Một tháng cả nước để tang vua mới trải qua 5 ngày, trong 5 ngày này Xuân Phái ở Bạch Phủ đang bận rộn thiết kế một thứ rất quan trọng, đối với bản thân hắn bây giờ. Đó là một khẩu súng lục.
Đối với ai không biết về kỹ thuật hay không tìm hiểu thì nó là khó, nhưng đối với người học hoặc đam mê kỹ thuật thì chỉ cần nhìn kỹ vài lần là đơn giản có thể vẽ lại tất cả các chi tiết.
Quá trình của một viên đạn bay ra khỏi nòng súng khi nổ súng có thể mô tả đơn giản thế này: đạn lên nòng-búa đập vào kim hỏa-kim hỏa chọc hạt nổ viên đạn-đạn nổ và bay ra- vỏ đạn bị lực giật trở lại qua cơ cấu hất văng ra ngoài-lò xo đẩy viên đạn mới lên tiếp tục quá trình trên.
Năm ngày này Xuân Phái sáng thì dạy học, chiều thì một mình ngồi trong thư phòng cầm bút lông ngỗng và thước gỗ vẽ thiết kế lại mô hình khẩu súng lục.
Hắn hiểu rằng khi mình rời đi khỏi nơi này, đồng nghĩa với việc gần 50 người ở Bạch phủ và hai mẹ con Triệu Tố Tố khó mà giữ được tính mạng trước sơn tặc. Chúng trước sau gì cũng sẽ đến,nhưng không biết là lúc nào thôi.
Nếu hắn rời khỏi nơi này,sau này có khi cả đời bị sống trong dằn vặt. Cuộc sống sẽ không thể nào tốt lên, vì giàu có thì đạo phỉ sẽ không cần kiêng nể gì mà cướp bóc giết người, giống như sự việc đã xảy ra ở Dư phủ.
Đạo gia không những không mất đi sau khi nhà Tần kết thúc, mà đến thời Hán này còn được hoàng đế chú trọng phát triển hơn.
Tần Thủy Hoàng vì tin lời những đạo sĩ để truy cầu trường sinh mà hắn đều uống thủy ngân mỗi ngày. Hắn bị nhiễm độc thủy ngân mà sống lay lắt đến khi chết đi. Thậm chí sau này khi các nhà khảo cổ khai quật lăng mộ Tần Thủy Hoàng bên trong lăng mộ còn có cả một dòng sông thủy ngân.
Ngày bình thường trên đường lớn rất dễ dàng nhìn thấy hình ảnh của mấy gã đạo sĩ mặc áo bào lôi thôi,tay cầm phất trần đi qua đi lại.
Khác hẳn với Phật gia, Đạo gia không có kiêng ăn mặn.Thậm chí đôi khi đạo sĩ vẫn đi kỹ viện như những người bình thường. Nghe nói tháng trước có một đạo sĩ đi Túy Xuân Lâu vì không có đủ tiền nên bị đánh một trận bầm dập, đánh thì đã đánh nhưng tiền vẫn chưa trả nên phải ở lại làm bảo kê để trừ dần tiền.
Những điều này Xuân Phái không biết gì cả, mà cho dù biết hắn cũng chẳng hề quan tâm. Cái hắn quan tâm là đạo sĩ có Diêm Tiêu và Lưu Huỳnh, và có thể mua lại từ họ.
Bởi vì đạo sĩ nói chung đa phần là lăng bạt nay đây mai đó,ngủ ở miếu hoang. Tiền thì kiếm được chủ yếu từ hoạt động trừ tà,cầu may,giải hạn..
Nhưng là vì có quá nhiều đạo sĩ,thành ra không phải ai cũng làm ăn tốt.Đạo sĩ không trồng trọt hay chăn nuôi buôn bán gì cả. Vì vậy không có tiền mua thức ăn sẽ chết.
Đây là lý do mà Xuân Phái khẳng định họ sẽ bán lại Diêm Tiêu với Lưu huỳnh, thậm chí mua được với giá rẻ. Ông không bán thì chết đói đi,tôi mua người khác là được.
Vấn đề đau đầu nhất của Xuân Phái là hạt nổ trong viên đạn đã được giải quyết,đó chính là mài đá lửa có chứa hợp chất Phospho thành dạng bột rồi trộn lại với bột Diêm Tiêu. Hỗn hợp chất này cũng dễ nỗ khi bị lực tác động chẳng kém gì hỗn hợp chứa kaliclorat cả.
Khẩu súng ngắn trên cơ bản đã định hình được, vấn đề bây giờ là khâu chế tạo từng bộ phận của khẩu súng.
Xuân Phái hiểu rằng dù chế tạo được súng vấn đề nguy hiểm vẫn chưa được giải quyết triệt để, bao giờ Lưu tri huyện còn tại vị tại cái nơi này thì cũng như con dao găm vẫn đang còn kề trên cổ.
Nếu giết Lưu tri huyện thì vấn đề xảy ra lại càng lớn.Triều đình nghe tin sẽ dẫn quân đội đến thảo phạt. Với số lượng lớn người như thế thì phải bao nhiêu khẩu súng cho đủ đây. Một nhóm người rất nhỏ không thể chống lại cả quốc gia, dù vũ khí có súng đảm bảo cũng không.
Còn nếu đi phủ nha của Tri châu Dương Châu này tố giác hành vi phạm tội của Lưu tri huyện là điều gần như không thể. Chưa nói về việc lấy đâu ra bằng chứng tri huyện phạm tội câu kết sơn tặc,tham nhũng,hay thu thuế quá quy định…mà Tri Châu của Dương Châu này khi có chứng cứ rồi có giải quyết hay không thì mới là vấn đề. Biết đâu người ta lại chém đầu mình tội vu khống đấy.
Điều này chẳng khác gì đi tố giác với chủ tịch tỉnh là chủ tịch huyện phạm tội vậy,nghe thôi đã thấy ngu rồi.
Chính trị nó rất phức tạp,cả một hệ thống ăn dây hưởng chung quyền lợi với nhau, mà ngươi định đập “chó săn” của người ta thì người ta có để yên cho ngươi không. Đánh chó phải nể mặt chủ.
Trừ khi sự việc như vậy lập công giúp họ thăng quan,còn không con chó Lưu tri huyện kia vẫn tha về tài sản thì vẫn còn giá trị.Thì không ai được đụng đến nó.
Xuân Phái nhìn số Diêm Tiêu và Lưu huỳnh hạ nhân Bạch phủ mua về ,từng gói chất đống trong góc nhà mà sướng đến muốn khóc. Chỉ cần trộn bột than gỗ hoặc than đá vào theo tỉ lệ nhất định thì cả đống này chính là thuốc nổ đen rồi.
Vấn đề là trộn hỗn hợp này theo tỉ lệ khối lượng là 75% diêm tiêu,10% lưu huỳnh,15% Bột than. Thì hỗn hợp này mới nổ mạnh nhất,
Nhưng vấn đề là cái cân thời này quá lạc hậu và sai lệch rất lớn, nên muốn trộn hỗn hợp chính xác phải tự mình làm ra cái cân riêng.
Xuân Phái nhớ chính xác rằng 1cm3 nước khối lượng gần bằng 1gam, 1dm3 bằng 1kg.Bây giờ lại là vấn đề độ dài chính xác đến centi met,muốn chính xác thì phải đo không thể ước lượng được.Muốn đo độ dài chính xác có thể dựa theo hai hằng số là gia tốc hấp dẫn g=9.81m/s2, và nhịp tim của hầu hết người đều đập 0.8 giây/nhịp. Quãng đường vật rơi bằng gia tốc hấp dẫn nhân với bình phương thời gian rồi chia cho 2 ( S=(1/2)gt2). Từ đó suy ra được độ dài chuẩn.
Cái cân có thể làm từ cân đòn bẩy đều nhau thăng bằng mà một bên đổ nước tính được khối lượng,một bên là vật cần cân.
Nhưng vấn đề quan trọng là Lưu tri huyện vẫn đang tại vị sừng sững như một tượng đài,không có khả năng có thể xô đổ nó.
Làm chính trị từ xưa đến nay năng lực cũng quan trọng, nhưng nó chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Làm chính trị quan trọng nhất là phải bợ đít, ai bợ đít cấp trên giỏi hơn thì người ấy phát triển hơn.
Trong lịch sử những kẻ bợ đít luôn sống tốt hơn người chính trực rất nhiều, những kẻ bợ đít này hầu hết là những kẻ khéo ăn nói,khéo nịnh..
Tham quan Hòa Thân là một ví dụ điển hình cho sự đỉnh cao của việc bợ đít. Hắn tham nhũng bao nhiêu,tội lỗi bao nhiêu là thế. Nhưng chỉ một vài câu nói trước vua là có thể hóa nguy thành an, mà chẳng bao giờ sợ chết. Ngoài Hòa Thân thì có Tần Cối,Ngụy Trung Hiền…rất nhiều.
Chu Văn An dâng sớ lên vua Trần Dụ Tông chém 7 tên nịnh thần nhưng mà 7 tên nịnh thần vẫn sống khỏe re. Đó là những ví dụ cho thấy ngay thẳng,thật thà đều chịu thiệt. Bợ đít sống rất tốt.
Xuân Phái là một người ngay thẳng,thật thà. Nhưng sống trong cái xã hội này muốn tồn tại được bắt buộc phải bợ đít. Vì thế hắn đang trong thư phòng viết ra kế hoạch bợ đít người lớn nhất quốc gia này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra.
Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này.
chứ không phải
Như,thế,này.
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm.
Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều.
Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK