Những ngày đầu hè nóng nực, tiếng ve kêu từ sáng đến tận đêm khuya nhức hết cả đầu óc con người. Giống như là đeo tai nghe bật hết cỡ trong vài tiếng đồng hồ vậy.
Xuân Phái vốn tưởng mùa hè thời cổ đại này đáng lẽ ra phải dễ chịu hơn so với thời hiện đại, vì thời này chưa có bị tình trạng trái đất nóng lên. Nhưng hắn đã sai, thực tế thì nó đỡ nóng hơn một chút thôi chứ không hề dễ chịu chút nào cả.
Bạch phủ trồng nhiều cây ăn quả và hoa, cộng thêm cái hòn non bộ lớn có mạch nước ngầm phun lên nên nhìn chung khá mát mẻ. Mái nhà lợp bằng ngói vảy cá nên không lo nóng.
Xuân Phái vốn dĩ muốn dẫn theo mấy đứa nhỏ trở về cái thôn nhỏ trong núi chơi vài ngày, nhưng vết thương của Bạch Thái Thành mới phẫu thuật nên hắn phải ở lại trông coi. Ở thời này người ta không hiểu khái niệm nhiễm trùng là gì cả, hạ nhân không may sơ sẩy mà không vệ sinh tay chân khi thay băng là nhiễm trùng ngay. Nhiễm trùng máu cực kỳ nguy hiểm, chỉ một vết thương nhỏ bị nhiễm sau đó lan vào máu đi khắp cơ thể thì ngay cả y học hiện đại cũng khó cứu.
Đêm hè tĩnh lặng lại sau khi lũ ve sầu ngừng kêu, Xuân Phái cùng mấy đứa nhỏ trong thôn sau khi tắm rửa xong lau khô người rồi đi ngủ. Mãi đến nửa đêm thì mọi người trong phủ đồng loạt bị đánh thức do đủ các loại như tiếng chém,giết tiếng kêu cứu,tiếng khóc vang từ phía xa xa.
Trên nét mặt mọi người trong phủ là trạng thái căng thẳng và hoang mang,sợ hãi. Hộ vệ cũng như chủ nhân trong phủ trong tay đều lăm lăm đao kiếm để sẵn sàng cho bất cứ trường hợp nào xảy ra. Cánh cổng Bạch phủ được chốt kỹ và thêm mấy khúc gỗ lớn chèn thêm vào cánh cửa.
Xuân Phái dặn lũ nhỏ ở lại trong phòng rồi lao ra ngoài sân, khi thấy cả phủ ai cũng cầm vũ khí như đao kiếm,gậy guộc.. thì hắn lạnh cả người. Bạch Thái Thành còn chưa lành sẹo tay cũng lăm lăm cây đao căng thẳng nhìn về phía cổng phủ.
Xuân Phái vội chạy vào bếp lấy ra mấy con dao rồi đưa cho mấy đứa nhỏ trong phòng, cũng không còn quan tâm chúng có sử dụng được hay không. Nhưng hắn cũng yên tâm hơn được một chút.
Dặn dò bọn chúng chốt kỹ của, Xuân Phái cầm lăm lăm con dao thái rau trong tay. Việc chém giết này hắn thật sự là khủng hoảng, nhưng khi cầm con dao trên tay cũng đánh lừa được một chút cảm giác cho khỏi sợ hãi.
-Bạch bá bá, chuyện gì đã xảy ra…
Xuân Phái bước đến bên cạnh Bạch Thái Thành hỏi.
-Ta cũng không biết, dường như là sơn tặc chém giết nhà họ Dư. Tiếng chém giết là hướng Bắc cách khoảng mấy con phố. Khu đấy là hướng của Dư phủ.
Bạch Thái Thành không quay lại,mắt vẫn nhìn cánh cổng lắc đầu nói.
Xuân Phái trong lòng rét lạnh.
Sơn tặc từ núi xuống tấn công cả một tòa phủ giữa đêm khuya,đây là chuyện gì xảy ra vậy. Sơn tặc,thổ phỉ hay cường đạo nói chung thường chọn nơi hẻo lánh,hoặc đoàn người vận chuyển hàng hóa mà cướp bóc. Đây chúng lại ngang nhiên tấn công cả một cái phủ trong huyện. Vậy quan nha,bộ khoái ở đâu? Binh lính triều đình ở đâu?
Hồi trước hắn xem phim Thủy Hử của tàu không ý thức được 108 vị anh hùng ở Lương Sơn Bạc chỉ là lũ giặc cỏ, mà coi họ là những vị anh hùng thật sự.
Đạo phỉ cướp bóc hầu hết đều giết sạch người bị cướp,vì để lại bất kỳ người nào chúng đều coi là mầm họa. Giống như cái câu cửa miệng trong phim tàu là “diệt cỏ phải diệt tận gốc” vậy.
Tình trạng căng thẳng như vậy diễn ra cho đến tận sáng hôm sau,khi trời sáng tỏ thì ai ai cũng thở phào một hơi mệt mỏi. Sơn tặc không tấn công vào Bạch phủ.
Trái với suy nghĩ của Xuân Phái dân thời này tuy rằng cũng ưa náo nhiệt,nhưng không ngu ngốc đến mức mở cổng phủ chạy ra ngoài đi xem chém giết. Không giống như người dân của nước hắn thời hiện đại.
Tai nạn xe cộ cũng tranh nhau vào mà xem, khủng bố nổ súng bắn người chỗ khác thì thi nhau chạy trốn khắp nơi. Còn chỗ của hắn thì mọi người kéo nhau đến xem cho vui.
Tin tức nhà họ Dư bị đạo phỉ huyết tẩy rất nhanh trong một buổi sáng được truyền đi khắp huyện. Có người nói rằng trước đây không lâu nhà họ Dư khi vận chuyển mấy xe tơ lụa, thì gặp một nhóm đạo phỉ cướp bóc, may mắn là hàng hóa và người không xảy ra chuyện gì. Bởi vì trong nhóm vận chuyển hàng có một cao thủ, cao thủ này thuận tay giết chết mấy tên cướp. Số còn lại chạy thoát, nhưng không chạy thoát được lại là em trai của tên thủ lĩnh trên núi. Vì vậy mới có một trận cướp bóc giết người như vậy.
Cũng có người nói rằng tên thủ lĩnh đám sơn tặc, sau khi nhìn thấy tiểu thiếp thứ hai của nhà họ Dư có lòng muốn chiếm lấy. Nên ra tối hậu thư yêu câu Dư phủ “tặng” tiểu thiếp này cho hắn, và Dư gia không đồng ý.
Thành ra kết cục bị như vậy…
Những tin như vậy qua hết miệng người này người kia thành ra cũng bị sai sót và thêm bớt ít nhiều. Nhưng trên cơ bản là cũng có nhiều sự việc đúng, giống như chuyện nhà họ Dư giết mấy tên đạo phỉ cướp bóc hôm trước vậy.
Xuân Phái không có ngu ngốc đi xem thảm cảnh đó,nếu xem tối hắn không thể nào mà ngủ được. Thế nhưng hai hộ vệ trong Bạch phủ được cử đến xem xét tả lại thì hiện tượng thật quá tàn khốc.
Máu me chảy đầy đất,không có một ai tìm thấy sống sót. Khắp nơi toàn máu là máu,máu trên tường,dưới sân,bụi hoa..thi thoảng còn thấy một hai cánh tay bị chém đứt. Người chết nằm ngổn ngang khắp nơi.
Thậm chí ở trong sân còn có thi thể của 2 người nữ tử đang còn trần truồng,có lẽ trước khi chết còn bị chúng làm ô nhục. Nữ tử còn lại hầu hết đều bị bắt lên sơn trại của chúng làm nô lệ tình dục.Còn lại sơn tặc không buông tha một ai cả.
Xuân Phái nghe đến đó thì nghiến răng ken két, người run lên bần bật. Hắn tức giận cũng có mà sợ hãi cũng có. Dù không chứng kiến cảnh ở Dư phủ,nhưng khi nghe kể lại hắn gợi nhớ đến những gì trên phim đã xem. Giờ đây những thứ chỉ có trên phim đã thật sự xảy ra ngoài đời thực.
Hôm nay là Dư phủ bị huyết tẩy, ngày mai cũng có thể là Hạ Phủ,Dương phủ.. hoặc ngay tại Bạch phủ nơi Xuân Phái đang ở. Xuân Phái không thể nào bình tĩnh được,đổi lại ai trong tình huống này cũng không. Ai mà biết tính mạng của mình bất kỳ lúc nào cũng bị đe dọa mất đi mà bình tĩnh được.
Quan sai và bộ khoái khi trời vừa sáng cũng đã đến,bất quá cũng chỉ là thu dọn thi thể và tàn cuộc ,giống như cảnh sát đến sau trong các bộ phim siêu anh hùng vậy. Người nào có suy nghĩ sâu xa đều liên tưởng đến một vấn đề. Đó là tại sao lúc đạo phỉ,sơn tặc từ trên núi xuống chém giết nhà họ Dư. Nhưng mãi 2 canh giờ sau quan sai mới đến nơi.
Đó là một câu hỏi không có đáp án.
Xuân Phái đến Bạch phủ đã hơn hai tháng, những ngày này hầu hết thời gian hắn dạy một số kiến thức cơ bản cho lũ nhỏ,và huynh muội họ Bạch. Còn lại là thời gian để cứu chữa cho Bạch Viên Ngoại.
Dự định lúc đầu là chiết diêm tiêu từ trong phân dơi để làm thuốc súng hắn cũng tự nhiên quên mất. Lúc lên trên trấn mới biết diêm tiêu và lưu huỳnh có thể mua được dễ dàng. Đó là mua lại từ tay mấy tên đạo sĩ dùng để luyện đan.
Nhưng hắn bận tối mắt tối mũi nên không làm, mà trên cơ bản là chưa thấy cái cổ của mình đang bị giống như là ai đó kề con dao găm vào như bây giờ.
Một bản vẻ mô tả chi tiết của một khẩu súng lục khá dễ nhớ,đặc biệt là mấy người tò mò ,suốt xem mấy kênh youtube mô tả quá trình súng nhả đạn như Xuân Phái. Nào là kim hỏa,hạt nổ,vỏ đạn,khóa nòng…
Những chi tiết ấy bây giờ lại hiện ra từng linh kiện trong đầu Xuân Phái.
Thuốc nổ đen đã có,thép đúc các chi tiết đã làm được,vỏ đạn bằng đồng,đầu đạn bằng đồng hoặc thép,lò xo thì dễ dàng trộn được hợp kim sắt-đồng có độ đàn hồi tốt. Thứ làm hắn đau đầu bây giờ chính là cái hạt nổ trong viên đạn cả vỏ.
Hạt nổ là một hỗn hợp hóa chất,thành phần chính có chứa kaliclorat. Một chất rất dễ nổ khi bị va đập. Hạt nổ chính là thứ châm ngòi cho phản ứng nổ của thuốc nổ. Nhưng vấn đề là kaliclorat không hề tồn tại trong tự nhiên, quá trình điều chế của nó là một loạt những phương trình hóa học. Mà chất ban đầu dãy phản ứng thường là Clo.
Mà điều chế Clo thì…
Xuân Phái không thể nghĩ tiếp nữa. Càng nghĩ đến lại càng dẫn đến một loạt những điều khác ,như điện phân dung dịch muối ăn có màng ngăn để ra khí Clo vậy. Điện có thể tạo ra bằng cách cho nam châm quay quanh quận dây dẫn kín,hoặc ngược lại. Nhưng mà lấy nam châm đâu ra hả. Ok thì dùng đá từ ở mỏ sắt tạm thay thế vậy.
Được rồi cứ cho là hắn tạo ra được điện đi, nhưng điện này là điện xoay chiều đấy ạ. Mà dòng điện để điện phân là dòng một chiều, bây giờ lại phải tìm cách chỉnh lưu dòng xoay chiều sang một chiều…có thể dùng diot bán dẫn để chỉnh lưu…mà điot bán dẫn thì…
Xuân Phái càng nghĩ cái mồm của hắn càng mếu,vì cái này nó liên quan đến cái khác. Cuối cùng hắn cũng không nghĩ nữa.
Ăn trưa xong một cách vội vàng,hắn liền tìm đến Bạch Thái Thành.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra.
Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này.
chứ không phải
Như,thế,này.
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm.
Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều.
Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK