Người cổ đại coi trọng danh dự lắm. Những người hàng xóm tốt bụng mà ngươi thấy xung quanh nhà ngươi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì vẫn là những người tốt ấy. Nhưng cho đến khi họ phát hiện ngươi ngoại tình, cho dù không có ngủ với vợ hay em gái,chị gái...của họ. Họ vẫn sẽ cùng nhau hò hét,chửi bới...giúp một tay bỏ ngươi vào rọ heo mà dìm xuống sông.
Xuân Phái trước đây xem những phim cổ đại ,như Nhục Bồ Đoàn(sex and zen). Hắn cũng không chú ý đến cảnh này lắm, nhưng khi đến nơi này rồi thì nghe được cứ vài ngày nửa tháng lại có cảnh như thế.
Việc như con gái chưa chồng mà có thai ,thì hầu như nhà nào cũng coi như không có một đứa con như vậy. Dứt khoát mà đuổi ra khỏi nhà. Có người thậm chí còn đánh chết. Không nói đâu xa xôi gì cả. Thiếu phụ Triệu Tố Tố đang ở nơi này là một ví dụ điển hình. Lúc nàng phát hiện mình mang thai thì đã tự mình đi khỏi nhà. Không đi thì kết cục không chỉ là bị đuổi khỏi đâu, nhiều người rất có thể không chịu được sự dày vò về mặt tinh thần của người khác như sỉ nhục,chửi rủa...mà phải treo cổ chết.
Cho đến khi nàng được người trong thôn cứu, nhưng mà người trong thôn sợ bị ô uế nên phải làm một chỗ cho hai mẹ con sống tách biệt với họ. Thương người thì vẫn là thương người, sợ ô uế thì vẫn là sợ.
Kể từ ngày Xuân Phái nấu đồ ăn đó trở đi, vài ngày tiếp theo hắn không nấu nướng gì nữa. Đó coi như là một sự trả đũa của hắn với đám người nhà họ Bạch. Mỗi khi có người nói muốn hắn vào bếp thì hắn kiểu gì cũng phải nói vài câu châm chọc như. "Nhà bếp không phải là nơi của nam nhân" hay là "Nam nhân xuống bếp là nam nhân vô dụng" vân vân và vv.
Nhóm người đang ăn quả ngon thì phải nếm trái đắng thì rất khó chịu. Lúc dọn đồ ăn lên nhìn đồ ăn mình nấu so với vài ngày trước Xuân Phái nấu thì chả khác gì đồ ăn của lợn so với người. Nó lôm côm và nhạt nhẽo chả ra đâu vào đâu. Đành rằng họ là người nghèo khổ quen rồi thì khác. Nhưng người họ Bạch đã quen sung sướng một thời gian dài rồi thì lại khác. Sau khi thử học Xuân Phái nấu thì các món đều có vấn đề.
Những người này ở phủ nào có phải động chân tay vào bếp bao giờ đâu. Thành ra kho thịt thì đường cháy thành than đắng ghét, rán trứng thì mặn toàn muối lẫn vỏ trứng đã thế còn không cuộn được trứng nhìn nham nhở như một bãi ấy nữa, nướng gà ăn mày thì lúc trét bùn không dày nên cháy hết.
Con người kiên trì và nghị lực phi thường thì bao giờ cũng phải làm được. Giống như Edinson phải thử hơn nghìn lần mới có vật liệu làm dây tóc bóng đèn ưng ý. Nhưng mà không phải ai cũng có nghị lực như thế, nhất là vài ngày phải chịu dày vò về vị giác và cảm quan.
Rơi vào đường cùng, Nhóm người nhà họ Bạch bắt đầu tìm cách làm sao để Xuân Phái xuống bếp. Nói ngon ngọt thì hắn không chịu mà còn nói kháy vài câu. Đe dọa ư, ngươi không thấy hai tên thủ lĩnh sơn tặc vừa đe dọa hắn xong đã bị đục một lỗ trên đầu à. Phương án này không khả thi lắm.
Cuối cùng Bạch viên ngoại quyết định hi sinh con gái làm mỹ nhân kế đi dụ hắn.
Thật ra Xuân Phái không hề hay biết là nhà họ Bạch đều đã thống nhất chọn hắn làm con rể rồi. Không cần lý do gì khác, chỉ cần hắn cứu Bạch Thái Thành một mạng vì bệnh viêm ruột thừa cấp tính kia đã đủ rồi. Người xưa đối với ân nhân tốt đến mức có thể gả cả con gái mình cho ân nhân, hoặc lấy thân mình ra mà báo đáp.
Mà chưa kể thằng oắt này rất hợp với gã và họ Bạch. Nó có thể chỉ vì một con chó nuôi trong nhà chết mà khóc nhưng thằng này bày mưu giết cả đám sơn tặc không hề nhíu mày. Sợ quá mà ngất đi rồi thì còn nhíu mày kiểu gì chứ. Những người xung quanh hắn không cẩn thận đều bị hắn làm lọt hố mà hắn đào hết.
Cả huyện bị hắn tung tin muối độc ra mà phải đi đổ hết. Còn hắn thì nửa đêm đi thu lại. Sơn tặc hơn hai trăm người đến cướp bóc rơi vào bẫy hắn làm chết gần hết. Đúc ra "ngọc" đẹp rồi cùng nhau mà diễn kịch bán ba miếng ngọc cho tiệm kim hoàn đá quý với giá cao. Dùng kế nghi binh mua tre trúc,lương thực,quặng sắt... lừa đám sơn tặc,Lưu tri huyện và Tào gia. Những tưởng hắn sẽ chiến đấu nhưng mà cuối cùng trốn mất tăm hơi...
Bạch viên ngoại là tú tài nhưng mà mỗi khi nghe đến những câu thơ mà Xuân Phái thốt ra, thì hắn hận không thể tìm cái lỗ nẻ ở đất mà chui vào cho đỡ xấu hổ. Ví dụ như là "Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay...", " Cành lê trắng điểm một vài bông hoa..", " Khi ta ở vốn là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn...".
Bạch viên ngoại không hề hay biết những dòng thơ hay này toàn là của Xuân Phái chôm được từ các nhà thơ thời sau. Nếu hắn biết chắc chắn là sẽ vì Hàn Mặc Tử,Nguyễn Du, Chế Lan Viên... mà lao vào bóp cổ thằng oắt con ăn trộm này vì chính nghĩa.
Xuân Phái trước khi chưa trọng sinh vào cơ thể thằng bé Chu Tiểu Khánh này ,thân thể hắn có thể nói là hầu như khác hẳn với thân thể mới này. Nếu là trước đây thì người hắn khá cao. Hắn cao đến 179 cm,tóc xoăn,râu quai nón,da hơi ngăm,ngũ quan và thân hình cân đối cộng với giọng nói trầm ấm, rất nam tính và khuôn mặt sáng sủa.
Còn thân thể thằng bé Chu Tiểu Khánh này lại khác hẳn. Khuôn mặt thân thể này nhìn vào rất là hiền hòa. Khuôn mặt thì không quá đẹp như nữ nhân nhưng nói chung là sáng sủa,trắng trẻo, dễ nhìn. Không biết sau này có cao hay không vì giờ hắn vẫn còn là thiếu niên. Giọng nói là kiểu giọng nam cao.
Có thể nói là nhìn hao hao giống như là phụ tử họ Bạch. Vì thế mà khi đi vào thành ai cũng nghĩ ba người này cùng huyết thống.
Nhưng hắn lại hầu như chẳng biết gì về lễ số và quy tắc ứng xử như mọi người. Có lần hắn còn gọi thẳng cả tên hoàng đế, ăn cơm thì hắn chỉ mời mọi người xong rồi bắt đầu ăn. Không cần nhìn xem người khác đã ăn hay chưa. Không chỉ thế hắn còn tự xuống bếp nấu ăn...
Được rồi, cái cuối cùng thì không nên trách móc hắn. Nhưng nói chung là Xuân Phái bị chụp lên đầu cái mũ con rể rồi.
Bạch Tuyết Kỳ là một thiếu nữ vừa mới lớn. Vì thế lứa tuổi này là độ tuổi hay mơ mộng.Đặc biệt là về những chàng trai đẹp trai,hào hoa và đa tài.
Thời này con gái ít tiếp xúc với nhiều nam giới. Và đúng lúc này nàng gặp được một nam nhân đúng như trong mộng. Xuân Phái trong cơ thể thiếu niên Chu Tiểu Khánh xuất hiện.
Ấn tượng ban đầu của Bạch Tuyết Kỳ là thiếu niên này không có lễ số. Trực tiếp mà vuốt ve bàn tay nàng như người thân. Sau đó thì tài hoa của thiếu niên càng ngày càng hiện ra sáng chói. Một người không những vẽ đẹp,hát hay mà còn có khả năng tính toán siêu phàm. Thiếu niên tự xưng là đệ tử cao nhân đã ngập tràn tâm trí thiếu nữ mới lớn,kể từ khi phụ thân nàng được hắn cứu mạng.
Bạch Tuyết Kỳ đã yêu thiếu niên hiền hòa ấy từ lúc nào không hay. Hôm nay nàng lại được phụ thân và mẫu thân nhờ đi khuyên nhủ người mình thích. Một việc mà nói ra ai cũng xấu hổ là bảo nam nhân xuống dưới bếp nấu ăn. Nói thật là nàng cũng không muốn khuyên một chút nào. Nhưng cứ nghĩ đến đồ ăn mà mấy gì của mình nấu mấy ngày nay là muốn nôn nao rồi,nên cắn răng mà đi khuyên Xuân Phái.
Xuân Phái kiếp trước đã là một người trưởng thành rồi. Lúc bị chiếc xe tải đâm vào khi cứu đứa trẻ hắn đã tròn 29 tuổi.
Một người trưởng thành và có tri thức thì còn lạ lẫm gì tâm tư của một thiếu nữ mới lớn chứ. Tâm ý của Bạch Tuyết Kỳ hắn hoàn toàn hiểu được. Nhưng đối với hắn thì thiếu nữ này chưa tới 16 thì vẫn là trẻ con, thời sau mà quan hệ với thiếu nữ như vậy thì còn phải đi tù đấy. Dù thiếu nữ rất xinh nhưng mà thật lòng mà nói Xuân Phái không còn có thời gian mà nghĩ đến.
Chưa nói tới sự việc sơn tặc kinh khủng vừa mới đây. Chỉ là hắn vẫn còn yêu người yêu kiếp trước của hắn nhiều lắm. Vì thế mà yêu cầu hắn xuống bếp của Bạch Tuyết Kỳ vẫn bị cự tuyệt như thường. Hắn còn cảm thấy chơi như vậy vẫn chưa đủ.
Buổi tối trong hang động rộng rãi, dưới ánh nến mờ ảo. Xuân Phái ngồi trong một "căn phòng" bằng trúc kết tạm bợ lại. Ánh sáng leo lắt hắt lên tường trúc bóng thiếu niên đang thổi sáo. Tiếng sáo trong đêm tĩnh réo rắt làm tâm trạng của người đang thổi sáo như hòa vào từng nốt nhạc. Cũng cô đơn,lạc lõng và tịch liêu như vậy.
Mọi người chưa ai ngủ cả. Bài "Tây Lương Nữ Quốc" này bọn họ nghe không hiểu lời. Chỉ biết nó rất hay và cứ muốn nghe mãi. Nhưng đáng tiếc là tiếng sáo trúc đã dừng lại, đi kèm là tiếng thở dài ai oán của thiếu niên.
-Đệ đệ, sao ngươi không thổi tiếp đi. Đang nghe hay thì hết rồi.
Người vừa nói và tiến vào phòng trúc là Trịnh Quế Vân. Tiểu thiếp thứ năm của Bạch viên ngoại. Trên tay còn cầm kim thêu và chiếc khăn lụa trắng.
Xuân Phái cảnh giác nhìn cô gái mới tới. 24 tuổi thời hiện đại còn trẻ lắm. Giống như sinh viên vừa mới ra trường vậy.
Hắn thầm kêu không tốt rồi, cô nam quả nữ ở một phòng giữa đêm. Cô gái trước mắt này còn là tiểu thiếp của người ta nữa.
-Quế Vân tỷ, có gì không?
Xuân Phái vẫn nhìn Trịnh Quế Vân cảnh giác.
-À,không có gì cả. Chỉ là tỷ đang muốn thêu một chiếc khăn hình hoa sen. Đáng tiếc là vẽ không đẹp nên đến đây nhờ đệ.
Trịnh Quế Vân lườm Xuân Phái một cái nhìn đầy phong tình.
Xuân Phái làm như không thấy cầm cục than củi lặng lẽ mài dũa cho nhọn. Sau đó thì bắt đầu vẽ trên tấm lụa trắng.
-Đệ vẽ đẹp thật đấy,thê tử sau này chắc sẽ được nhờ không ít đâu.
Trịnh Quế Vân gần như má áp sát đến má của Xuân Phái nói.
Hơi thở của một nữ nhân thành thục trẻ tuổi, xinh xắn phả vào mặt hắn. Khoảng cách gần như da thịt sắp chạm tới nhau. Xuân Phái bắt đầu cảm thấy thở không bình thường nữa. Nước bọt tự tiết ra rồi nuốt liền mấy ngụm lớn.
Trịnh Quế Vân nhìn thiếu niên thở dốc và nuốt nước miếng khẽ mỉm cười. Một phụ nữ thành thục mà không hiểu điều này là gì thì mới lạ đấy. Nàng cũng thầm tự hào về sắc đẹp của mình.
Năm 17 tuổi nàng gả vào làm tiểu thiếp nhà họ Trương ở Ninh Thành. Trương Lực là một ông già đã 60 tuổi rồi. Đêm động phòng vừa thấy dung nhan của cô dâu ông già đã ra rồi. Tóm lại là đã làm thiếp của người nhưng vẫn trong trắng.
Vài hôm sau vẫn chưa động phòng lại thì một người trẻ tuổi họ Bạch đến bàn chuyện nhượng quyền cửa hàng bán tơ lụa. Cũng chính là Bạch Thái Thành, Bạch viên ngoại hay Bạch khốn kiếp theo cách nói của Xuân Phái.
Bạch Thái Thành vừa mới nhìn thấy tiểu thiếp người ta đã động lòng rồi. Bàn chuyện làm ăn mà cứ lén nhìn tiểu thiếp người ta. Trịnh Quế Vân cũng như vậy. Nhìn thấy người ta đẹp trai phong nhã càng nhìn lão già Trương Lực lại càng ghét.
Hôm đó trong lúc uống rượu không biết vô tình hay là cố ý nữa. Hắn có tý rượu thành ra là dũng cảm, hết câu khen ngợi tiểu thiếp người ta. Nào hoa nhường nguyệt thẹn..vv.
Tối hôm đó Bạch Thái Thành ngủ ở lại nhà Trương Lực. Mà Trương Lực thì hắn chẳng biết già rồi lú lẫn hay già rồi thành cáo nữa. Đem tiểu thiếp chưa động phòng bồi tiếp khách hàng. Bạch Thái Thành đang ngái ngủ thì có nữ nhân chui vào chăn. Hắn không cần nhìn thấy cũng biết người đó. Nên làm gì thì không cần ai phải dạy cả. Trịnh Quế Vân tối đó mới chính thức thành nữ nhân.
Sáng hôm sau khi Bạch Thái Thành nhìn thấy vệt máu trên miếng nệm trải giường thì rất sửng sốt. Quyết tâm phải có được cô gái này. Vì thế mà xin Trương Lực tặng tiểu thiếp cho hắn. Nghe thì thấy rất là bại não, nhưng mà thời điểm này tiểu thiếp xem như là một món quà tặng khách quý là rất bình thường.
Trương Lực có vẻ như đã biết gật đầu đồng ý. Và đồng thời cửa hàng tơ lụa cũng được sang nhượng luôn cho hắn. Trịnh Quế Vân từ đó thành tiểu thiếp của Bạch viên ngoại đến bây giờ.
Thời gian đầu sống chung với một người vừa là tú tài lại vừa có tiền thật sự là vinh dự và hạnh phúc. Đặc biệt tướng công rất đẹp và hiền lành, rất biết chiều chuộng người khác.
Nhưng một thời gian sau thì bắt đầu ưu sầu. Người họ Bạch cái gì cũng tốt,cao ráo,trắng trẻo,đẹp trai,có tài,giỏi ăn nói...Nhưng mà ông trời cũng công bằng lắm. Con người luôn có khuyết điểm. Họ Bạch từ cha đến con trai đều yếu sinh lý.
Phụ nữ đang thành thục cần có nhu cầu về sinh lý. Người ít người thì nhiều. Mà Trịnh Quế Vân là người có nhu cầu tương đối cao. Bất quá số lần quan hệ chỉ tính bằng đầu ngón tay. Người thời này ưa sĩ diện lắm. Bạch viên ngoại sau vài lần bất lực thì cũng buông tay lặng im.
Có lúc Trịnh Quế Vân muốn vụng trộm với đám người làm nhưng vừa sợ bị dìm xuống sông lại vừa cảm thấy có lỗi với chồng nên chỉ dùng tuyệt chiêu "nhất dương chỉ" mà tự giải quyết.
Hôm nay theo ý kiến của Bạch viên ngoại và phu nhân,những tiểu thiếp khác nữa. Nàng phải cố gắng làm sao để cho thiếu niên trước mắt phải xuống bếp, bằng mọi cách. Nói là bị ép buộc phải làm vì Bạch phu nhân để ý thấy Xuân Phái lén nhìn Trịnh Quế Vân nhiều nhất.
Nhưng thực lòng mà nói thì Trịnh Quế Vân vẫn thấy việc này rất mong chờ giống như là vụng trộm đầy kích thích.
Xuân Phái vẽ bắt đầu lệch lạc. Cổ họng cảm thấy hơi khô khốc.
-Ài..không biết thời tiết kiểu gì mà mấy ngày nay nóng quá. Thức ăn thì ăn chẳng ngon lành gì cả. Nếu ăn ngon như mấy hôm trước thì tốt biết mấy.
Trịnh Quế Vân ngồi đối diện Xuân Phái rướn người nhìn bức vẽ. Tay phải không ngừng giật đi giật lại cổ áo cho gió lùa vào. Không biết vô tình hay cố ý mà cổ áo rộng ra. Nhìn từ trên xuống Xuân Phái nhìn thấy toàn bộ hai bầu ngực trắng trẻo và đầy đặn. Cảm giác như rất vừa tay. Nhất là cặp nhũ hoa kia. Dưới ánh nến nhưng hắn vẫn thấy từng cái mê người.
-Được rồi, từ mai ta phụ trách nấu cơm...
Xuân Phái đứng dậy nuốt ực một ngụm nước miếng. Họng khô khốc, nói một câu không đầu không đuôi.
-Thật sao, đệ nấu nướng là tuyệt vời nhất rồi.
Trịnh Quế Vân ôm lấy Xuân Phái như ôm con. Nàng ta khá cao nên cái mặt Xuân Phái vừa vặn úp vào bộ ngực đầy đặn đó, không ngừng lay động. Xuân Phái qua lớp vải lụa cảm nhận được bầu ngực mềm mại mang lại. Hạ thân quần đã bị chống lên như có cây gậy. Suy nghĩ của hắn đã mất rồi, giờ chỉ còn là bản năng của một nam nhân. Có thể gọi là "tinh trùng lên não" như trong truyền thuyết dân mạng hay nói.
Lúc này hành động tiếp theo do hội chứng "tinh trùng lên não" là: mồm cuốn lấy đầu lưỡi nữ nhân này,hai tay nắn bóp, cởi áo,cởi quần...
Nhưng khi đang chuẩn bị hành động thì cửa đẩy ra một cái rầm. Cả nhà Bạch viên ngoại lớn bé đủ cả xuất hiện cùng lúc. Xuân Phái giật mình bừng tỉnh trợn mắt nhìn đám người này. Không thể không nói đây là hành vi mất hết nhân tính rồi. Lỡ người ta từ nay liệt luôn thì làm sao.
Dù chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mà cái mập mờ này ai cũng nhìn thấy. Xuân Phái cũng không biết nói gì nữa. Hắn thật sự rất bối rối.
-Ta tưởng là đệ tử cao nhân là thế nào. Hóa ra cũng không qua được ải mỹ nhân. Thật là...
Bạch viên ngoại lắc đầu ngán ngẩm sau đó lại nói.
-Lúc ngươi còn ở thôn hay hồi nhỏ ở trong núi ta không biết. Nhưng mà khẳng định không tiếp xúc với nữ nhân đúng không? Ngươi năm nay 15 đã ở Bạch phủ ta gần một năm cũng không hề thấy ngươi đi kỹ viện bao giờ cả. Nam nhân đi kỹ viện 12,13 tuổi là bình thường. Ngươi tiền bạc muốn là có,không thì có thể xin ta. Nhưng mà 15 tuổi rồi ta vẫn không hiểu sao không đi nơi đó ta lo là ngươi có vấn đề gì.
Cho đến bây giờ ta rõ ràng rồi. Tuyết Kỳ à,phu quân sau này của con là nam nhân chân chính đó.
Bạch viên ngoại khẽ vỗ vai Xuân Phái rồi rời khỏi phòng trúc đơn sơ.
-Ta nói không sai phải không? Ánh mắt ta đâu có nhìn lầm. Thằng bé Tiểu Khánh này luôn lén nhìn Quế Vân.
Bạch phu nhân mỉm cười xoa đầu hắn.
Trịnh Quế Vân cười khanh khách không hề để ý xung quanh mà hôn chụt một cái lên má Xuân Phái.
Nhóm người này cười hi ha với nhau rồi bước đi khỏi. Để lại Xuân Phái như mất hồn đứng im chôn chân ngây người.
Điên rồi, ông trời thật là điên rồi. Ta vừa nhìn thấy cái gì vậy. Bạch viên ngoại để tiểu thiếp của mình đi câu dẫn ta trắng trợn. Sau đó cả nhà ập vào bắt gian, cái gì mà 12,13 tuổi đi kỹ viện là bình thường. Không liệt dương thì bệnh hoa liễu,bệnh lậu hết thì mới là lạ đấy. Cái gì mà giới tính có vấn đề hả, đưa vợ của ngươi lại đây. Rồi xong, cái gì là phu quân tương lai của con hả. Ta chưa đồng ý mà.
Đầu óc Xuân Phái quay cuồng rồi. Mọi thứ đều bị đảo lộn hết cả lên.
Xuân Phái không biết thân phận tiểu thiếp thời này rất thấp. Chỉ hơn nô tỳ một chút. Con sinh ra phải gọi vợ lớn là mẹ theo gia phả. Chứ tiểu thiếp thì coi như nô tỳ cao cấp đẻ thuê thôi. Người không thích hay vì lợi ích sẵn sàng đem tặng cho người khác, giống như Trương Lực từng làm.
Chuyện quan hệ loạn luân giữa tiểu thiếp và các con khác dòng máu thời này là bình thường. Ngay cả con rể khi ở nhà vợ cũng như vậy.
Đêm nay Xuân Phái bị mộng tinh.
FBI Waring: CẢNH BÁO MỌI NGƯỜI NHỮNG CHƯƠNG SAU BẮT ĐẦU CÓ SẮC HIỆP RỒI. AI GHÉT THỂ LOẠI NÀY THÌ BỎ QUA NHÉ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra.
Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này.
chứ không phải
Như,thế,này.
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm.
Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều.
Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK