Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng cơn gió buốt lạnh thổi những bông tuyết trắng bay trong gió bao phủ cả một vùng đồi núi rộng lớn trắng xóa.



Ở giữa cánh rừng có một thung lũng nhỏ có mấy nóc nhà tranh đang bốc khói nghi ngút. Xuân Phái lúc này đang ngồi co ro bên giường cạnh lò sưởi, đây là lần đầu hắn trải qua mùa đông lạnh đến như vậy. Ở VN cũng có mùa đông nhưng chỉ lạnh đến 11 độ là hết,những nơi lạnh hơn là những nơi núi cao thôi.





Chiếc lều cỏ Xuân Phái đang ở cùng Triệu Tố Tố bây giờ đã chất đầy củi khô. Số củi này được để xa khỏi lò sưởi để đề phòng bị cháy. Hôm thu hoạch xong mọi người đã bàn nhau kiếm củi sưởi cho mùa đông rồi. Xuân Phái lúc đầu nghe mọi người bàn nhau kiếm củi mới giật mình kinh hoảng,hắn không có tính đến mùa đông lạnh khắc nghiệt nơi đây. Xuân Phái kiếp trước ở thế giới hiện đại,khi mùa đông đến hắn cũng không có lo lắng nhiều lắm.



Lạnh thì mặc thêm áo khoác,áo bông,áo phao lạnh,đi giầy đeo tất vào,tay thì đeo găng tay giữ ấm,cổ cuốn khăn…đấy là khi đi ra ngoài. Còn khi ở trong nhà kín thì rất ấm áp,khi ngủ thì đắp chăn bông,bật máy sưởi… đấy là những điều rất bình thường diễn ra thành thói quen từ nhỏ đến bây giờ. Nhưng khi đến thế giới này thì lại khác : ngôi lều tranh này chỉ đơn giản là che được kín gió thôi, áo bông thì chẳng có,tất,khăn và găng tay cũng không…rất nhiều thứ thiết yếu không có. Trong khi bên ngoài gian lều cỏ tuyết phủ đã trắng xóa, nhiệt độ bên ngoài lạnh thậm chí xuống âm độ.






Xuân Phái lúc này đang cùng tiểu loli Lệ Dĩnh đang ngồi trên giường hơ đôi tay và chân lạnh buốt trước đống lửa đang cháy đốt cạnh giường.Triệu Tố Tố cũng vậy nhưng nàng chỉ dám hơ đôi tay chứ không dám giơ chân lên sưởi như hai đứa kia.






-“Tiểu Khánh đại ca,huynh không có bố mẹ sao?”


tiểu loli vừa tinh nghịch vung vẩy đôi chân nhỏ bé vừa quay lại tò mò hỏi Xuân Phái.Trẻ con là thế,chúng nghĩ gì thì nói nấy không có suy nghĩ có gì cả.







-“Ài…ta ư! Ta cũng có cha mẹ và một em gái xinh như muội nữa .Nhưng không thể quay về được nữa rồi”

Xuân Phái thì thào nói.Hắn không biết là đang trả lời tiểu loli này hay đang nói với chính bản thân mình nữa. Thế giới này không có nổi một người thân ,không bạn bè, cũng không có cuộc sống hiện đại.






-“Tại sao huynh không thể về,không lẽ huynh không biết đường về nhà sao?Có thể đi hỏi người khác mà” tiểu loli tiếp tục ngây thơ hỏi hắn.





-“Ừ! Ta không nhớ nhà ta ở đâu nên không thể quay trở về nữa…”


Xuân Phái lại một lần nữa thở dài.Hắn đã muốn quên đi nhưng cô bé này vô tình lại làm hắn thêm đau khổ không dứt.








-“Muội lại đây ngồi cùng ta,ta kể chuyện cho muội nghe” Xuân Phái ngồi cạnh đống lửa chỉ ấm phía trước nhưng sau lưng thì vẫn lạnh.Hắn biết hai mẹ con Triệu Tố Tố cũng như vậy.nên mới kêu tiểu loli Lệ Dĩnh ngồi vào trong lòng hắn để sưởi ấm cho cô bé.





-“Vâng” tiểu loli không do dự chui luôn vào lòng Xuân Phái như lo hắn đổi ý.





Xuân Phái lúc này mới cảm thấy có gì đó rất không ổn. Mình là một người trưởng thành gần 30 lại đi lừa một bé gái xinh xắn như loli này ngồi trong lòng thế này có tính là ấu dâm quá không nhỉ. Nếu mà là thân thể người lớn thì theo bản năng là đã “chào cờ” rồi không biết chừng. Cũng may là thằng bé này còn chưa dậy thì nên không vấn đề gì a. Xuân Phái thầm than.


Hắn thật sự chỉ muốn sưởi ấm cho tiểu loli chứ không có ý định gì khác, chỉ là cô bé này quá dễ thương đến mức nhìn ai cũng muốn nựng má nó thôi. Xuân Phái ôm tiểu loli và bắt đầu kể chuyện:






“””Thủa xa xưa, Ngọc Hoàng cai quản tất cả các việc trên trời và dưới đất. Ngọc Hoàng giao cho thần Mưa chịu trách nhiệm làm mưa cho tất cả các con vật và cây cỏ có nước uống.
Nhưng đã ba năm nay, không có một giọt mưa nào. Khắp nơi đất đai nứt nẻ, cây cỏ khát nước chết rụi, các con thú cũng chết dần chết mòn vì khát. Muôn loài đều kêu than ai oán, vậy mà trời đâu có thấu.
Một hôm, các con vật họp bàn nhau lại, chúng quyết định cử Cóc lên gặp Ngọc Hoàng. Cùng đi với Cóc có Cáo, Gấu và Cọp…
…Cóc, Cáo, Gấu, Cọp từ biệt Ngọc Hoàng trở về dưới đất. Khi bốn con vật đến nơi thì thấy nước đã tràn đầy hồ, ao, sông, suối, cây cỏ, muôn loài uống nước thỏa thuê. Tất cả đều phục Cóc bé tí mà kiện được trời nên đặt ra câu hát:
“Con cóc là cậu ông trời
Hễ ai đánh Cóc thì trời đánh cho..””””








Xuân Phái kể câu chuyện nhân gian Việt Nam “cóc kiện trời” cho cô bé nghe làm nó rất vui. Tiểu loli hỏi hắn rất nhiều làm hắn phải đau đầu nghĩ ra để trả lời cho nó:






-“Tiểu Khánh đại ca,sao các con vật lại nói được….vì mỗi con vật cũng có tiếng nói mà Ngọc Hoàng đều hiểu..Tiểu Khánh ca,con cọp là con gì vậy…cọp là con vật trong rừng thôi…”






Xuân Phái trả lời hết các câu hỏi của cô bé đến khi không thấy nó hỏi nữa.Hắn nhìn xuống thì cô bé đã ngủ trong lòng hắn từ lúc nào không biết. Xuân Phái cảm thấy rất bối rối,hắn bây giờ không khác gì một người bố cả.


Hắn cũng ôm cô bé,kể chuyện cho nó nghe rồi nó ngủ trong lòng mình như bao ông bố khác. Nhưng hắn giả sử như làm bố cô bé thì chẳng phải là chồng của mẹ Tố Tố của nó sao. Xuân Phái bắt đầu hơi nhức đầu, hắn quay sang nhìn khuôn mặt thanh tú của Triệu Tố Tố đang mờ ảo trước ánh lửa đang bập bùng cháy.





Triệu Tố Tố cao chừng mét 6 thôi nhưng làn da nàng rất trắng và hồng,chiếc mũi cao tinh tế trên khuôn mặt trắng trẻo thon mịn và đôi môi phớt hồng. Một đôi mắt đẹp với lông mày lá liễu làm người ta không muốn rời mắt đi chỗ khác. Ngực nàng không lớn nhưng mông nở và vòng eo thon gọn.




Xuân Phái nhìn nàng một lúc lâu rồi tưởng tượng ra các bộ quần áo đẹp để phối với cơ thể hoàn mỹ và sắc đẹp của nàng. Đầu tiên là tà áo dài trắng tinh của VN,sau đó đến bộ sườn xám của tàu,rồi mặc đồ công sở,mặc váy trắng,mặc đầm,sơ mi trắng…cho đến bộ bikini. Xuân Phái khẳng định nàng mặc gì cũng xinh đẹp như thiên thần. Người đẹp mặc gì họ cũng vẫn đẹp thôi a, Triệu Tố Tố lúc này đang vận đồ vải thô nhưng vẫn không thể giấu đi hết vẻ đẹp của nàng. Xuân Phái cố nuốt một ngụm nước miếng rồi mới nén ham muốn dời mắt nhìn vào đống lửa đang cháy.



Nói đùa à,nếu mà là một người đàn ông trưởng thành mà nhìn một thiếu phụ xinh đẹp nơi vắng vẻ như vậy. Hầu hết đều bị “tinh trùng lên não” mà không nhịn được mà đi “hấp diêm” nàng không biết chừng. Xuân Phái tuy không bị dục vọng lấn át hết con người, nhưng ham muốn là điều mà một người đàn ông như hắn không thể phủ nhận.




Triệu Tố Tố nhìn con gái xinh đẹp đang ngủ trong lòng Xuân Phái cũng không biết nói thế nào. “Nam nữ thụ thụ bất thân ư” chúng chỉ là trẻ con thôi a,thậm chí còn vật lộn đánh nhau trên bãi cỏ hàng ngày nữa mà. Bố nó đã có gia đình riêng mà thậm chí cũng không biết sự tồn tại của nó nữa.


Nhiều năm về trước nàng vẫn là tiểu thư nhà họ Triệu sống trong nhung lụa mà bao người mơ ước.Một lần cùng nữ tì rời phủ đi xem quần áo mới vô tình quen và yêu một vị công tử họ Đào. Hai người yêu nhau say đắm, thề non hẹn biển nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi bi kịch.Chàng trai bị gia đình gả cho con gái của một quan huyện mà chỉ còn biết nhắm mắt chấp nhận không thể từ chối. Ở thời này quyền lực là tuyệt đối,ngay cả hôn nhân cũng bị quyền lực của gia đình áp đặt.
Nàng đau khổ khóc đến hết nước mắt,khi mà chưa hết đau khổ thì lại bàng hoàng phát hiện mình đã mang thai. Nếu ở lại trong phủ thì sẽ bị mang tai tiếng,thậm chí còn bị gia đình đuổi đi còn có khả năng nữa.



Trong cơ mê vô định nàng đi lang thang định tìm cái chết nhưng rồi như ông trời trêu ngươi. Nàng cũng không chết mà nay đây mai đó ăn quả và rau dại để qua cơn đói,lúc ngất ở trong rừng thì mấy người đi săn trong thôn tìm được và mang về đây. Rồi nàng cũng sinh đứa nhỏ này.





Dân trong thôn tuy rất thương người nhưng họ cũng có tự trọng của họ. Một cô gái chửa hoang thì không thể ở cùng nên làm cho nàng gian lều cỏ gần thôn để tiện chăm sóc. Nghĩ đến những lời con gái hỏi Xuân Phái về gia đình,lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân. Nước mắt nàng trào ra từ lúc nào cũng không rõ.





-“Thôi nào,đừng khóc nhè nữa.Mọi chuyện sẽ ổn thôi”


Xuân Phái lấy tay lau nước mắt đang chảy của nàng,rồi vuốt lại tóc và nắm bàn tay thon dài của Triệu Tố Tố. Hắn cảm giác giống như đang dỗ nàng Bích Phương xinh đẹp của hắn vậy.





-“Hì,ra vẻ người lớn nhỉ” Triệu Tố Tố phì cười xoa đầu Xuân Phái.Đối với nàng hắn vẫn là trẻ con đấy. Cao nhân thì mặc cao nhân.







-“Đừng coi ta giống trẻ con được không,ta hiểu ta giống nàng là đều có gia đình nhưng đều không trở về được nữa” Xuân Phái nghiêm túc nói làm Triệu Tố Tố rơi vào trầm tư.







Bên cạnh là tiếng thở đều của hai mẹ con Triệu Tố Tố. Xuân Phái thì trằn trọc không thể ngủ được phần vì lạnh một bên còn phần lớn là tưởng tượng ra các bộ đồ đẹp mà Triệu Tố Tố có thể mặc. Hắn biết tương lai sau này sẽ không thể nào có thể bỏ lỡ một người phụ nữ đẹp như thế được. Ít nhất là trong thế giới này mọi điều luật từ thế giới trước là vô giá trị.Một người đẹp như thế nếu bỏ lỡ thì chẳng phải một thằng ngu đó sao. Xuân Phái mỉm cười rồi ngủ lúc nào không hay…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Daminhpc
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
benkhang
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
Khánh Xù
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
Hieu Le
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
Khánh Xù
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
Hieu Le
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
Khánh Xù
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra. Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này. chứ không phải Như,thế,này.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
Khánh Xù
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
Hanh1996
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
Khánh Xù
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
Khánh Xù
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
Minh Quân
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
JilChan
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
Vũ Sơn
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
Khánh Xù
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
Hieu Le
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm. Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều. Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
Quang Nguyen
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
Hieu Le
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK