Trên bãi cỏ xanh tươi dưới ánh nắng ban mai, 7 đứa nhóc đang hò hét đuổi nhau trên cỏ.
Dưới gốc cây gần đó Xuân Phái thì đang ngủ vắt chân trên đầu gối,trên mồm hắn lười nhác ngậm một bông cỏ thơm,mắt mở lim dim trông rất hưởng thụ. Xuân Phái đang ước lúc này có chiếc máy nghe nhạc và headphone để nghe nhạc nhưng biết điều đó là quá xa vời. Thế giới này thật quá tẻ nhạt.Không hề có phim ảnh,âm nhạc,tin tức…hay gì đó để giải trí cả.Mà thôi khỏi than nữa! Đến ăn còn không có nữa là giải trí. Xuân Phái bắt đầu tỉnh mộng.
Lũ nhóc thì từ khi đứa nhỏ Châu Tuân suýt chết đuối thì mấy người lớn cấm tiệt chúng bén mảng đến gần suối. Lũ nhỏ thật ra chúng sau vụ đó cũng sợ xanh mặt mà không dám chơi gần suối nữa,dù là trẻ con nhưng chúng vẫn có bản năng con người là sợ hãi khi đối diện với cái chết. Chúng chỉ dám nghịch nước trên bãi cỏ nơi mà máng nước từ suối chảy về. Xuân Phái thì chưa muốn dạy bơi cho lũ nhóc ngay mà muốn chờ một vài ngày nữa cho bé gái có vết thương bị nhiễm trùng khỏi rồi dạy cả đám luôn một thể.
Buổi sáng nay mọi người đều đã được ăn sáng,mấy người đàn ông đi săn trên rừng thì cũng mang theo mấy cái để ăn trưa.Phụ nữ thì bận khâu vá mà nhàn nhất là bọn nhỏ. Chúng không phải làm gì nên chỉ có việc chơi đùa thôi,riêng Xuân Phái thì chả có hứng gì của mấy trò của bọn nhóc nên nằm dài thườn thượt mơ về thế giới hiện đại.
Đầu giờ chiều,lúc Xuân Phái đang nằm ngủ mơ màng trên bãi cỏ thì nghe thấy ồn ào nơi đầu thôn. Mọi người đều chạy ra xem đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Xuân Phái cũng bật dậy chạy ra xem có vấn đề gì không,hắn đang lo có người nguy hiểm đến tính mạng thì chỉ đến chậm một lúc thôi cũng đã không còn cứu nổi nữa rồi. Hắn lách vào đám người đang túm tụm trước mắt vào trong thì thấy gã A Tam đang nằm mặt mũi bầm dập,trên quần áo thì có từng vết rạch dài lộ rõ da thịt còn đang rơm rớm máu chảy ra,có chỗ còn bị vải ép vào da. Xuân Phái nhìn lại mấy người đàn ông đi săn hôm nay thì thấy ai cũng bị thương ít nhiều,nhưng A Tam này có lẽ là bị nặng nhất nên mọi người phải cõng mới về được thôn.
-“Đàn ông khiêng A Tam thúc vào trong nhà,phụ nữ và trẻ nhỏ tản ra chỗ khác” Xuân Phái quát lớn.Hắn không để ý mình vẫn là trẻ con.
Tên A Tam này nhìn bộ dạng rất thê thảm như vậy nhưng thực tế Xuân Phái đoán hắn không có nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là hắn đau đớn rên rỉ trông rất thống khổ thôi.Xuân Phái sai người cởi áo hắn ra gỡ hết vải vụn bám vào da thịt rồi dùng nước ấm lau sạch hết máu me bùn đất trên người hắn.
Xuân Phái dùng cồn đã chưng cất từ rượu thấm bông lau nhẹ các vết thương,dù tiếc ống cồn nhưng vì bắt buộc nên Xuân Phái chỉ còn biết lắc đầu cười khổ mà lau cho đến hết số cồn lần trước chưng cất được.Băng bó xong xuôi các vết thương rồi để người bị thương nghỉ ngơi. Lúc này trên bàn chỉ còn Xuân Phái,bà lão Hạ Đình,và mấy người đàn ông mắt đỏ ngầu và đang run run vì tức giận.
-“Mấy đứa nhỏ các ngươi trên rừng đã xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi đều ra nông nỗi này” bà lão mở miệng hỏi.Những nếp nhăn trên mặt bà cụ nhăn lại dường như có vẻ nhiều thêm một chút.
-“Mẹ à,chuyện là bọn con bắn trúng một con nai. Nó trúng tên rồi chạy đi,bọn con thúc chó lần theo vết máu thì thấy đến nơi thì thấy mấy người khác đã bắt được con nai đã chết và đang chở trên lưng ngựa. Bọn con đòi lại nhưng không được rồi cãi nhau thành ra…”
Châu Mộc tuy là người bình tĩnh nhưng vẫn phải cố nén tức giận kể lại.
Xuân Phái cũng không biết nói thế nào nữa. Con nai thì rõ ràng là của mấy người bắn tên trong thôn,nó chạy hết máu rồi chết. Những người đi săn bằng ngựa chỉ việc nhặt thôi.Luật pháp thì thời nào cũng có đấy nhưng cán cân công lý luôn nghiêng về phía kẻ có quyền lực và tiền bạc. Ngay cả trong thời hiện đại thì điều đấy vẫn không thay đổi, những chuyện trong tối khuất tầm mắt của dư luận thì chính là trò chơi của những kẻ có quyền và tiền. Những người cưỡi ngựa đi săn này không hề đơn giản,nếu dây vào họ thậm chí họ có giết mấy người trong thôn này cũng là việc đơn giản như bóp chết một con kiến.
Xuân Phái không khỏi thầm kêu may mắn vì không có ai bị chết, nhưng lo lắng lại càng lớn hơn vì mình chẳng có gì để bảo vệ bản thân trước những kẻ có quyền và tiền. Chỉ một cơn tức giận của những kẻ này thì cái thôn nhỏ nơi vắng vẻ này sẽ “bay hơi” không còn một ai. Hắn chính là lo điều đó.
-“Mấy đứa thấy người ta cưỡi ngựa rồi thì nên tránh xa họ ra,chỉ là một con nai thôi mà…hazz” bà lão tuy nói vậy nhưng vẫn nhăn mặt khó chịu dường như là suy nghĩ khác với câu vừa nói.Con nai này chẳng phải của mấy người trong thôn sao,ít nhất cũng đủ đồ ăn 2 ngày cho mọi người nếu không ăn phung phí.
-“Bọn con chỉ đòi lại đồ của mình thôi,chỉ là lúc sau nóng lên mới xảy ra chuyện…” Châu Mộc khổ sở nói.Hắn cũng bị đánh nhưng bị ít hơn A Tam.Tên A Tam to mồm xui xẻo còn bị quất roi da rách cả da thịt.
-“Ta không bàn chuyện ai đúng ai sai,các ngươi bị mù hay sao mà không thấy người ta đi săn bằng ngựa à.Nếu người ta lỡ giết người thì chúng ta chống lại được sao…”
bà lão lớn tiếng mắng.Dường như rất tức giận,không biết là tức cho mấy người trong thôn hay là mấy người đi ngựa vừa cướp đồ lại còn đánh người khác.
-“Bọn con..” Châu Mộc định nói nhưng không biết nói gì nữa.Không khí trong phòng ngập tràn sự im lặng đến căng thẳng.
Xuân Phái cũng cảm thấy rất khó chịu nên hắn mở miệng nói.
-“Bà và các thúc…Chuyện này khoan hãy vội cãi nhau ai đúng ai sai.Cãi nhau chỉ làm mọi việc thêm căng thẳng,chuyện thì đã xảy ra rồi chúng ta không thay đổi được gì cả. Mọi người sau này gặp những trường hợp như thế tốt nhất nên tránh được thì tránh,chúng ta đúng là hiện tại không có gì chống lại bọn họ cả” Xuân Phái nói.
-“Tiểu Khánh nói rất đúng,chỉ là thân già này không nén được tức giận mà quát mắng bọn nhỏ… nhưng mọi phải người nhớ kĩ những lời vừa rồi” bà lão còn chốt thêm một câu.
-“Châu Mộc thúc,các thúc đi săn có biết hang nào có nhiều phân dơi không?” Xuân Phái tự nhiên hỏi một câu làm mọi người đều tò mò.
-“Phân dơi thì ta với mọi người đều biết rất nhiều hang có,không biết cháu cần làm gì” Châu Mộc thản nhiên nói.
-“Cháu cần là để bón cho lúa mỳ tốt lên…”
Xuân Phái nói.Hắn không nói câu tiếp theo.Phân dơi chứa rất nhiều “diêm tiêu” hay( KNO3) dùng để vừa làm phân bón chứa cả đạm và kali rất tốt. Nhưng điều Xuân Phái quan tâm nhất chính là dùng để điều chế thuốc nổ đen (1).Để làm thuốc súng đơn giản nhất chỉ có loại thuốc nổ này vì các nguyên liệu tự nhiên rất dễ kiếm.
Nhưng những việc chế tạo súng là một vấn đề hết sức nan giải,chưa nói đến vỏ đạn và hạt nổ những bộ phận khác như nòng súng và lò xo để làm cò súng đã đủ đau đầu rồi. Xuân Phái thở dài từ từ bước ra khỏi phòng. Hắn định đi ra ngoài viết phương trình hóa học về sự nổ của chất nổ đen và suy nghĩ về cách chế tạo súng. Trước khi đi khỏi cửa phòng hắn còn ngoảnh lại nói một câu với giọng rất tự tin làm mấy người còn lại sửng sốt.
-“Cháu nghĩ mọi người đòi lại con nai săn được là đúng,nó vốn là của mọi người mà…”
(1)Thuốc nổ đen là hỗn hợp dạng bột của 3 chất theo tỉ lệ như sau: 75% Diêm tiêu (KNO3): 15% Cácbon( bột than,C) : 10 % Lưu huỳnh (S).Phản ứng nổ và những điều chi tiết hơn các bạn tham khảo wikipedia giúp mình nhé. Phần làm ra thuốc nổ mình sẽ nói vào chương sau. Thân!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra.
Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này.
chứ không phải
Như,thế,này.
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm.
Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều.
Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK