Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuân Phái trằn trọc một lúc thì ngủ đến tận sáng sớm. Tối hôm qua qua động phòng,hắn ngoài hành vi hơi kích động một chút là bóp mông thiếu nữ ra, thì hắn cũng không làm gì quá phận.

Thú thực là khi nhìn thấy cơ thể chưa trưởng thành của thiếu nữ và khuôn mặt vẫn còn có chút trẻ con kia. Hắn chỉ cảm thấy cảm giác tội lỗi thôi.

Cái giường lót lông vũ êm ái trải lụa trắng mềm mịn, thơm nức mùi tinh dầu quế. Dù Xuân Phái chẳng ưa mùi này cho lắm nhưng mà nó dễ kiếm nguyên liệu, và quan trọng là Bạch Tuyết Kỳ thích mùi này. Một ít tinh dầu hoa nhài vất vả lắm mới chưng cất được thì hắn đem trộn với sáp ong nóng chảy làm nến thơm. Đốt lên thì cả sơn động thơm thoảng thoảng mùi hoa nhài rất thư thái. Ánh sáng hồng nhạt từ cái chụp đèn bằng thủy tinh lan tỏa ra cả căn phòng làm nó trở nên rất đẹp.

Xuân Phái cảm thấy căn phòng tân hôn này hơn chắc mấy cái khách sạn ba sao, mà hắn từng được ngủ khi đi du lịch nhiều. Còn khách sạn 5 sao thì hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua bao giờ cả. Không phải là vì hắn không có khả năng chi trả, mà bởi vì một người với mức lương trung bình của xã hội như hắn ,không muốn lãng phí một phần đáng kể trong mức lương chỉ để ngủ ở một nơi sang trọng và xa hoa như thế một đêm.

Buổi sáng nay tiết trời bắt đầu se se lạnh. Những cơn gió nhẹ thoang thoảng lay lay những tán lá ,làm những chiếc lá úa vàng rơi lả tả đầy lối đi vào hang động. Bãi cỏ trước sơn động bắt đầu héo úa. Những dấu hiệu đều cho thấy mùa đông năm nay đã sắp đến. Xuân Phái sợ mùa đông lắm, đặc biệt là cái mùa đông ở nơi này. Băng tuyết là một nỗi ám ảnh đáng sợ về thời tiết chứ không có đẹp đẽ như trong tưởng tượng của mọi người, giống như cái tiết trời mua phùn gió bấc trước đây.


Năm ngoái là mùa đông kinh khủng nhất trong đời mà Xuân Phái trải qua. Đó là những hình ảnh ba người ngồi co ro bên cạnh bếp lửa khói mù mịt,quần áo thì không đủ ấm, đã thế còn ăn không đủ no nữa. Cái đói đã khốn khổ rồi còn đi kèm với cái lạnh âm độ mỗi khi trời có tuyết rơi. Những ngón tay ngón chân cứ sưng vù,đỏ tấy và đau buốt, cái lưng như có đá lạnh áp vào mỗi khi gió lùa qua khe hở của vách tường. Đó là từng cái trải nghiệm mà người như hắn lần đầu trải qua, những ký ức này có lẽ sẽ hắn cả đời không thể nào quên nổi.



Để chống lại mùa đông lạnh giá nơi này ngoài việc phải đủ củi đốt sưởi ấm ra thì cần phải có áo bông. Vì vậy mà sáng nay Xuân Phái với hai cha con họ Bạch lại ra thành Dương Sơn mua bông vải làm áo.Quãng đường đi vào thành toàn bộ là đường mòn nhỏ và bụi cây cỏ rậm rạp. Tuy là cũng có nguy cơ bị tấn công từ động vật ăn thịt hay bị đánh cướp. Nhưng mà ba người họ có vũ khí nóng nên cũng yên tâm hơn phần nào. Động vật nguy hiểm nhất là hổ thì đã có ba con la và hai con ngựa kéo xe làm lá chắn tạm thời rồi. Hầu như chúng có tấn công thì cũng là mấy con vật này làm vật hi sinh trước. Trong lúc đó ba khẩu súng ngắn và ba thanh kiếm ngắn dắt lưng cũng không phải là vật để chơi. Những động vật khác nguy hiểm như báo hay chó sói thì đỡ nguy hiểm hơn. Chỉ có sói là săn mồi theo bầy đàn, còn tập tính của hổ báo thì luôn săn mồi đơn lẻ.


Huyện Dương Sơn và Ninh Giang là hai trong năm huyện trực thuộc quận Đan Dương của Dương Châu. Đám sơn tặc núi Hương Sơn tuy địa bàn của bọn chúng ở huyện Ninh Giang, nhưng nhiều khi chúng cũng gây ra nhiều vụ chém giết,cướp bóc ở những huyện xung quanh.

Vì thế cho nên một số nhóm đạo phỉ xung quanh năm huyện này ,đều phải tập trung lên Hương Sơn dù có muốn hay không cũng vậy. Quan tri phủ hay tri huyện đôi khi cũng có chỉ huy bộ khoái và nha dịch,mượn thêm một ít binh lính từ quân đội với lý do tiễu phỉ để lấy công lao chờ thăng chức. Những nhóm sơn tặc nhỏ lẻ lúc này lại giống như một miếng mồi ngon cho bọn hắn làm thịt. Dù hung hãn đến đâu thì với số lượng ít đi so với quân đội và nha dịch, chúng chẳng khác gì con kiến hôi cả. Phía trước có quan quân,phía sau có đám ác lang Hương Sơn. Những nhóm sơn tặc đơn lẻ này muốn sống thì chỉ còn cách phải đầu nhập vào Hương Sơn thôi.

Nên tính ra mà nói thì đám người Xuân Phái vẫn còn may mắn lắm. Đổi lại ở nơi khác thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra trên đoạn đường hoang vu này.

Bông vải ở chợ rất nhanh bị đám Xuân Phái mua hết và chất lên hai con la. Dù nhiều nhưng là bông nên nhẹ lắm. Còn hai cỗ xe và một con la thì để chứa những thứ khác.

Xuân Phái đội chiếc nón bằng tre đan phủ vải ngồi vắt vẻo trên xe ngựa chở đồ ăn. Chỉ là cái nón này không có trùm mặt như cao thủ võ công trong các phim kiếm hiệp, bởi vì làm như thế với cái nắng này rất dễ bị ngộp thở mà chết. Tuy vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy rất có phong cách của một cao thủ võ lâm.

Dòng nước xanh nhàn nhạt chảy ra từ cái ấm chè xanh của quán trà ven đường, đang từ từ rót vào chiếc bát sành bốc hơi nghi ngút. Cho đến khi đầy bát thì trung niên chủ quán nước lại rót tiếp bát khác phục vụ khách. Mùi chè xanh theo gió thổi bay đến thiếu niên đang ngáp ngắn ngáp dài trên xe ngựa làm hắn tỉnh táo lại.


Nhìn quán trà có mấy bộ bàn ghế thấp và cũ ở đơn sơ ven đường, Xuân Phái bỗng nhiên nhớ đến đã lâu rồi hắn không có uống trà xanh. Còn nhớ lần cuối cùng hắn uống là ở quán trà đá trước cửa ký túc xá. Quán này phục vụ chủ yếu là trà đá chát lè cả lưỡi. Ngoài ra còn có nước ngọt có ga,trà chanh,... và trà xanh. Sau này đi làm có tiền rồi quán nước đó không thích hợp với hoàn cảnh nữa nên hắn ít khi lui tới.

Không phải là hắn thấy nơi đó không sạch sẽ hay chê bai,dè bỉu. Trái lại hắn thích không khí thoải mái khi ngồi nơi đó, cùng lũ bạn tha hồ mà nói chuyện phiếm trên trời dưới đất. Nhưng thời gian qua đi thì hoàn cảnh cũng thay đổi. Nơi đó không còn phù hợp để nói chuyện phiếm nữa. Mà là những nơi khác như quán cà phê hay quán bia,quán rượu...thì thích hợp hơn.

Xuân Phái khi đi uống nước với bạn gái hoặc đi một mình hắn thường chọn trà xanh pha chút chanh đường. Chứ đi cùng đám bạn thì tất nhiên là chỉ có trà đá chát lè. Không phải là hắn keo kiệt, mà bởi vì sinh viên thì đứa nào đứa nấy đều không có giàu có gì cả. Đã thế còn rất sĩ diện nữa.


-Chủ quán, cho hai bát trà xanh

Câu nói phát ra từ một nho sinh mặc trường sam bằng lụa, bên cạnh bàn của Xuân Phái và cha con họ Bạch.

Hắn vừa mới buộc đám la và ngựa bên đường, ngồi xuống bàn sau đó chủ quán vừa rót xong ba bát chè xanh thì hai người nọ tới.

Hai người có vẻ như là bạn bè, người áo trắng cao dong dỏng,mặt hơi dài,da vàng vọt,mắt híp híp ăn mặc theo kiểu nho sinh. Nhưng mà cái mặt hắn không phù hợp lắm với bộ đồ nho sinh đó cho lắm. Người còn lại có vẻ như là gia cảnh khó khăn hơn. Người này bận đồ vải gai thô và hơi thấp hơn,mặt chữ điền vuông vắn có vài vết đồi mồi. Da rám nắng, lông mày dài và rậm. Mũi hắn to nhưng ngắn như trái cà chua. Nếu quan sát kỹ có thế thấy lông mũi thò ra.



-Thế đạo thật là tàn nhẫn, lũ chó chết đó không còn tính người nữa sao. Chúng đã giết chết người ta rồi còn đóng cọc lên treo ở cửa thành. Nếu như những người đó có tội thì không nói đằng này...

Nho sinh áo thô nói xong mặt đỏ lên như bị kích động. Sau đó hắn uống một hơi hết bát chè xanh đang nóng bốc hơi ngùn ngụt rồi đập cộp một cái rõ to lên bàn. Có vẻ như hắn không quan tâm đến việc bị bỏng lắm.

Còn Xuân Phái thì đang bưng bát lên chuẩn bị uống thì ngừng lại lắng nghe. Tính hóng chuyện của người phương đông dường như nó ăn vào máu rồi. Người đời sau chẳng hiểu có đầu óc không mà cứ có tai nạn hay chuyện gì là hò nhau đến xem.

-Đỗ huynh nói là sự kiện mấy ngày trước ở Ninh Giang sao?

Nho sinh áo lụa trắng nhíu mày nói. Bát nước chè xanh hắn chưa có đụng tới. Ngón tay trỏ của hắn vẫn đang gõ gõ đều vào mặt bàn.

-Ừ, Từ huynh. Ta chính là nói về chuyện đó. Không biết lẽ trời còn ở đâu nữa. Những người đó không những bị chết oan mà còn mang cả nỗi ô nhục đến con cái sau này.

Nho sinh họ Đỗ mặc áo vải thô mặt chữ điền nghiến răng nói rồi đấm mạnh vào bàn như phát tiết cơn giận dữ.

-Quan phủ nói rằng mấy người họ Châu này câu kết với sơn tặc. Nên bị đóng cọc lên cửa thành cho đến khi chết để làm gương cho kẻ khác. Không biết việc này thế nào...

Nho sinh họ Từ vừa nói xong thì nghe tiếng bát rơi vỡ loảng xoảng một cái. Hắn nhíu mày nhìn sang bàn của ba cha con thương nhân bên cạnh. Thanh niên con của thương nhân vừa làm vỡ cái bát sành đang bị cha hắn mắng chửi vì làm mất mấy văn tiền đền cái bát.

Nho sinh họ Đỗ cũng nhìn sang một lúc lâu quay lại tiếp tục chủ đề vừa rồi.

-Hừ...Câu kết với sơn tặc ư! Nói ngang nói ngược! Huynh có biết bây giờ Ninh Giang loạn lên thế nào không?

Nói cho huynh biết nhà cô chú của ta mới từ Ninh Giang chạy nạn tới sáng nay. Những nhà giàu có ở Ninh Giang đều đã rời khỏi đó gần hết rồi. Họ nói ở đấy là địa ngục không thể sống nổi. Sơn tặc và quan huyện câu kết với nhau vào ngay trong thành cướp bóc giết người...

Nho sinh họ Đỗ nói rồi siết chặt nắm tay.


Xuân Phái chưa bao giờ uống bát nước chè xanh nào khó uống đến như vậy. Sao nó chẳng có vị thơm nữa mà chỉ còn vị đắng chát đến không nuốt nổi nữa.

Nho sinh mặt chữ điền vẫn giọng trầm đều đều kể về cố sự nhà họ Châu ra sao. Rồi họ Bạch bỏ cả phủ vào sâu trong rừng hạ một đám lớn sơn tặc như thế nào, sau đó quay về Bạch phủ thế nào...

Cuối cùng là về vấn đề vào kinh đi thi của bọn họ. Nhưng Xuân Phái hầu như người mất hết giác quan không nghe nổi cái gì nữa. Bạch viên ngoại dù sao cũng là người từng trải qua mưa gió, nên mau chóng thanh toán tiền nước, rồi lôi hai người trẻ tuổi ra khỏi quán trà.


Hai cỗ xe ngựa và ba con la chở đồ cứ thế thất thểu đi ra khỏi thanh Dương Sơn. Ba người đến bụi cỏ lấy ra ba chuôi kiếm ngắn rồi cứ thế ngồi lên xe như người mất hồn. Họ chẳng nói chẳng rằng gì cả cho đến nửa chặng đường.


-Chuyện hôm nay chúng ta tuyệt đối không được kể hay nói gì với những người còn lại. Cố gắng mà che giấu cảm xúc đi.

Xuân Phái lấy ngón tay day day đôi mắt nói.

-Tiểu Khánh, hay là chúng ta cùng mọi người đi cứu bọn họ.Với thứ chúng ta đang có thì không phải là không có khả năng.

Bạch viên ngoại nói.

-Chúng ta sẽ không đi. Cha không nghe nói là họ đã bị đóng cọc treo mấy ngày rồi sao. Rất có thể là giờ họ đã chết. Cho dù còn sống hay không thì chúng ta cũng không biết là thật hay giả. Cứ cho là thật thì chúng ta đến đó cũng phải chịu chết chung với nhau.

Nhạc phụ, con biết cha làm là người tốt. Nhưng cha hãy ngẫm lại xem, những người đó có quan hệ máu mủ gì với người không,tình cảm của cha đến mức nào với họ. Hay cha muốn cứu họ chỉ là vì áy náy do cảm thấy mình liên lụy đến bọn họ.

Chúng ta đã là người nhà rồi nên con cũng nói suy nghĩ của mình. Dù áy náy hay thương hại thì vẫn không thể đi cứu họ. Xét cho cùng con cũng giống như cha.Chúng ta đều không thân thiết hay có máu mủ ruột rà gì cả với họ. Đây không phải là vấn đề ích kỷ, đây là vấn đề sinh tử.


Xuân Phái nói ra những gì đã suy nghĩ cả một nửa đoạn đường vừa rồi.

-Vậy sao mắt ngươi đỏ thế kia, đừng nói dối lòng mình như vậy.

Bạch viên ngoại nhìn hắn thở dài.

-Nhạc phụ, đó là do con thương xót họ khi nghĩ đến cảnh họ bị hành hạ đến chết thôi. Tình cảm của con với họ cũng có, như không nhiều đến mức phải đi chết cùng họ. Nếu có thể con cầu mong cho chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Xuân Phái nói.

Ba người,hai cỗ xe ngựa và ba con la cứ lững thững đi như vậy. Lúc trở về sơn động thì đã quá trưa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Daminhpc
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
benkhang
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
Khánh Xù
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
Hieu Le
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
Khánh Xù
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
Hieu Le
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
Khánh Xù
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra. Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này. chứ không phải Như,thế,này.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
Khánh Xù
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
Hanh1996
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
Khánh Xù
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
Khánh Xù
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
Minh Quân
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
JilChan
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
Vũ Sơn
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
Khánh Xù
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
Hieu Le
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm. Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều. Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
Quang Nguyen
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
Hieu Le
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK