Tên chưởng quỹ thấy Xuân Phái đáp ứng cách mua hàng như vậy trong lòng cảm thấy nhẹ đi rất nhiều.Hắn tự cho là mình nhanh trí nhưng trong mắt Xuân Phái lại cảm thấy làm việc như vậy rất thừa hơi.Nhưng Xuân Phái cũng hiểu đổi lại là bất kỳ ai thì kết quả cũng không khá hơn vì cách tính toán quá lạc hậu mà.
Lần lượt từng mặt hàng được đưa ra,Xuân Phái nhận hàng rồi cứ thế lần lượt giao tiền.Sau 4 lần thì cũng đã thanh toán hết,đến lúc giao tiền lần cuối hắn chợt nhớ ra mình vẫn quên mua lương thực để ăn.
-“Chưởng quỹ,xin hỏi ở đây có bột mỳ không? Giá cả thế nào?”
Xuân Phái đoán là có nhưng vẫn hỏi.
-“Dạ có thưa quý khách,bột mỳ giá là 2 xu 9 văn tiền 1 cân”
chưởng quỹ vẫn rất lịch sự.Khách hàng trước mắt dù nhỏ tuổi thì nhỏ tuổi,có tiền đều là thượng đế hết nha.
-“Vậy lấy cho ta thêm 100 cân bột mỳ nữa.Không biết cửa hàng có xe ngựa chở thuê cho khách không? Nếu ta cách đây 10 dặm thì chi phí là bao nhiêu?”
hắn hỏi
-“Cửa hàng đúng là có xe ngựa chở thuê,nếu quý khách cách đây 10 dặm đường thì giá là 50 xu một chuyến xe”chưởng quầy thầm khen Xuân Phái biết tính toán.
-“Vậy đi,ta đưa tiền bột mỳ cho ngươi trước là 2 lượng 90 xu,sau đó đưa nốt 2 chuyến xe là 1 lượng không vấn đề gì chứ”
Xuân Phái cố tình tách ra cho dễ hiểu.
-“Được thưa quý khách,tôi sẽ sắp xếp xe” số lượng tròn trăm dễ tính nên chưởng quỹ cũng đã nhẩm ra.
Xuân Phái giao nốt 3 lượng 90 xu cho chưởng quỹ thì cũng thở phào một cái.Hên quá! tên này không bắt mình giao tiền 2 lần nữa.Vậy tổng cộng đã hết 5 lượng 95 xu.
Xuân Phái mua được rất nhiều lương thực và hạt giống mới giật mình vì 8 lượng bạc quá nhiều.Hai anh em nhà đó đúng là quá đại gia đi,tiêu một lúc 8 lượng mua 2 cái ống tre mà không mảy may suy nghĩ gì cả.
Xuân Phái chợt nhớ đến kiếp trước của hắn.Hoa hậu bán dâm cho đại gia thậm chí 2000 đến 3000 đô một đêm,số tiền đó chẳng phải bằng tiền ăn cả năm của một gia đình nhỏ 3 người đó sao.Dẫu biết so sánh như vậy hơi phản cảm,nhưng người có tiền thì chỉ cần người ta thích là người ta sẽ bỏ tiền mà không quan tâm nhiều đến giá cả đâu.
Hai chiếc xe từ cửa hàng đã bắt đầu lăn bánh trở về thôn.Thực tế mà nói thì chỉ cần 1 xe là đủ chở hết đồ Xuân Phái mua nhưng một xe thì quá nặng.Trời đã sang chiều rồi mà đường thì rất xấu nên Xuân Phái đặt thêm một chiếc nữa để về thôn nhanh nhất có thể.Xe ngựa vừa đi qua tiệm ăn vừa nãy,Xuân Phái chợt nhớ ra hắn quên một thứ.
-“Phu xe,xin dừng lại một chút.Tôi sẽ trở lại ngay” Xuân Phái quên mất men bánh bao.Hắn định vào tiệm ăn vừa nãy xin một ít.
Xuân Phái rảo bước rất nhanh đến quầy,chưởng quỹ nhìn hắn rất kinh ngạc.Không phải lại ăn tiếp chứ,thể loại bụng gì đây.Hắn còn đang nghi hoặc thì Xuân Phái đã hỏi.
-“Chưởng quỹ,có thể cho tôi một chút bột bánh bao đã ủ sẵn hay không” Xuân Phái hỏi ngay.
-“Không thành vấn đề,tiểu nhị! Lấy cho vị này một bát bột bánh bao ủ sẵn.Nhanh lên!” chưởng quỹ thấy Xuân Phái đang rất vội nên giục.
Tên tiểu nhị vừa hay lại là người đã được hắn boa 2 văn tiền vừa nãy nên tiếng chưởng quầy vừa dứt hắn đã chạy luôn vào bếp lấy cho Xuân Phái một bát đầy bột đã ủ.Xuân Phái đến thua tên này,mình chỉ cần một chút men làm mồi thôi mà đâu cần nhiều thế đâu.Nhưng hắn cũng cầm và chào 2 người trước mặt đi ra xe ngựa.Xe lại tiếp tục đi về thôn nhỏ.
Hai chiếc xe ngựa vừa đến thôn thì trời đã tối mịt.Trên trời sao sáng lấp lánh hiện trên nền trời trong veo,gió lạnh thổi từng đợt nhẹ làm Xuân Phái cảm giác lành lạnh.Trên bãi cỏ,đom đóm lập lòe vờn nhau tỏa sáng khắp không gian.
Lúc này người trong thôn đang rất sốt ruột đợi nhóm người trên trấn trở về.Theo như bình thường thì họ sẽ về lúc xế chiều là hợp lý nhưng bây giờ đã tối mịt nên mọi người cũng hơi lo.Họ đang tính chuyện đốt đuốc đi tìm thì nghe thấy tiếng vó ngựa trước cổng, tất cả mọi người bao gồm cả già và trẻ đều đi ra cổng xem đã xảy ra chuyện gì.
Xuân Phái ngồi vắt vẻo trên càng xe ngựa miệng còn ngậm một cọng cỏ thơm xuất hiện trong ánh đuốc lập lòe của mọi người.Hắn và 2 đứa nhỏ ngồi trên một xe chở lương thực còn xe kia chở 7 người lớn nên khối lượng 2 xe ngựa cũng xấp xỉ ngang nhau.Đoạn đường nào lầy lội và dốc khó đi thì những người lớn xuống đẩy giúp xe hạt giống qua đoạn đường khó,khi đến đoạn đường dễ đi thì lại ngồi xe.Nhưng đến thôn thì cũng đã tối mịt.
-“Là Tiểu Khánh ca ca đã về..Tiểu Khánh ca..” bọn nhỏ nhao nhao gọi hắn.
Mọi người còn đang thắc mắc những người còn lại đâu thì mấy người trong xe đã vén tấm mành bước ra trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.Đây là lần đầu có xe ngựa về thôn nên mọi người rất phấn khích.Xuân Phái nhìn ánh mắt của mọi người nhìn hai cỗ xe ngựa mà không nói nên lời.Hazz…chỉ là xe ngựa thôi mà,đâu phải xe ô tô BMW hay Mec đâu mà nhìn thích thú như vậy.Hắn thở dài,cũng giống như xe hơi sang về làng vậy đấy,từ trẻ con đến người già đều ra nhìn một lượt hết à.
Xuân Phái vẫy vẫy tay cười với mọi người trong thôn,lúc này hắn đã nhổ đi bông cỏ thơm.
-“Cháu đã về rồi à? Sao lại có xe ngựa chở mọi người thế này?” bà lão nói với Xuân Phái,bà rất tò mò không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
-“Bà ạ,chúng cháu mua hạt giống và lương thực đang ở trên xe.Các thúc thúc giúp cháu chuyển vào nhé” hắn vừa nói với bà cụ vừa nói lớn nhờ mấy trung niên giúp đỡ.
-“??.Lương thực!..Hạt giống! các cháu lấy tiền đâu để mua” bà lão sợ hãi kêu.
-“Mẹ à,chuyện này chúng ta sẽ nói sau nhé.Lúc này chưa phải lúc nói chuyện,chúng ta chuyển lương thực vào đã.Mọi người đều chưa ăn tối mà”
Châu Mộc tuy ít nói nhưng hắn rất thông minh.Bình thường nếu là mọi người trong thôn thì cứ nói thôi nhưng giờ còn 2 phu xe nên hắn không có muốn ai nói gì đến bí mật của thôn cả.
-“Được,mấy người đàn ông các ngươi chuyển đồ vào nhà đi” bà lão nói và chỉ mấy người đi săn hôm nay ở nhà.
Rất nhanh mọi người đều chuyển hết số hạt giống và bột mỳ vào trong một góc của ngôi nhà lớn.Xuân Phái đứng một bên nhờ mọi người đặt tất cả lên một cái giá gỗ mà mọi người hay dùng phơi sợi đay.Sau khi kiểm tra nơi đặt đồ khô ráo thoáng mát thì hắn mới yên tâm cùng mọi người đi ra bàn ăn để ăn tối.
Hai người phu xe thì đường tối nên mọi người trong thôn giữ lại cùng ăn tối và qua đêm ở đây.2 con ngựa thì buộc ở bãi cỏ trước thôn còn xe ngựa họ để ngay trong sân của thôn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng hai, 2020 18:32
mình định viết xong 10 chương r up một thể, nhưng thấy comment của bro mình up luôn nhé 3c
15 Tháng hai, 2020 09:44
Hóng dài cổ rồi tác giả ơi
05 Tháng mười một, 2019 18:21
sorry ae,dạo này mình bận nhiều việc quá nên k viết kịp
04 Tháng mười một, 2019 21:22
viết chậm quá tác giả
24 Tháng mười, 2019 09:12
thank bro
24 Tháng mười, 2019 09:12
ồ, có gì gây cười ở đây nhỉ :v
24 Tháng mười, 2019 06:36
truyện hay lắm tác giả :33
23 Tháng mười, 2019 23:10
cái dm đọc tên tác giả tự dưng buồn cười đéo chịu được.
14 Tháng mười, 2019 17:32
sao thế bạn,mình xem trên web bằng máy tính vẫn đọc bình thường mà
14 Tháng mười, 2019 16:17
huhu ko đọc dc :((
08 Tháng mười, 2019 13:35
mik lại hóng tiếp :)
06 Tháng mười, 2019 09:50
thank bro,đây là đứa con tinh thần của mình nên sẽ không để nó chết.Bạn yên tâm nhé!
05 Tháng mười, 2019 23:20
hay quá mong đừng drop :3
05 Tháng mười, 2019 22:58
viết cho vui thôi bạn ơi,có rất nhiều từ bậy và nhiều vấn đề không thể in thành quyển được.Bạn nghĩ gì nếu "Đỉnh cấp lưu manh" in thành quyển :v
05 Tháng mười, 2019 21:51
chuyên nghiệp thì căng nha. Với tình hình truyện mạng Việt Nam thì chưa ổn, đa phần viết vui thôi. Chỉ có mấy loại ngôn tình, hay thể loại kinh nghiệm sống,... in thành quyển mới tính chuyên.
05 Tháng mười, 2019 21:49
thank bro đã góp ý
05 Tháng mười, 2019 20:30
mấy bộ kiểu này phải có dàn ý + bối cảnh => chứ kg dễ bị cảnh cạn ý rồi drop hoặc cứ lan man
thêm nữa, muốn viết chuyên nghiệp + có độc giả thì phải bỏ vài thứ khác
vài lời góp ý cho tác giả
05 Tháng mười, 2019 19:30
cạn thì chắc chưa,nhưng độ này champion league vs ngoại hạng Anh nhiều quá k có hứng viết :v
05 Tháng mười, 2019 08:40
có mỗi mấy cái này cũng mô tả cho kỹ. ra lại lâu => chắc cạn ý nên drop rồi
01 Tháng mười, 2019 22:33
yes
01 Tháng mười, 2019 20:30
xuyên Trung mà ko phải xuyên Việt ah
BÌNH LUẬN FACEBOOK