Những ngày tháng để tang cho vua cứ trôi qua từng ngày. Xuân Phái hết ăn rồi ngủ,sau đó dạy mấy đứa trẻ học. Trong số đó tất nhiên vẫn có 2 huynh muội họ Bạch và phu thê Bạch Viên Ngoại.
Lò rèn vẫn chưa thể mua được do mọi hoạt động buôn bán đều dừng lại. Đắp một lò rèn đối với Xuân Phái là một điều không sáng suốt lắm. Bởi vì đe không sẵn có, mà lò đúc nặn bằng loại đất gì này chỉ có thợ rèn mới biết tìm ở đâu. Nên Xuân Phái chỉ còn cách đợi mãn tang vua rồi mới đi mua lò rèn về.
Hắn luôn hối hận tại sao lúc trước không mua hẳn cái lò rèn về mà phải đi thuê. Con người luôn là vậy,luôn hối hận vì đã bỏ sót thứ gì đó trong quá khứ.
Cuộc sống cổ đại đối với Xuân Phái những ngày đầu thật đặc sắc. Nhưng chỉ không lâu sau đó với hắn là những ngày buồn tẻ và lạc lõng. Có ngày thật sự nó trôi qua dài lê thê như sợi mì vậy, chẳng có gì hay để giải trí cả. Đêm đến xung quanh tối om hết,mọi người đi ngủ từ đầu tối, nến cũng không dám thắp cả đêm như trong phim mà chỉ thắp được vài cái đèn, hai cái ở cổng và còn lại là hành lang. Chỉ có kỹ viện là lúc nào cũng sáng trưng đèn lồng đỏ thôi.
Mỹ nữ tất nhiên cũng có rất nhiều .giống như thiếu phụ Triệu Tố Tố hay như là Bạch phủ đây cũng có Bạch Tuyết Kỳ là một ví dụ.
Bất quá không thể nào đẹp long lanh trắng mịn giống như phim được, bởi vì quần áo thời này kỹ thuật nhuộm khá tệ. Nói chung là quần áo kiểu dáng không đẹp. Nam nữ giống nhau đều mặc trường sam kéo dài đến tận chân, không có quần lót hay áo lót gì cả. Rất tiện cho các cuộc tình vụng trộm, nhưng bất quá vụng trộm không bị bắt được thì không sao. Bị bắt được thì cả hai người đều bị bỏ vào rọ heo tặng thêm mấy tảng đá nữa cho dễ chìm xuống sông.
Răng người thời này nói chung ít bị sâu răng bởi vì thức ăn ít có đường và nước ngọt có gas. Nhưng như vậy đa số vẫn là răng mọi người đều vàng khè như nhau hết. Dù cho nhiều người có chải răng bằng cành liễu thì vẫn rất ít tác dụng.
Xuân Phái sau khi đến Bạch phủ thì lũ nhỏ và họ Bạch cũng học được thói quen đánh răng bằng nước muối. Với cái bàn chải làm từ gỗ mềm và lông lợn rừng, cứ mỗi ngày hai lần sáng và đêm.
Răng ai bị vàng thì chỉ cần chải cùng bột baking soda ,có sẵn trong muối mỏ mọi người đào về. Chỉ vài ngày sau là hàm răng trắng tinh ngay, nhưng nếu dùng thường xuyên thì sẽ hại men răng. Nên Xuân Phái chỉ cho họ dùng một lần duy nhất làm trắng răng thôi.
Cho nên Bạch phủ hầu như ai cũng cười nhe răng ra với mọi người để khoe ra cái hàm răng trắng bóng của mình.
Tối hôm nay là trăng rằm, Ánh trăng sáng soi sáng khắp lối đi trong phủ. Một làn gió mát thổi hiu hiu làm tâm hồn Xuân Phái bay bổng.
Những tiểu thuyết hắn đã đọc qua trên mạng thì nhân vật chính xuyên không rất nhanh thích nghi với thế giới mới. Nhưng Xuân Phái thật sự không thể làm được như vậy. Nhiều khi hắn vẫn nhớ như in thế giới trước đây. Sáng thức dậy vẫn thói quen là sờ sờ bên hông tìm chiếc điện thoại cảm ứng, đôi lúc sáng hoảng hốt vì sợ muộn giờ làm.Sợ chấm công muộn thì sẽ bị trừ lương.
Tháng đầu tiên khi hắn đến thế giới này thật sự là bị đơ cả người.
Xuân Phái bây giờ mới biết cái quốc gia hắn ở này không có cà chua,ngô,khoai tây,khoai lang,ớt…hay trái đu đủ gì cả.
Hắn bây giờ đang chửi bới không biết bao nhiêu lần mấy thằng tác giả bên tàu nữa. Này!này, viết tiểu thuyết về cổ đại thì nên lắp não vào mà viết à.
Những cây này nguồn gốc của nó là ở châu Mỹ. Đó là những thực phẩm của dân đế chế Maya cổ đại và đế chế Inca trồng. Sau này dân Tây Ban Nha,Bồ Đào Nha.. xâm lược rồi mới mang từ Châu Mỹ về trồng. Sau đó lại mới lan ra khắp thế giới.
Vậy mà mấy tiểu thuyết nói về cổ đại của mấy anh tác giả tàu lại tự nhiên xuất hiện mấy cây này là sao hả.
Ừ thì đồng ý đây là dị giới đi, vậy sao thế giới chết tiệt này ở đây không có mấy cây này vậy. Chơi kiểu quần què này không hay một chút nào cả. Xuân Phái chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà kêu khổ.
Thế giới cổ đại này đo thời gian bằng canh giờ,bằng khắc,bằng hơi thở…đo độ dài bằng dặm,trượng,tấc…đo khối lượng bằng cân,lượng…
Mà tất cả cái này Xuân Phái đều không quen, mà căn bản là một con người hiện đại hắn không thể nào chấp nhận nổi. Vì nó không chính xác và sai bét tè nhè. Những đơn vị đo này đa phần là ước lượng trên cảm quan của con người.
Còn chưa nói tới 1 dặm thời này chỉ khoảng 500 mét chứ không phải là 1600 mét như của Mỹ. Một cân không phải là 1 kg mà nó là đơn vị ước chừng 500 gam.
Khoan chưa nói đến phối phương thuốc nổ cần định lượng 3 chất diêm tiêu.lưu huỳnh, và bột than cần chính xác về tỉ lệ khối lượng từng chất. Đến thông số kỹ thuật của một khẩu súng ngắn cũng không thể vẽ bừa lung tung,kích thước mỗi bộ phận cần đo chính xác trong bản vẽ trước khi làm. Không thì sẽ dẫn đến tình trạng râu ông nọ cắm cằm bà kia ngay.
Thước đo là thứ đầu tiên Xuân Phái quyết định làm. Để làm thước đo chính xác chỉ cần một người đứng trên ghế cao, cầm một hòn bi sắt và thanh gỗ dựng thẳng. mỗi lần thả bi ở độ cao nào thì đánh dấu vào thanh gỗ rồi mới thả. Bao giờ cho đến khi lúc bắt đầu thả bi đến khi chạm đất là đúng 1 nhịp tim thì dừng lại. Mắt nhìn bi sắt còn tay đặt lên cổ là để căn.
Quãng đường bi sắt rơi là 0,8 giây,tức là 1 nhịp tim. Gia tốc trọng trường lấy 9,81 m/s2, suy ra độ dài S=(9,81 *(0,8)2 )/ 2.
Sau một vài phép tính hắn nhân chia được kết quả 3,13 m.
Con số này tất nhiên là sai lệch có thể chấp nhận được do phép đo, nhưng nó cũng gần với giá trị thực chứ không mông lung trời ơi đất hỡi như tấc, hay trượng gì đó.
Bản vẽ khẩu súng ngắn sau khi hoàn thành xong, đến giai đoạn làm mẫu bằng đất sét thì Xuân Phái phát hiện ra kích thước có vấn đề. Nên hắn phải sửa lại bản vẽ.
Các bộ phận của khẩu súng ngắn vẫn chưa thể đúc được do không thể mua được cái lò rèn,bởi vì một tháng sau khi hoàng đế chết còn chưa hết.
Xuân Phái hiểu rằng làm ra được súng cũng chỉ là để tự vệ, chứ hiện giờ không thể dùng nó để dấy binh khởi nghĩa, xây dựng triều đại mới như Lưu Bang. Nếu không may tin tức lộ ra triều đình dẫn binh đến, chỉ mới có mấy khẩu súng ngắn có thể làm gì được quân đội mấy nghìn người.
Hắn cũng không muốn chiến tranh đẫm máu xảy ra phá vỡ hơn 400 năm hòa bình của thời đại này. Nhưng lý do quan trọng nhất vẫn là chiến tranh xảy ra thì có quá nhiều biến số, sự việc không kiểm soát được. Sống có ổn hay không còn chưa nói, đến lúc đó giữ được mạng hay không mới là vấn đề. Gây ra chiến tranh lúc này chẳng khác nào tự đưa hắn đến cái chết nhanh hơn.
Cho nên cùng lúc với việc làm ra súng,thì một việc khác nữa cũng rất quan trọng phải làm. Đó là làm thế nào để Lưu tri huyện không còn nữa, tất nhiên việc này triều đình phải chấp nhận được. Điều đấy tuy cực kỳ khó nhưng không phải là không có khả năng.
Chính là phải cho Tri phủ của Dương Châu này một lợi ích lớn hơn,đáng để hi sinh Lưu tri huyện. Sau đó thì sơn tặc trên núi Hương Sơn,và Tào gia mới có thể chia tách chúng ra lần lượt giải quyết.
Hắc đạo đúng là đáng sợ, nhưng đáng sợ hơn là chúng có chính phủ chống lưng thì càng đáng sợ hơn.
Hán Huệ Đế lên ngôi năm bao nhiêu tuổi,tên húy là gì..thì Xuân Phái không hề biết. Hắn chỉ nhớ rằng trước đây hắn có đọc lướt qua một đoạn lịch sử về Lưu Bang, nói rằng sau khi Lưu Bang chết đi thực tế quyền lực triều chính là do Lã thái hậu nắm giữ. Nhưng Hán Huệ Đế vẫn không có bị phế đi mà vẫn làm hoàng đế con rối không có thực quyền. Lã thái hậu cũng không có trực tiếp truất ngôi con làm vua như Võ Tắc Thiên.
Đây mới là đối tượng Xuân Phái nhắm vào để cho tri phủ Dương Châu này phải bợ đít. Xuân Phái cũng hiểu là việc muốn gặp Lã thái hậu kia chắc chắn không thể. Việc gặp tri phủ Dương Châu này tuy có khó khăn,nhưng ít nhất cũng còn có hi vọng. Kế hoạch của Xuân Phái chính là tặng một món quà thật lớn cho tri phủ Dương Châu, việc bợ đít thái hậu kia là việc còn lại hắn không những phải làm. Mà tri phủ này thậm chí còn làm rất giỏi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra.
Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này.
chứ không phải
Như,thế,này.
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm.
Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều.
Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK