Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi xuống chiếc giường làm 3 đứa trẻ đang ngủ phải thức dậy. Xuân Phái vươn vai cho cơ thể quen với vận động một lát rồi vén chăn thức dậy. Không biết có phải phong thủy của thời này là xây cửa sổ gần giường hay là nơi dị giới này phong tục như thế. Nhưng như vậy cũng tốt, không cần phải đồng hồ báo thức vẫn thức dậy đúng giờ.
Xuân Phái có vẻ đã quên phòng này trước đây dư ra nên làm kho chứa củi, chiếc giường là do hạ nhân đặt tạm vào đó nghĩ rằng chưa ai đến ở ngay. Nhưng không ngờ mấy đứa nhỏ đến ở luôn không kịp xếp lại.

Có thể nói về thuật phong thủy thời xưa đặt cửa sổ gần giường ngủ là một điều không tốt lành cho lắm hay nói trắng ra là đại kị vì nhiều khi có thể bị trúng gió. Thời hiện đại vì có vật liệu thủy tinh nên cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Xuân Phái cùng mấy đứa nhỏ đến mạch nước ngầm phun ra cạnh hòn non bộ đánh răng rửa mặt. Đúng vậy, chính là dùng bàn chải đánh răng. Nhưng không có kem nên hắn chỉ chải những mảng bám khỏi răng. Bột baking soda trong mỏ muối có thể làm trắng răng, nhưng Xuân Phái cũng không dám dùng vì sợ hại men răng. Chiếc bàn chải làm bằng một loại gỗ mềm, rồi dùng que đồng nung đỏ xuyên những lỗ nhỏ thẳng hàng trên gỗ và dùng lông lợn rừng cắt ngắn ra ghim thật chặt vào đó.

Khi làm ra chiếc bàn chải này xong . Xuân Phái khi đó đã ôm bụng cười gần nửa ngày. Nếu có ai đó hỏi hắn tại sao lại cười chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy thì Xuân Phái sẽ không bao giờ nói, cũng không muốn nhắc lại làm gì cả. Vì khi đó hắn nghĩ đến một câu chuyện cười mà chỉ cần bỏ dấu đi là có thể người ta sẽ hiểu câu nói theo nghĩa khác. Bàn chải đánh răng làm từ lông lợn rừng thành bàn chải đánh răng làm từ “long lon rung”.
Không phải cái gì gây cười cũng tốt. Xuân Phái cười xong bỗng mếu mồm muốn khóc to. Chẳng phải sau này mỗi ngày mình sẽ chải răng bằng cái bàn chải này sao, nghĩ một lúc lại hắn lại nôn nao muốn nôn.

Mãi đến hai ngày sau hắn mới liều mạng dùng lại bàn chải và tự nhủ rằng ai ai cũng từ đó mà ra cả nên hắn chả sợ.

Ánh nắng mùa xuân ấm áp lan tỏa từng ngõ ngách, bầu trời đầy những áng mây trắng trôi bồng bềnh như những cục bông mềm mại trên nền trời trong xanh. Cảnh đẹp là như vậy nhưng không khí trong Bạch phủ vẫn còn tiếp tục ảm đạm. Nhà họ Bạch sinh sống bằng cách vừa quản lý các cửa kinh doanh vải vóc cho vị quan huyện tiền nhiệm, đồng thời cũng có luôn một vài cửa hàng tự bản thân mở ra. Nhưng bây giờ lợi nhuận sụt giảm trầm trọng không còn được như trước đây nữa.
Bởi vì nhà họ Tào chen chân vào trong thị trường. Họ Tào lúc đầu mới đến đây cũng không ai để ý, nhưng khi họ từng bước từng bước mọc thêm vô số cửa hàng vải vóc, tơ lụa thì mọi người đều biết. Họ Tào nghe đồn là một trong nhưng bà con đằng ngoại của vị quan huyện đương nhiệm, những cửa hàng cứ liên tục mọc lên khắp huyện mà chẳng một gia tộc nào có thể cạnh tranh nổi.
Chưa hết, những gia tộc khác trong đó có họ Bạch buôn bán không chỉ là bị chèn ép. Mà lúc vận chuyển hàng hóa còn bị đạo phỉ cướp bóc. Người ta đồn phong phanh rằng họ Tào có giao dịch với bọn đạp phỉ trên núi Hương Sơn. Nhưng chẳng ai dám xác nhận chuyện này cả.
Xuân Phái chuẩn bị bước ra ngoài đi dạo phố xá cổ đại cho khuây khỏa vì ở trong phủ ngoài dạy học cho 2 đứa con họ Bạch hắn chẳng biết làm gì. Trên cơ bản là trong phủ này hạ nhân đã làm hết những công việc rồi. 14 tuổi tất nhiên có thể làm vài việc đơn giản. Nhưng nếu hắn có mó tay vào làm thì người khác cũng không cho hắn làm.
Vốn định mượn Bạch lão già chút bạc thuê một cái cửa hàng nho nhỏ ,để khởi nghiệp kinh doanh một cửa hàng giày da. Nhưng Bạch Thái Thành chưa cho hắn mượn, còn nói hắn tập trung vào việc dạy 2 đứa con lão đi.
Mọi chuyện trên cuộc đời này cứ 10 chuyện thì chỉ có 1 chuyện được như mong muốn. Xuân Phái cũng thất vọng, nếu không có gì thay đổi mà cứ tiếp tục làm công việc dạy học này hắn mãi mãi giống như một hạ nhân trong Bạch phủ. Xuân Phái không muốn như vậy. Mỗi con người có một quan điểm sống khác nhau. Có người chỉ cần một công việc ổn định sống thanh thản cùng người thân và tận hưởng cuộc sống thanh bình đến hết đời.
Có người muốn thăng quan tiến chức sống trong bạc vàng nhung lụa, lúc tỉnh chưởng quyền thiên hạ say thì nằm gối mỹ nhân…
Đơn giản như Nguyễn Bỉnh Khiêm chỉ là “Nhàn”:
“Một mai, một cuốc, một cần câu
Thơ thẩn dầu ai vui thú nào
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn, người đến chốn lao xao
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao
Rượu, đến gốc cây, ta sẽ uống
Nhìn xem phú quý, tựa chiêm bao”

Còn như Đường Bá Hổ trong Hoa Đào Am Ca:
“Thà chết già trong rượu và hoa, chứ không chịu quỵ luỵ trước xe ngựa.

Thú vui phú quý của người là bụi xe vó ngựa, duyên nghèo của ta là chén rượu cành hoa.

Nếu đem phú quý so với nghèo hèn, là một mảnh đất một mảnh trời.

Nếu đem tửu hoa so với xe ngựa, hắn là rượt đuổi ta rảnh rỗi.

Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác nhìn không thấu

Hay yêu thơ và rượu đến điên cuồng như Lý Bạch ban đêm làm thơ trên thuyền ở sông, say rượu nhìn thấy ánh trăng vàng trôi dưới sông và nhảy xuống muốn làm bạn với ánh trăng cuối cùng chết đuối.
Xuân Phái không thể và cũng không muốn vĩ đại như những thi sĩ và các bậc thánh nhân này. Như bao nam nhân chân chính khác, hắn cũng muốn giàu có và mỹ nữ vây quanh. Nhưng mà muốn là một chuyện, có làm được hay không lại là một chuyện khác.

Xuân Phái vừa mở cửa ra chuẩn bị ra phố thì thấy thiếu nữ áo dài trắng như tuyết đang quỳ trước cửa. Nước mắt nàng chảy xuống gò má như “hoa lê đái vũ”.

-Sư huynh, làm ơn hãy cứu cha muội…
Bạch Tuyết Kỳ nói xong một giọt nước mắt rơi xuống vạt áo trắng.
Tâm tư thiếu nữ có khi thật đơn giản và nhiều khi phức tạp đến không thể hiểu nổi. Dù chỉ có một chút tia hi vọng rất nhỏ nhưng chỉ cần có một cọng rơm cứu rỗi được tính mạng phụ thân nàng sẽ làm mọi cách có thể.

-Cái ..cái…gì ..cứu..ư.!.
Xuân Phái nghe xong lắp bắp nói.
Hắn là một kỹ sư điện chứ có phải bác sỹ hay y tá đâu mà cứu. Mà dù có là bác sỹ thì không có thiết bị y tế hay thuốc thì cũng vô dụng. Chưa kể đó là bệnh nan y mà thời hiện đại rất có thể cũng phải bó tay.
Xuân Phái lúc này muốn tìm một cái lỗ mà chui vào rồi bưng đầu mà khóc to. Cũng tại trước đây hắn nói phét ghê quá mà. Cái gì mà đệ tử cao nhân cái gì cũng thông thạo hết.

-Vâng, xin huynh hãy cứu cha muội…hức hức..
Bạch Tuyết Kỳ nấc lên khóc thành tiếng.

Xuân Phái cười khổ, cũng tại trước đây hắn lừa dối trẻ vị thành niên a. Thiếu nữ này chỉ có 15 tuổi thôi. Người ta nói con gái thường hiểu chuyện hơn con trai, nhưng hiểu hơn thì sao chứ. 15 tuổi thì hiểu được bao nhiêu.

-Trước hết muội hãy đứng lên đi đã, có gì thì sau tính tiếp…
Xuân Phái lấp liếm nói, muốn lảng sang chuyện khác cho qua chuyện.

-Không được! trừ khi huynh đáp ứng cứu cha ta. Nếu không ta sẽ quỳ mãi nơi này.
Bạch Tuyết Kỳ cắn răng kiên quyết nói, nước mắt nàng cũng không ngừng rơi xuống.

Xuân Phái vò đầu bứt tai nửa ngày trời, không biết phải làm thế nào cho phải. Trong đầu hắn vang lên rất nhiều câu nói như: “được rồi,muội thích quỳ thì cứ quỳ ta đi ra phố” hay “cha muội không thể nào cứu nổi nữa,đừng đau buồn.. ”..
Rất nhiều câu nói nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì chẳng có câu nào phù hợp cả. Ai bảo hắn bốc phét quá làm gì. Mà người cổ đại này sao dễ tin người quá vậy. Xuân Phái liền kêu trời kêu đất.

Dưới sự cứng rắn kiên trì của Bạch Tuyết Kỳ, cuối cùng thì Xuân Phái cũng không thể nào làm cho nàng đứng dậy. Hắn chỉ còn cách cắn răng bật lực mà nói:

-Tuyết Kỳ, muội đứng dậy đi. Cha muội ta sẽ tìm mọi cách để cứu.
Xuân Phái vuốt vuốt hai khóe mắt, hắn triệt để chơi liều rồi. Không! phải nói là hứa liều mời đúng. Vì lời hứa này nhiều phần không làm nổi.
Đỡ thiếu nữ đứng dậy rồi dùng vạt áo lau nước mắt thiếu nữ. Xuân Phái bước ra khỏi cửa rồi ngửa mặt nhìn lên bầu trời trong xanh đầy mây trắng, hít một hơi thật sâu để cho tỉnh táo. Nhưng cuối cùng hắn cũng phải thở dài mà bước đi về hướng phòng Bạch Viên Ngoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Daminhpc
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
benkhang
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
Khánh Xù
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
Hieu Le
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
Khánh Xù
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
Hieu Le
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
Khánh Xù
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra. Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này. chứ không phải Như,thế,này.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
Khánh Xù
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
Hanh1996
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
Khánh Xù
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
Khánh Xù
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
Minh Quân
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
JilChan
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
Vũ Sơn
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
Khánh Xù
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
Hieu Le
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm. Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều. Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
Quang Nguyen
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
Hieu Le
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK