Xuân Phái sau mới biết đứa bé hắn cứu tên là Châu Tuân cũng là cháu trai của bà lão Hạ Đình.
Bọn nhỏ đuổi theo con chim non đến bờ suối thì con chim bé nhỏ tội nghiệp không đủ sức bay được nữa nên rúc vào bụi cỏ gần con suối.Thằng bé này ham quá nên không có để ý gì cả mà trực tiếp nhào vào bụi cỏ tóm con chim non,nó vừa bắt được thì cũng bị trượt chân ngã luôn suống suối.Chỗ này nước tuy không sâu nhưng đối với trẻ con mà nói thì chúng rất dễ hoảng hốt nên dễ bị đuối nước.Những sự việc sau đó thì không cần phải kể nữa hắn cũng đã biết gần hết.
Hắn chuẩn bị về gian lều cỏ để tắm rửa thay quần áo thì bị bà lão Hạ Đình giữ lại nói muốn làm một bàn tiệc nhỏ để cảm ơn hắn.Hắn nói rõ lý do là muốn về tắm rửa thay quần áo đang ướt đẫm mồ hôi rồi hứa sẽ quay lại.Lúc này thì bà lão mới yên tâm cho hắn quay về.
Đoạn đường về có mấy trăm mét chỉ có một lối mòn nhỏ để đi lại,hai bên là bãi cỏ xanh mướt đẫm sương sớm.Dòng suối trong mát chảy êm đềm,xa tít ở cuối bãi cỏ là ngọn núi toàn rừng nguyên sinh.Ở trên đỉnh núi lúc này vẫn còn mấy làn mây trắng đang trôi lờ lững.Xuân Phái dừng lại một chút quan sát lại cảnh sắc trước mắt trong đầu hắn bắt đầu tính toán.Bãi cỏ xanh này cũng rộng lắm a,xem chừng phải hơn chục mẫu đấy chứ.
Xuân Phái rất nhanh quay lại lều cỏ lấy bộ quần áo mà Triệu Tố Tố khâu cho hắn để chuẩn bị ra suối đi tắm.Quần áo này dài và rộng thùng thình nhưng bất quá cũng không có một miếng vá nào như của hai mẹ con nhà Triệu Tố Tố.
Hazz…xem ra mình nên làm vài cái quần cộc và áo phông a.Hắn bắt đầu cảm thán nhìn chiếc áo bằng vải thô dày cộm sau đó lắc đầu cầm bộ quần áo này đi ra suối tắm rửa.Nước suối trong vắt và mát lạnh làm hắn tỉnh cả người.Xuân Phái tắm xong rồi thay bộ quần áo và sau đó buộc dây lưng vào.
Hắn nhìn bộ quần áo bẩn đầy mồ hôi rồi bất đắc zĩ lắc đầu nhau sạch nó trong làn nước suối.Hazz…mình còn đang định tìm bột giặt để giặt đấy.Xuân Phái giặt xong treo bộ quần áo lên cái sào phơi quần áo trước lều cỏ rồi trở lại thôn nhỏ.
Xuân Phái lúc quay trở lại thì đã thấy thôn nhỏ này ồn ào náo nhiệt hẳn lên.Hắn vừa bước đến cổng thì có một người trước tiếp dẫn hắn vào trong căn nhà đất lớn nhất,khi bước vào hắn đã nhìn thấy “2 bàn tiệc”.
Nói như vậy đúng là không phải bởi vì thực tế chỉ có một bàn còn “1 bàn” còn lại thì ngồi dưới đất.Cái bàn lúc này đã ngồi đông đủ toàn đàn ông duy chỉ có bà lão Hạ Đình lớn tuổi nhất thì ngồi chính giữa bàn trong cùng,xem như là trưởng thôn đấy.Còn số còn lại là phụ nữ và trẻ nhỏ đang ngồi dưới đất.Hazz…xem ra tư tưởng trọng nam khinh nữ thời này quá ác liệt nha.Hắn thầm than.
-“Ân nhân,xin người lại đây ngồi xuống” bà lão nói giọng thành kính nói rồi chỉ vào cái ghế trống bên cạnh bà đang ngồi.
-“Bà à,gọi cháu là Tiểu Khánh được rồi”
hắn đang thắc mắc không biết Triệu Tố Tố còn có tuyên truyền với dân trong thôn này hắn là đệ tử của cao nhân nữa không.
-“Được! Tiểu Khánh mau lại đây ngồi cùng lão” bà lão gật đầu cực kỳ hài lòng về thái độ của Xuân Phái trên khuôn mặt già nua không thể giấu nổi một nụ cười hiền hậu và đầy nếp nhăn trên trán.
-“A Tam, mau dẫn Tiểu Khánh lại ngồi” bà lão giục trung niên gần hắn.
Trung niên đang chuẩn bị cầm tay dắt hắn đi tới thì Xuân Phái đã ngăn lại.
-“Nhờ thúc lấy cái ghế đó ra đây cho cháu ” hắn chỉ chỗ ngoài cùng bên phải của chiếc bàn gỗ.
Trung niên liền nhanh chóng lấy chiếc ghế ra đặt đúng chỗ Xuân Phái chỉ.Lúc này,hắn mới ngồi xuống chiếc ghế và để ý bàn tiệc trước mắt.Trên bàn gỗ mỗi người trước mặt là một bát sành nhỏ để một đôi đũa,một cái vò gì đó mà hắn đoán chắc là rượu,2 đĩa thịt lợn rừng nướng khô,1 tô sành lớn cháo Cao Lương,một đĩa quả khô gì đó rất nhăn nheo,2 đĩa cá sấy mà Xuân Phái đoán là của hắn làm mà Triệu Tố Tố đã đem cho từ 2 hôm trước.
Ài…tiệc đây sao! Xuân Phái thầm cảm thán nhưng hắn cũng biết đây là những thứ quý giá nhất mà họ có rồi.Hắn cảm thấy có lỗi với lòng tốt của mấy người thiện lương này.Nhìn lại số người đang ngồi dưới đất đi,số lượng nhiều gần gấp đôi người trên bàn này đấy.Không phải đồ ăn cũng không bằng những người trên bàn này hay sao?
Rượu được một trung niên rót vào bát mỗi người trên bàn một nửa,trung niên này rót tới bát ngoài cùng cũng chính là bát của Xuân Phái thì ngừng lại suy nghĩ rồi quay lại nhìn bà lão Hạ Đình.Bà lão trừng mắt nhìn hắn một cái hắn mới luống cuống rót đầy rượu vào bát Xuân Phái.Hắn nhìn bát rượu đã tràn ra ngoài một ít mới âm thầm kêu khổ..hazz.
-“Thôn nhỏ này từ hôm nay may mắn có được quý nhân giúp đỡ,cũng là ân nhân của thôn này…mọi người hãy cạn bát rượu này để bày tỏ lời cảm ơn chân thành đến ân nhân”
bà lão nói giọng cung kính đồng thời giơ bát rượu lên ngửa cổ uống cạn.
Hắn nhìn bà lão đầy kinh dị,đúng là “gừng càng già càng cay,trai càng gay càng đẹp mà”.Hắn đang suy nghĩ thì mấy người trên bàn cũng giơ bát lên uống sạch rồi đặt xuống rồi đều quay lại nhìn hắn.Xuân Phái biết lúc này đúng là hết cứu nổi rồi,hắn cũng giơ bát lên bắt đầu tu rượu.
Một mùi vừa nồng vị cay xộc vào mũi hắn,Xuân Phái uống hết bát rượu thì bắt đầu bị sặc và ho sặc sụa sụa không ngừng,trên khóe môi vẫn còn ít rượu chảy ra do rót quá đầy.
Mọi người nhìn bộ dáng của hắn không tự chủ được đều cười to,trong đó có cả mấy người bàn dưới.Bà lão liền gầm nhẹ một tiếng thì tiếng cười theo đó cũng nín khe.Xuân Phái thì lấy vạt áo lau rượu trên miệng và nước mắt nước mũi trông rất khổ sở.Hắn với miếng thịt lợn rừng nướng gặm một miếng lớn,trong đầu cảm giác vẫn đang lâng lâng.
Ài…đúng là.Ít nhất phải vừa ăn vừa nhắm chứ cứ uống một hơi thế này thì thằng nào chịu cho nổi.Hắn đang thầm khóc than.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra.
Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này.
chứ không phải
Như,thế,này.
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm.
Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều.
Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK