Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường lát đá xanh của thị trấn, đi bên cạnh là 4 con ngựa to khỏe. Tiếng vó ngựa nện vào nền đá nghe lộp cộp rất vui tai. Những người đi bộ và quang gánh đi bên đường thấy vậy cũng tự giác dạt ra hai bên lề đường.

-Nhìn thấy công tử bạch y đang cưỡi ngựa tía kia không? Chà! Thật là quá đẹp trai và tiêu sái.
Một phụ nhân bán hàng thì thầm nói với người bên cạnh.

-Đó chẳng phải là vị Bạch công tử nhà Bạch Viên Ngoại hay sao? Nghe nói không những một thân phong lưu tiêu sái mà còn là một vị tú tài à.
-Thật là đáng ngưỡng mộ.
Một người bên cạnh nói.

-Ài… Cuộc sống thật không hoàn hảo.
Một người nữa bên cạnh khẽ than thở.

-Thím Ngưu sao tự nhiên lại thở dài vậy hả?
Người kia nghi hoặc hỏi.

-Ta thở dài vậy là vì các ngươi không biết chuyện này. Để ta kể cho các ngươi nghe chuyện này…Hahaha…hihi.
Người phụ nữ gọi là thím Ngưu đấy tự nhiên cảm xúc thay đổi 180 độ làm mấy người xung quanh tròn mắt nhìn.

-Này! Ngươi không phải bị điên đấy chứ? Đang thở dài buồn bã tự nhiên cười sằng sặc là sao?.
Người bên cạnh không nhịn được hỏi.

-Các ngươi lại đây…Ta kể chuyện này cho các ngươi nghe, các người mà không cười hôm nay ta bán được bao nhiêu tiền đều chia hết cho mọi người…
….
Haha…hii hi…hô hô…
Những người vừa nghe câu chuyện cũng cười chảy cả nước mắt. Những người trên đường đều ngoái đầu lại nhìn. Không ít người còn lẩm bẩm: “Sao người điên bây giờ lại nhiều đến như vậy chứ?”.


Chiếc xe ngựa và 4 con ngựa lúc này đang đi vào cổng của một phủ trạch khá lớn. Phủ trạch này là của vị Bạch Viên Ngoại, cũng chính là phụ thân hai huynh muội Bạch Tuyết Kỳ và Bạch Nhân Sinh.
Bạch Viên Ngoại này tên là Bạch Thái Thành. Nghe nói lúc 20 tuổi liền thi đỗ tú tài, cũng là vị tú tài trẻ tuổi nhất của cả huyện trong vòng mấy năm gần nhất.Gia cảnh Bạch Thái Thành tuy nghèo nhưng nghị lực của hắn thật đáng để mọi người ngưỡng mộ. Bạch Thái Thành là tú tài trẻ tuổi và cũng là người có tướng mạo tốt nhất năm đó nên được may mắn được vị quan huyện nhìn trúng chọn làm thư lại cho hắn, thay cho vị thư lại già mắt mờ xin nghỉ. Vị tú tài này làm việc sổ sách thật tỉ mỉ và cẩn thận, ăn nói có trước có sau. Đầu óc hắn cũng thuộc dạng khôn khéo nên mạng lưới quan hệ cũng dần mở rộng. Không bao lâu liền được vị quan huyện này mai mối với cô em họ của hắn nên quan hệ lại càng thân thiết.

Vị quan huyện này một ngày bỗng nhiên nhận lệnh dời đi nơi khác nhưng , cũng không mang theo vị thư đồng họ Bạch nọ. Bởi vì việc cơ sở kinh doanh trong huyện này cũng không mang theo được nên cần một người vừa làm được việc lại phải vừa tin tưởng được để quản lý. Suy đi tính lại cuối cùng Bạch Thái Thành cũng phải ở lại để quản lý chuyện làm ăn.

20 năm trôi qua, bây giờ quan của huyện này đã là một người khác. Vị Bạch Viên Ngoại này giờ đã 40 tuổi. Người xưa thường nói nam tử năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Bạch Viên Ngoại này cũng không có kém người khác a. Hắn cũng có một vợ và 7 vị thiếp. Nhưng con của hắn lại ít đến đáng thương, Hắn chỉ sinh được một trai một gái với bà vợ đầu. Cũng chính là hai huynh muội Bạch Tuyết Kỳ kia.

Phủ trạch họ Bạch có khoảng 50 người, cũng được coi là rất lớn lúc bấy giờ. Thân nhân họ Bạch cùng thê thiếp cũng chỉ hơn 10 người. Còn lại là nô tỳ và hạ nhân trong nhà.

-Thiếu gia,tiểu thư. Các người đã trở về rồi. Hai ngày nay lão gia thật sự lo lắng a!
Tên quản gia thân thiết nói.

-Ừm..phụ thân ta đang ở trong thư phòng sao?
Bạch Tuyết Kỳ hỏi.

-Dạ không! Lão gia đang ở hậu viện a.

--Ưm..Ngươi đi làm việc của ngươi đi.
Huynh muội Bạch Tuyết Kỳ đuổi người quản gia đi khỏi rồi mới đi về phía hậu viện.

Hậu viện này trồng rất nhiều loại hoa. Trừ mùa đông có tuyết ra thì Xuân,Hạ, Thu mỗi mùa đều có các loại hoa khác nở rộ. Nơi đây rất yên tĩnh nên thường là nơi nghỉ ngơi của Bạch Viên Ngoại. Ngày thường hắn không ở thư phòng thì cũng ở đây uống trà và cho con vẹt của hắn ăn, nghe nó nói nhại lại giọng.

-Hai đứa các ngươi cũng biết trở về sao?
Bạch Thái Thành rót nước vào ống nước trong lồng chim cũng không quay đầu lại hỏi.

-Cha à, bọn con cũng có muốn ở lại đâu! Tại trời tự nhiên mưa to quá xe ngựa không đi nổi a.

Bạch Tuyết Kỳ nũng nịu nói.

-Các người thật đúng là… Di…

Bạch Thái Thành quay lại đang định nói thêm một hai câu quở trách nữa bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn chăm chăm vào đôi giày da hai đứa con đang đi.

-Đôi giày các ngươi đang đi mua ở đâu đấy, thật sự bằng da a. Kiểu dáng rất độc đáo.
Bạch Thái Thành nhìn đôi giày mà ánh mắt vẫn chưa có ý rời đi nơi khác, ngược lại hắn còn tiến lại gần để nhìn cho rõ hơn.

-hehe, cha à. Đôi giày này không có bán ở đâu hết. Đây là người ta tặng cho con đấy.
Bạch Nhân Sinh nói xong còn đắc ý hơi giậm chân làm tiếng giày nện vào nền đá nghe cộp cộp.

-Cởi ra ta xem nào, kiểu dáng nó thật kỳ lạ.
Bạch Thái Thành nhìn vào đôi giày bata bằng da kiểu dáng hiện đại khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

-Này, này cởi cả hai chiếc đi chứ. Ngươi cho rằng ta sẽ lấy đồ của ngươi sao?
Vị Bạch Viên Ngoại này có lẽ đã không đủ kiên nhẫn nữa mở miệng.

Đôi giày này là đôi cỡ to nhất trong 3 khuôn mà Xuân Phái làm ra. Tuy chân của hai cha con họ Bạch này hơi nhỏ hơn một chút , so với chân của Châu Mộc. Nhưng khi đi vào khoảng thừa nhỏ đó lại càng làm cho người đi thoải mái. Phía dưới đế dày bằng da có lót bông nên đi rất êm ái. Da bò được khâu bằng chỉ tơ nhện nên cực kỳ bền bỉ bó sát vào chân nên khi đi lại có cảm giác cực kỳ chắc chắn.
Bạch Thái Thành khi đi vào liền có cảm giác không muốn cởi ra.

-Ngươi còn đôi giày nào như vậy không?
Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nói chuyện với con trai.

-Dạ còn một…Á.. không còn…không còn..đôi nào cả!
Vừa gật đầu xong thì Bạch Nhân Sinh mới nghĩ ra lại lập tức lắc đầu liên tục. Nhưng bộ dáng của hắn như vậy đã bán đứng hắn hoàn toàn.

-Được rồi ta mượn đi mấy ngày nhé.
-Cha nói là không lấy của con rồi mà.
Bạch Nhân Sinh ủy khuất nói.

-Ai bảo ta lấy của ngươi hả.Ta nói là mượn mà! Là “mượn” đấy hiểu không?
Bạch Thái Thành vuốt vuốt cằm bộ dáng lưu manh chẳng khác gì mấy đứa học sinh cấp 3 “mượn tiền” bọn học sinh cấp 2 vậy. Cái khái niệm trả có lẽ chẳng bao giờ có. Bất quá cái cằm của hắn lại không có râu rất nhẵn nhụi và trắng trẻo nên động tác này có vẻ hơi dư thừa.

…..

Bạch Nhân Sinh lúc này muốn khóc nhưng cũng không khóc được.

-Cha à, bệnh của cha sao rồi? Đại phu nói sao ạ!
Bạch Tuyết Kỳ lo lắng hỏi.
Không khí trong phòng bỗng trở nên trầm mặc. Một cái kim rơi có lẽ cũng có thể nghe thấy tiếng. Không biết bao lâu? Có lẽ tầm 3,4 phút trầm mặc. Bạch Thái Thành khẽ thở dài nói:

-Ài…Sống chết có số. Mệnh của cha các con có lẽ không được bao lâu nữa. Tên đại phu đó không nói gì nhưng nhìn bộ dáng của hắn chắc có điều khó nói.
-Cha à, hay chúng ta tìm một vị đại phu khác. Biết đâu…

-Con đừng nói gì nữa!
Bạch Thái Thành khoát tay chặn lời nói của con gái.

-Cả năm nay ta không phải tìm kiếm biết bao nhiêu đại phu và y sư sao? Con cũng biết kết quả rồi đấy. Không một ai chữa được cả. Vị đại phu hôm qua khám cho ta không phải cũng là người từng làm thái y hay sao?

-Cha à, nhưng…

-Không nhưng nhị gì cả, sống chết có số. Ta chỉ tiếc là chưa được ẵm cháu trai cháu gái a. Ài..Nhân Sinh tuy là tú tài nhưng nếu giao gia sản cho nó ta cũng không yên tâm được…

Bạch Thái Thành nói xong ánh mắt chìm vào mông lung. Ống còn không hiểu con của mình thì ai hiểu đây. Bảo giao gia sản cho một vị tú tài chỉ học nho giáo Khổng Mạnh quản lý sao. Bất quá Khổng Tử,Mạnh Tử kia cũng đâu có dạy buôn bán a. Cái này thật sự là làm khó người ta rồi.

-Cha à, lần này bọn con có đến cái thôn mà thiếu niên lần trước tự xưng là đệ tử cao nhân kia…
Bạch Tuyết Kỳ bỗng nhiên nói
-Tìm được người sao…
Bạch Thái Thành tò mò hỏi

-Dạ vâng. Hai ngày nay bọn con đều ở đó.
Bạch Tuyết Kỳ nói.

-Thế nào..?

-Đôi giày mà cha đang đi trên chân đó chính là thiếu niên đó nghĩ ra. Cái ống tre lần trước cha cầm chính tay hắn vẽ. Người này tinh thông rất nhiều như tính toán, âm luật…
Bạch Tuyết Kỳ cẩn thận nói.

-Hả? thật sự như vậy sao…Kể tường tận từng chi tiết ta nghe xem nào.
Bạch Thái Thành dường như Colombo phát hiện ra một đại lục mới vậy.

Bạch Tuyết Kỳ liền kể tường tận từng chi tiết đến mức những câu chửi thâm độc và thô tục kia của Xuân Phái cũng lôi ra.
Bạch Thái Thành nghe xong liền trầm mặc cũng rất lâu không nói một lời nào, không khí trong phòng một lần nữa lại yên tĩnh đến mức dáng sợ.

-Cha..cha..có nghe con nói không đấy.
Bạch Tuyết Kỳ sau khi không nghe thấy phụ thân nàng hỏi gì mới quay lại hỏi.

-Ừ, vậy con nghĩ như thế nào?

-Con nghĩ hắn thự sực là một quý nhân khó gặp, gia tộc nào có hắn sẽ như cá chép hóa rồng. Một bước lên mây. Chưa cần nói đến khả năng hội họa,âm luật…hay gì khác, chỉ với tài tính toán của hắn đã là không thể tưởng nổi. Có lẽ những chưởng quỹ giỏi nhất đối với hắn cũng không thể so sánh.
Bạch Tuyết Kỳ nói xong đôi má khẽ ửng đỏ. Thật sự mà nói nàng có phóng đại sự thật hơi quá mức. Còn lại là linh cảm cũng chiếm đến 4 phần. Nữ tử thường tin tưởng vào linh cảm của mình mà( nên mới bị lừa :v).
Xuân Phái mà nghe được lời này thì có lẽ sẽ cười đến rụng răng mất. Gì mà tinh thông tính toán chứ. Mấy phép tính cộng, trừ, nhân, chia đơn giản thôi a.Các ngươi còn chưa biết còn mấy phép tính vi phân ,tích phân,ma trận, logarit…kia kìa. Đó là phép tính của mấy người ở tiên giới á.
Nhưng hắn cũng không biết những phép tính cấp 1 đó đối với thời này nó dường như là một vật gì đó rất thần thánh rồi..

-Vậy à,sao con không mời hắn tới nhà ta làm khách.
Bạch Thái Thành hỏi.
-Con lúc đó dù chưa được sự đồng ý của cha đã mời hắn đến nhà ta một vị tiên sinh rồi.
Bạch Tuyết Kỳ nói.

-Hắn từ chối…

-Không! Hắn nói nếu hắn đến đây làm tiên sinh hắn muốn dẫn theo cả 5 đưa nhỏ trong thôn đi theo.
Bạch Tuyết Kỳ dè dặt đáp.
-Gì? 5 đứa nhỏ hả? Ta có nghe lầm không đấy.
Bạch Thái Thành trợn mắt nói.

-Không đâu cha, hắn nói như vậy đấy.

-Vậy…con đồng ý rồi…

-Dạ chưa..Hắn nói đây chỉ là quyết định riêng của con chứ không phải của cha nên hắn bảo con về cùng cha thương lượng lại.
Bạch Tuyết Kỳ nói.

-Ha hả…Thật đúng là…trời giúp ta rồi. hhaha…Ngày mai hai đứa con lập tức lên đường đón người về đây đi.
Bạch Thái Thành hớn hở nói, đồng thời ưỡn ngực đi vào phía thư phòng.

-Cha..à. Giày của con..
Bạch Nhân Sinh nói với theo.

-Ngươi cái đồ…đồ..Cái loại như ngươi không biết làm gì sau này phân người ta cũng không cho ngươi ăn đâu, người ta dùng để bón cho cây á..
Haha..đúng là tiểu cao nhân..câu chửi thật là thâm độc à.
Bên ngoài hậu viện lúc này bỗng có hai khuôn mặt khác nhau. Nam thanh niên thì mặt mày xám xịt, còn thiếu nữ thì đang bưng miệng nín cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Daminhpc
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
benkhang
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
Khánh Xù
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
Hieu Le
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
Khánh Xù
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
Hieu Le
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
Khánh Xù
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra. Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này. chứ không phải Như,thế,này.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
Khánh Xù
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
Hanh1996
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
Khánh Xù
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
Khánh Xù
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
Minh Quân
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
JilChan
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
Vũ Sơn
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
Khánh Xù
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
Hieu Le
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm. Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều. Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
Quang Nguyen
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
Hieu Le
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK