Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Xuân Phái cố thuyết phục huynh muội Bạch Tuyết Kỳ ở lại thêm một ngày nữa. Với lý do nào là Bạch Nhân Sinh hôm qua bị cảm không nên đi lại, nào là đường xá lầy quá xe ngựa không thể đi nổi…
Nhưng cũng không thể ngăn được quyết định của hai huynh muội này, bọn họ đã vắng nhà hơn một ngày rồi. Hơn nữa là điều kiện sống nơi đây họ quả thật chịu không nổi. Nhất là Bạch Tuyết Kỳ, cả đêm dù được xếp một mình một giường nhưng vẫn không thể ngủ được. Nàng muốn tắm nước nóng nhưng ở đây không có nô tỳ để đun cho, nhờ người khác thì không tiện. Đến lúc cảm thấy khó chịu lắm nàng mới nhờ người giúp, nhưng khi hỏi họ tắm ở đâu thì họ đều chỉ ra con suối chảy trước thôn.

Đùa kiểu gì vậy, một đứa con gái bình thường thôi bảo mà nửa đêm ra suối tắm thì chắc không ai dám. Dù trời có sáng trăng đi chăng nữa thì cũng chả ai làm nổi, nhất là một tiểu thư khuê các như nàng.
Cho nên nàng cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu một đêm. Nhưng lúc nửa đêm cảm thấy lạnh, nàng mới kéo chiếc chăn lên để đắp cho đỡ lạnh thì mới thấy cái chăn rách đến mức hầu như chỗ nào cũng phải vá. Mùi của cái chăn lại còn rất khó chịu nữa, bất giác không kiềm chế được mà ủy khuất lăn hai hàng nước mắt thật dài.

Nàng khóc vì bây giờ nàng mới biết rằng có rất nhiều người sống rất khổ cực, một phần nữa là chưa bao giờ nàng phải chịu khổ như vậy.

-Thấy chưa…ta đã bảo các ngươi rồi. Đường còn rất lầy a.
Xuân Phái lúc này đang đắc ý nói và nhìn chăm chăm vào cái xe ngựa đang bị sa lầy trước cửa thôn. Hai bánh xe đã bị lún đến tận trục khiến con ngựa không thể kéo nổi.

Mọi người hò nhau cùng đẩy chiếc xe khỏi vũng bùn nhưng khi thoát khỏi vũng bùn này thì lại đến vũng bùn khác,

Cuối cùng sau mấy lần mỏi mệt đẩy xe thì mọi người cũng chán nản mà bỏ cuộc, chiếc xe ngựa mới lết được khoảng 100 mét cũng được đẩy sang bên lề đường chỗ khô thoáng hơn. Xuân Phái cũng thuộc nhóm người đẩy xe, nên chân hắn và mọi người đều lấm lem bùn đất. Bạch Tuyết Kỳ là con gái ngồi trên xe ngựa thì không vấn đề, thế nhưng tên “mặt trắng” Bạch Nhân Sinh một thân bạch y cưỡi trên ngựa tiêu sái như vậy trông rất phản cảm. Xuân Phái nhìn đi nhìn lại thấy ai cũng lấm lem bùn đất rồi quay sang nhìn tên mặt trắng với ánh mắt hận không thể kéo hắn xuống rồi ấn xuống bùn đạp vài cái.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn lại lắc đầu thở dài. Ài..bố nó là “cán bộ” đấy! không thể đụng vào được.
Hai huynh muội Bạch Tuyết Kỳ đành phải cưỡi ngựa quay về thôn, những người còn lại thì kéo nhau xuống suối rửa ráy bùn đất dính vào quần áo và người. Khi đi đến gần con suối,Xuân Phái bỗng ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi.

-Ý…Mùi gì thơm vậy nhỉ?.

Xuân Phái nhìn xung quanh một lúc thì thấy trên mấy tổ mối cũ gần ven suối mọc lên trắng xóa rất nhiều một loại nấm màu trắng, hơn nữa còn đang tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu.

-Nấm mối? (1)...Dừng..dừng…! khả năng rất lớn là nấm mối. Nhưng vẫn có khả năng không phải, đâu có biết hơn 2000 năm loài này có gen khác với loại nấm mối thế kỷ 21 đã biến đổi không?

Xuân Phái vừa lẩm bẩm vừa rửa ráy xong mớ bùn đất. Hắn cẩn thận dùng cái lá cây to rồi lót trên tay hái hơn 20 cây nấm rồi gói kỹ vào một lá cây khác, xong hắn rửa tay rồi cầm bọc nấm đi nhanh về phía thôn.

-Tiểu cường đâu rồi?
Xuân Phái đảo mắt tìm kiếm lũ nhỏ thì thấy bọn chúng đang cho một con sóc nâu ăn hạt thông. Tiểu cường chính là con sóc nâu này, lần trước mấy người trong thôn đi săn bắt được một con sóc con nên đem về nuôi thử. Cuối cùng thì nó cũng sống sót và càng không sợ người. Nhìn con sóc đang phùng má mà nhai hạt thông, Xuân Phái tự nhiên nhếch miệng lên hiện ra một tia gian trá.

-Tiểu cường, ta cho ngươi ăn nấm nè.
Xuân Phái lấy một cây nấm từ trong bọc lá ra vứt trước mặt con sóc nâu.
-…!
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau một lúc, chúng cảm thấy có cái gì đó rất không đúng.
Con sóc nâu đang ăn hạt thông tự nhiên thấy một cây nấm trắng muốt vứt trước mặt, lại còn tỏa ra mùi thơm nữa. Nó liền vứt hạt thông chạy lại ngửi ngửi cây nấm.
-Ăn đi nhóc…ăn đi..đồ đặc sản đấy
Xuân Phái mắt không chớp nhìn con sóc.
Đồ ăn của loài gặm nhấm rất đa dạng, chúng thường ăn quả tươi,hạt khô,nấm.. Con sóc dường như không chịu được cám dỗ bắt đầu ăn.
Một cây..hai cây…đến cây nấm thứ năm thì nó có vẻ như không ăn nổi nữa và bắt đầu chỉ ăn mũ nấm.
Xuân Phái ngẩn ngơ nhìn con sóc đang nằm ưỡn bụng trên cỏ thỉnh thoảng nó còn liếm mép trông rất hưởng thụ.
30 phút..1 giờ…rồi 2 giờ trôi qua…
Xuân Phái không thể biết được chính xác thời gian, về căn bản mà nói hắn chỉ có áng chừng theo cảm giác.
Hắn vẫn không ngừng quan sát con sóc vừa lẩm bẩm: “Sóc ơi..sóc à..mày đừng chết nhé, mày chết lũ nhỏ khóc tao không dỗ được đâu…”
Gần 3 giờ đồng hồ trôi qua, con sóc vẫn tỉnh táo không cho thấy có biểu hiện ăn phải nấm độc.Xuân Phái bây giờ mới thở phào chắc chắn đây chính là nấm mối. Nếu là nấm độc thì con sóc hẳn đã ngỏm củ tỏi rồi a. Nói đùa! 5 cây nấm có chất độc thần kinh quá thừa để gây chết người, huống chi con sóc bé tẹo này.
Hắn cầm bọc nấm rồi chạy vào trong nhà,lúc này mấy người đàn ông đang ngồi trên đất sửa lại cung tên chuẩn bị vào rừng đi săn. Số phụ nữ thì chuẩn bị ra ngoài ruộng lúa mì đi nhổ cỏ dại. Huynh muội Bạch Tuyết Kỳ thì đang ngồi trên ghế cùng bà lão Hạ Đình.
Xuân Phái lúc này vào chào mọi người rồi mở bọc nấm ra để trên bàn.
-Mọi người biết loại nấm này không?
Xuân Phái nhìn khắp một lượt nói.
-Đây chẳng phải loại nấm hay mọc ở tổ mối cũ hay sao? Ta đi săn trên rừng vào những ngày mưa thấy rất nhiều.
Châu Mộc lên tiếng.
-Đúng đấy…đúng đấy..trên rừng không thiếu…
Châu A Tam cùng mấy người cùng lên tiếng.
-Mọi người hôm nay đừng đi săn nữa, tất cả mọi người dùng hết khả năng tìm loại nấm này cho cháu.
Xuân phái lớn tiếng nói dường như là sợ rằng tất cả mọi người không nghe hắn nói vậy.
-Cháu à! Bà không phải hay soi mói, nhưng lần trước ở cái thôn gần tiểu trấn có người nhổ một loại nấm màu đỏ nấu súp ăn. Cuối cùng rồi hoa mắt chóng mặt,buồn nôn, rồi lên cơn co giật và sùi bọt mép đến chết đấy. cho nên mọi người lúc này mà nghe đến ăn nấm thì hận không thể không tránh xa nó.
Bà lão Hạ Đình nói nhìn mọi người,bất giác ai cũng thấy sống lưng lành lạnh. Tóc gáy dựng hẳn lên.
-Bà à,loại nấm này ăn rất ngon và không hề độc,Cháu đã cho con sóc nhỏ ăn thử, nó không sao cả.
Xuân Phái vừa nói cũng vừa nổi da gà. Cái gì vậy hả trời? đi lấy loại nấm màu đỏ nấu súp. Không biết rằng nấm màu sắc càng sặc sỡ thì càng độc,con gái càng xinh đẹp càng dễ là loại thâm độc hại người hay sao?
-Ta cũng có nghe nói, người ăn nấm này là một người đàn ông khoảng 30 tuổi.Hắn rất xấu ăn nên giấu vợ con ăn một mình thành ra cuối cùng một mình hắn đi đời nhà ma..
Một người khác lại nói.
Xuân Phái nghe xong khẽ thở dài. Câu chuyện này không biết có thật hay không, có thể là người này ăn thử xem có độc không rồi mới cho vợ con ăn cũng có khả năng. Lời đồn từ trước đến nay vẫn không bao giờ đáng tin cho lắm.
-Mọi người hãy tin cháu, cháu đã bao giờ lừa gạt mọi người bao giờ chưa?
Xuân Phái dõng dạc nói, khi nói xong thì mới chột dạ. Hắn chẳng phải lừa tất cả mọi người trong thôn là mình là đệ tử của cao nhân đó hay sao? Ơ! Không đúng! Issac Newton (2) nói : “Chúng ta có thể nhìn rất xa vì chúng ta đứng trên vai những người khổng lồ” đó hay sao? Những tri thức đó chẳng phải tổng hợp thành tựu nghiên cứu cả đời của rất nhiều vĩ nhân a. Ví như: Ác si mét,Pythago,Copepnic,Galileo…
Những người thế hệ sau dù có thừa nhận hay không thì nói cho cùng nếu dùng những kiến thức đó thì chẳng phải là đệ tử của những người đó còn gì. Xuân Phái nghĩ đến đây thì trong lòng cười hắc hắc không ngừng.

Mọi người lúc này mới tin tưởng Xuân Phái hơn nửa phần, nhưng vẫn còn lo sợ nên bất giác nhìn về phía trưởng thôn là bà lão Hạ Đình đợi quyết định của bà lão.

-Vậy mọi người hôm nay đều đi hái nấm này đi…
Bà lão thở dài.

Xuân Phái nhìn phản ứng của mọi người mới bất đắc dĩ lắc đầu, cái chết của người đàn ông ăn thử nấm đỏ đã làm mọi người ám ảnh đến mức không tưởng tượng nổi. Sau này khi ăn nấm mối mọi người sẽ hiểu rằng họ đã lãng quên một thứ quý giá đến mức nào.
Xuân Phái nhanh chóng thúc dục mọi người cầm đủ thứ dụng cụ đựng đồ như gùi,thúng,rổ, bao khắp nơi trong rừng đi tìm nấm mối. Nếu không hái nhanh nấm sẽ già hết.
-Mọi người chú ý giúp cháu, chỉ hái những cây mọc ở tổ mối cũ, tuyệt đối không được hái các loại nấm khác. Mọi người khi đi đem theo nấm mẫu cháu cầm ở đây rồi so sánh, còn nữa khi mọi người nhổ lên nhớ nhéo phần rễ cây nấm. Nếu nó dai mà không vụn ra thì mới lấy nhé.

Mỗi người đều đã chuẩn bị xong các đồ để đựng nấm để đi hái, lúc này thậm chí mấy người đàn ông trong thôn còn đẩy cả mấy cái xe cút cít bằng tre đi.

-Ý…cái xe gì đây?
Bạch Nhân Sinh sau khi thấy cái xe rùa tre thì mắt chữ A mồm chữ O vì ngạc nhiên,muội muội hắn cũng nhìn chiếc xe đầy hứng thú.

-Xe chở đồ thôi, có gì ngạc nhiên đâu?
Xuân Phái nhàn nhạt đáp,hắn không muốn lãng phí thời gian. Vì thời gian nấm mối sinh trưởng rất ngắn, chỉ nửa ngày mà không hái là nấm già và hỏng hết. Còn mọi người sau khi thấy một màn như vậy chỉ tủm tỉm cười rồi đi làm việc của mình.
-Này tiểu sư đệ, ngươi cũng cầm thứ gì đó đi hai nấm đi chứ! Định ở đây ăn chực hả.
Xuân Phái không khách khí nói.
Thật ra thì tên Bạch Nhân Sinh này nhiều tuổi hơn bọn nhóc gần chục tuổi, nhưng so với tuổi Xuân Phái kiếp trước thì vẫn ít tuổi hơn. Hơn nữa hắn còn đắc tội với Xuân Phái nên bị kêu là tiểu sư đệ.
-Ngươi..ngươi..
Bạch Nhân Sinh nghẹn họng nói.
-Ngươi cái gì mà ngươi…Ấy! sư muội! ta không có nói muội đâu?
Xuân Phái lúc này mới để ý Bạch Tuyết Kỳ đang thẹn thùng ửng hồng cả hai đôi gò má trắng.
-Tiểu Khánh…Cháu đừng nói bất lịch sự như thế! Đây là huynh muội nhà Bạch viên ngoại trên trấn đấy.
Bà lão Hạ Đình nói để nhắc nhở Xuân Phái ăn nói cẩn thận hơn.
-Bà ơi! Bạch viên ngoại thì sao chứ? To lắm sao ạ? Cho dù con hay cháu quan huyện đến đây cũng vậy thôi. Dù sao thì đây vẫn là thôn chúng ta, Bà à! Vừa nãy bà không nghe thấy họ gọi cháu là sư huynh sao? Chúng ta đều là người một nhà cả, khách khí với nhau nhiều như vậy làm gì chứ?
Xuân Phái vô sỉ dửng dưng đắc ý tuôn ra một tràng.
Bà lão Hạ Đình:….!
Huynh muội Bạch Tuyết Kỳ
-….!





(1) Nấm mối là loại nấm màu trắng,mùi thơm thường mọc ở tổ mối cũ vào mùa mưa, ăn rất ngon, tham khảo Wikipedia để biết thêm nhé các bạn. Cập nhật giá nấm mối hiện tại: 500K/1kg loại nấm mới nhú lên mặt đất.

(2) Issac Newton nhà Toán học,vật lý,..người Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Daminhpc
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
benkhang
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
Khánh Xù
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
Hieu Le
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
Khánh Xù
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
Hieu Le
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
Khánh Xù
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra. Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này. chứ không phải Như,thế,này.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
Khánh Xù
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
Hanh1996
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
Khánh Xù
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
Khánh Xù
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
Minh Quân
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
JilChan
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
Vũ Sơn
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
Khánh Xù
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
Hieu Le
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm. Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều. Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
Quang Nguyen
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
Hieu Le
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK