Tư tưởng của người cổ đại khác xa với người sau này. Nguyên nhân chính là do người thời xưa kiến thức không đủ, một nguyên nhân cũng đáng kể nữa có thể kể đến ,chính là do nhu cầu của xã hội từng thời khác nhau. Một người đến từ nền văn minh sau này như Xuân Phái, phải khó khăn lắm mới thích nghi được với những tư tưởng thời điểm bấy giờ. Không thích nghi thì cũng phải thích nghi để mà sống sót.
Đối với việc phát sinh quan hệ với Trịnh Quế Vân kia mà nói, thật lòng Xuân Phái cũng có một chút chột dạ và hơi xấu hổ. Đối với những người hiện đại hầu như đều có tư tưởng chung thủy một vợ một chồng mà nói. Thì hành vi của hắn không thể nào chấp nhận được. Nhưng họ không sống ở cái thời gian này nên họ không thể biết. Hai cuộc chiến tranh Hán-Tần và Hán-Sở đã làm số lượng nam đinh chết rất nhiều. Đa phần những người đàn ông khỏe mạnh đều bị xung quân làm lính mà tử vong trên chiến trường. Chênh lệch về nam nữ là rất lớn, vì thế mà một người đàn ông bình thường cũng có thể lấy vài người phụ nữ. Nếu như có địa vị và phú quý như Bạch viên ngoại, thì nhan sắc và số lượng của những người này cũng tỉ lệ thuận theo.
Không thể không nói, từ bà vợ đến mấy tiểu thiếp của Bạch viên ngoại đều thuộc loại khá trở lên. Đây là nhận xét của một người có óc thẩm mỹ đến từ hiện đại như Xuân Phái. Chứ không phải là óc thẩm mỹ của người thời nhà Đường.
Nếu như ở thời Đường rất có thể tất cả những người này đều béo và có khuôn mặt bầu bĩnh hết cả một lượt. Giống như Dương Quý Phi chẳng hạn.
Trịnh Quế Vân là do Bạch viên ngoại bây giờ đã là bố vợ của hắn đưa đến. Nàng ta bây giờ đã chủ động đến gần hắn. Pháp luật thì không có ngăn cấm.
Vậy thì thử hỏi xem Xuân Phái còn sợ cái gì nữa.
Hắn đã cố gắng nhẫn nhịn hết sức rồi nhưng mà một phần là vì thiếu niên mới dậy thì khí huyết cương phương. Mà phần lớn là vì tình dục là một thứ gây nghiện chẳng kém gì thuốc phiện cả. Xuân Phái nào có phải người có ý chí cứng cỏi, vì thế mà hắn không thể không làm theo dục vọng của bản thân. Giống như cái thời hắn còn là học sinh đứng trước quán nét và tự nhủ mình sẽ chỉ chơi nốt hôm nay thôi. Hay là như những lần say rượu, phải úp mặt vào bồn cầu nôn cả buổi đến mức ra cả mật vàng đắng ghét. Hắn cũng đã thề với lòng là lần sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Kể cả những lần phát sinh quan hệ với cô gái "sinh viên làm thêm" đó nữa. Hắn cũng tự nhủ với bản thân mỗi lần đều là lần cuối cùng.
Nhưng mà rốt cuộc thì lần nào Xuân Phái cũng không vượt qua nổi. Có thể nói phần lớn là con người sinh ra hầu như đều mặt bằng chung như nhau. Số ít khác biệt về chất lượng trí tuệ vượt trội hay là có tài sản vững chắc từ người thân để lại thì không nói đến. Những người bình thường lại có số ít cá nhân trội hơn hẳn những người khác. Không phải là họ đột nhiên thông minh lên hay là đột nhiên có tiền từ trên trời rơi xuống. Mà bởi vì họ có ý chí kiên định rắn rỏi.
Xuân Phái tự biết mình là người có ý chí không cao lắm. Nhất là về mặt điều khiển cảm xúc và chống lại các loại ham muốn.
Số lượng bạc mà Bạch viên ngoại đang có vẫn còn đến chín ngàn lượng. Từ khi bắt đầu kế hoạch đào thoát khỏi Bạch phủ đến giờ đã tiêu hết hơn hai nghìn lượng. Lúc đầu tổng số bạc cầm trong tay của Bạch viên ngoại đã là bảy nghìn, sau đó họ bán thêm được ba miếng "ngọc" kia nữa là sáu nghìn. Nhưng khi bỏ trốn khỏi Bạch phủ Bạch viên ngoại đã chi ra hai ngàn lượng cho hạ nhân và đám người trong thôn. Thành ra bây giờ chỉ có khoảng chín ngàn lượng.
Với số lượng lượng bạc có trong tay Bạch viên ngoại này. Nếu không xảy ra chiến tranh hay nạn đói thì có thể cầm cự được đủ lương thực cho mười tám người này, một khoảng thời gian chừng ba đến bốn năm. Tất nhiên là tính toán theo cái giá của hạt lúa mì và không tính đến tiền mua thực phẩm khác. Nếu tính theo giá lúa gạo và mức độ tiêu thụ thực phẩm như hiện nay thì sẽ ít hơn.
Xuân Phái tạm thời không phải lo lắng về vấn đề lương thực hay thực phẩm nữa. Thiếu thì chỉ cần vào thành Dương Sơn mà mua. Nếu như muốn ăn thịt thú rừng thì kiếm cũng không khó khăn lắm.
Vấn đề lúc này là số lượng đạn không còn nhiều cho lắm. Thuốc nổ đen làm thuốc súng mỗi một lần đạn nổ là bốc khói mù mịt,đã thế nhiều khi đạn còn không nổ được vì nhiều nguyên nhân nữa. Như là ít đá lửa quá,thuốc nổ bị ẩm, cơ cấu hất vỏ đạn ra không hoạt động...
Dù sao thì tất cả đều làm thủ công hết nên nhiều thứ vẫn còn thô ráp.
Mùa đông đã sắp đến. Nếu như bình thường đang ở trong thành Ninh Giang, thì bây giờ mọi người đều phải tích trữ củi cho mùa đông lạnh giá. Người giàu thì đi mua còn người nghèo thì đi đốn.Củi là thứ rất quan trọng với người thời cổ đại này,kể cả là người giàu có hay người nghèo. Nó vừa là chất đốt để nấu nướng lại là thứ để sưởi ấm nữa. Tuyết rơi cũng giống như là trời mưa vậy, không phải là ngày nào cũng có. Nhưng mà vấn đề là có khi trời đổ tuyết mấy ngày liên tục, cộng thêm với cái lạnh âm độ nữa. Nó có khi đến nửa tháng trời không thể tan thành nước. Vì vậy mà không có củi để sưởi ấm thì rất khó sống sót qua mùa đông lạnh giá nơi này.
Bạch viên ngoại và mọi người không phải là không nhắc nhở Xuân Phái. Nhưng mà sống ở ngay giữa rừng thế này chả khác gì đang ở kho củi, vì thế mà không cần thiết phải lo lắng lắm về vấn đề này. Cho nên chiều nay bọn Xuân Phái lại xách súng ngắn đi săn ngoài thảo nguyên rộng lớn. Súng ngắn thì không bắn được xa lắm chỉ khoảng mười lăm đến hai mươi mét là cùng. Nhưng nó còn chính xác và hơn cung tên nhiều lần.
Cả bọn đi đến xế chiều thì gặp một con lợn rừng đực. Nó đang ủi đất để tìm rễ cỏ tranh bên dưới lớp đất. Có vẻ như là nó còn chưa trưởng thành hết. Đôi răng nanh ở mồm nó còn chưa dài lắm. Xuân Phái ước lượng nó khoảng năm mươi cân thôi.
-Tiểu Khánh, làm không?
Bạch viên ngoại nuốt nước miếng hỏi Xuân Phái. Có vẻ như những miếng thịt lợn rừng nướng thơm phức đã chiến thắng mối nguy hiểm do bộ răng nanh cong cong màu vàng kia mang lại.
-Đại ca, xử lý nó thôi...
Thằng nhóc Châu Tuân kia cũng nuốt nước miếng một cái ực nhìn chằm chằm vào con lợn. Nhưng tay nó vẫn run rẩy không ngừng.
Con lợn thì vừa lôi được từ đất ra cái rễ cỏ tranh màu trắng như sữa ra nhai chóp chép, nhìn bọn Xuân Phái đầy khinh bỉ. Nó không hề sợ hãi gì cả.
-Được...khi ta hô lên thì mọi người nhắm vào nó bắ...n..
"Đùng,đùng"
Xuân Phái còn chưa nói xong thì hai tiếng súng vang lên. Bạch viên ngoại và đứa bé Châu Tuân hầu như đồng thời nhả đạn. Một viên trúng lưng con lợn làm nó kêu lên eng éc. Máu của nó tuôn ra thành vòi. Một viên đạn khác thì sượt qua tai nó.
Con lợn này không bỏ chạy như Xuân Phái đoán. Mắt nó đỏ ngầu nhìn hai kẻ vừa gây ra vết thương cho rồi nó không chút do dự lao đến.
-Ah..
Cả đám theo bản năng co giò chạy trối chết. Xuân Phái cũng vậy.
Con lợn này không hiểu sao lại thông minh như vậy. Đúng là oan có đầu nợ có chủ, nó cứ như thế đuổi theo hai kẻ chạy cùng hướng kia.
Bịch một tiếng. Bạch viên ngoại vướng cái bộ quần áo dài ngã chổng vó. Thằng nhóc Châu Tuân chạy theo sau không tránh kịp ngã theo sau. Con lợn vừa lúc lao đến hẻo túi bụi hai kẻ thù.
Xoạc một tiếng. Cái áo của Bạch Thái Thành rách một miếng dài. Hắn lăn một vòng tránh kịp miếng vào bụng. Thằng nhóc Châu Tuân cũng bị một vết vào mông mất đi một miếng thịt...
Cả hai người và một lợn quẫy tung bụi đất đến mù mịt lên.
Đến khi Xuân Phái trở lại thì con lợn đã chết rồi. Nó bị mất máu quá nhiều cộng thêm vài vết thương do dao cắt nữa. Bạch viên ngoại và thằng bé Châu Tuân cũng thở hồng hộc. Mặt họ tái cả đi. Trên người bọn họ quần áo rách bươm. Có một vài vết thương dài ở mông và lưng do răng nanh lợn rừng gây ra. Cũng may mà hai người này co người lại nếu như không phải thì không biết những vết thương này rơi vào cổ hay phần bụng thì thế nào.
Ánh nắng hoàng hôn màu vàng ảm đạm đã sắp hết. Nếu như nhìn ngược chiều ánh nắng sẽ thấy rất nhiều hạt bụi và côn trùng nhỏ bay lơ lửng trong không khí.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm những bông bồ công anh màu trắng bay đầy trời. Ánh nắng chiều in bóng đám người đang khiêng con lợn rừng, từng vệt dài in trên nền cỏ úa vàng của thảo nguyên.
Xuân Phái nhìn những bông bồ công anh màu trắng như bông tuyết bay đầy trong không khí làm lòng hắn chợt nhảy lên. Hắn thở dài một tiếng rồi tự nhiên mỉm cười. Vấn đề an toàn trong kế hoạch hắn vạch ra đã được giải quyết. Xuân Phái nhìn về ngọn núi phía bắc cao cao và mờ mờ vì hơi nước trong không khí kia khẽ lẩm bẩm: "Hương Sơn".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra.
Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này.
chứ không phải
Như,thế,này.
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm.
Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều.
Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK