ở đây Triệu Thụy nói kháy
(2) nguyên văn "如雷贯耳" (như lôi quán nhĩ): như sấm bên tai
(3) nguyên văn "tạp xuất thủy bình": đập dẹp thành nước?
(4) nguyên văn là chữ "拧" nhưng không rõ nên dịch sao cho mượt nên đành chọn từ khác... hix
(5) nguyên văn "改头换面" (cải đầu hoán diện): thay đầu đổi mặt
(6) nguyên văn "千疮百孔" (thiên sang bách khổng): ngàn vết thương, trăm lỗ thủng.
(7) nguyên văn "惊艳" (kinh diễm): kinh hãi hấp dẫn... gì gì đó, tớ thì cứ theo tự điển mà phang
(8) nguyên văn "臭鸭蛋" (xú áp đản): con vịt thúi, nhưng nghe không được thơm lắm nên đã lược bỏ chứ "xú"
(9) nguyên văn "太岁头上动土" (thái tuế đầu thượng động thổ): tùy tiện động thổ nhà sẽ xúc phạm đến sao Thái Tuế, ý ám chỉ xúc phạm người có quyền có thế
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK