Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng đầu tiên ở Bạch Phủ, Xuân Phái thức dậy khá muộn. Hắn cũng không biết chính các thời gian cụ thể là mấy giờ sáng, nhưng nhìn mặt trời ước chừng đã gần 9 giờ. Đó cũng là hệ quả của việc tối qua hắn thức khuya. Đối với người bình thường mà nói thức khuya thì sẽ dậy muộn, Xuân Phái cũng như vậy. Nếu thức khuya thì sáng mai hắn khẳng định sẽ muộn học hoặc muộn giờ làm.

Mấy đứa nhỏ có đứa thức dậy sớm nhưng cũng chẳng dám đi đâu khỏi phòng, đành ở lại ngủ nướng với bọn chưa dậy.
Xuân Phái vừa dậy liền dẫn lũ nhỏ đi đến nơi rửa mặt súc miệng. Kể cũng tiện, nơi lấy nước này cách rất gần phòng Xuân Phái cùng lũ nhỏ đang ở.

Đây là một hòn non bộ có mạch nước ngầm trong vắt phun ra, hòn non bộ này bên dưới rải những viên sỏi màu nâu,vàng nhìn rất đẹp. Nước cũng chỉ ngập chưa đến đầu gối trẻ con. Mới đầu đây không phải là nơi mà bọn hạ nhân lấy nước sinh hoạt, vì trong phủ có đào 2 cái giếng khơi. Nước nếu muốn lấy từ giếng thì phải kéo lên. Dần dà không biết là ai trong số những hạ nhân thấy nước ở đây trong sạch mát mẻ, mà quan trọng nhất là không phải múc từ giếng sâu lên.Người này bèn lấy nước ở đây luôn. Nên qua thời gian không ai bảo ai cả, trong Bạch phủ đều lấy nước sinh hoạt ở đây.

Bạch Viên ngoại cũng như quản gia Bạch phủ tất nhiên đều biết điều này. Nhưng không có ai ý kiến gì cả. À…mà không phải là không có ý kiến, mới đầu vị quản gia kia thấy chướng mắt nên quát bọn hạ nhân không được lấy nước ở đây. Nhưng vừa lúc Bạch Thái Thành đi qua liền nói lại với quản gia kia, từ bây giờ nước sinh hoạt chỉ lấy ở hòn non bộ này. Lượng nước ngầm phun ra rất nhiều và sạch, cả cái trấn này có đến múc liên tục cũng không hết được. Nước thừa ra được dẫn theo con mương bằng đá nhỏ chảy ra con sông Tô sau Bạch Phủ.

Thuật xem phong thủy thời xưa rất được xem trọng. Phong thủy nhiều khi người ta dùng thực tế để bố trí, sắp xếp, bày đặt…cũng như lựa chọn vị trí tốt nhất để cho con người có được sức khỏe và an lành. Cũng có khi là những cái vô lí tạp,nham,..lừa gạt người khác của mấy đứa lừa gạt gọi là thầy phong thủy. Xuân Phái không hề bài xích những thứ mà người ta đã ứng dụng thực tế hơn 2000 năm, nhưng có những điều mà cmn vô lý không tưởng nổi.

Bạch Phủ là nơi mà Bạch Thái Thành sau khi làm ăn phát đạt xây nên. Nơi này trước khi mua lại hắn đã tham khảo qua rất nhiều thầy phong thủy. Bọn họ đều nói rằng nơi này là nơi uốn khúc rồng lượn của dòng sông Tô, lưng tựa vào núi, mắt hướng ra sông. Phía xa xa là cánh đồng rộng mênh mông bất tận. Đặc biệt là trong phủ còn có mạch nước ngầm phun ra, đó chính là long mạch đắc địa. Cư ngụ ở đây thì con người sẽ sinh long hoạt hổ,mạnh khỏe tốt lành, phúc lộc đầy nhà.

Nếu làm ăn thì tiền vào như nước, thành gia lập thất thì con cháu đầy đàn mạnh khỏe. Công danh xán lạn….
Rất nhiều lợi ích được mấy gã phong thủy đưa ra, Bạch Thái Thành sau khi nghe xong liền xây luôn phủ trạch ở đây.
Vừa xây xong thì hắn nhận liên tiếp những tin vui. Nào thì bà vợ cả hắn lại mang bầu, nào thì việc kinh doanh lụa càng mở rộng, nào thì cưới được thêm 2,3 vị thiếp xinh đẹp, nào là con hắn đỗ tú tài…
Họ Bạch tấm tắc khen những ông thầy phong thủy khi xưa, khúc mắc 50 lượng bạc biếu tất cả những người này cũng không còn một mảnh, hắn vừa mất tiền mà không những không buồn lại còn cười to.


Nhưng cuộc đời dường như trêu ngươi hắn. Sau khi sinh con gái Tuyết Kỳ thì hắn cũng không nhận được tin vui nào nữa. Đứa con trai 15 tuổi đầu đi kỹ viện thì yếu sinh lý, 3 khắc đã ra hết tiền. Cả huyện mọi người đều xem đó là câu truyện cười, đến nỗi tất cả những tiểu thư trước đây được mấy bà mai chuẩn bị làm mối cũng chạy mất dép.
Việc kinh doanh vừa bị quan huyện mới câu kết với thương nhân khác gây khó dễ chèn ép. Vận chuyển hàng hóa thì 10 lần có đến 5 lần gặp thổ phỉ sơn tặc. Không bao lâu sau thì hắn phát hiện mình bị một căn bệnh lạ, đau bụng dưới quằn quại. Có hôm đau quá liền trực tiếp ngất đi. Những y sư, đại phu hay thầy lang đều đã mời đến. Nhưng câu trả lời hắn nhận được chỉ là những cái lắc đầu.

Lúc này hắn mới nhớ đến bọn thầy phong thủy kia và 50 lượng bạc đó. Nhưng cả hai đều không còn bóng dáng đâu. Nếu bây giờ còn lũ đó chắc hắn cũng phải kêu người đập cho lũ chó má lừa gạt kia một trận thừa sống thiếu chết mới được.

Xuân Phái rửa mặt xong cũng không biết làm gì. Hắn đi loanh quanh trong phủ được một lúc lâu, những hạ nhân còn tưởng bọn nhỏ mới đến là bà con xa của nhà họ Bạch nên chào hỏi rất khách khí.
Nhàm chán,uể oải định đi tìm hai huynh muội họ Bạch thì Xuân Phái phát hiện một bóng người đang cầm giỏ dưa chuột đang đi về phía phòng bếp. Xuân Phái cùng lũ nhỏ liền đi theo sau đuôi. Đến nơi thì người đó để giỏ dưa xuống định quay ra gọi thêm người vào nấu bữa trưa cho cả phủ thì gặp ngay một lũ nhỏ. Làm hắn khẽ giật mình.
Tên này hôm qua cũng nghe nói có mấy đứa cháu bà con xa của Bạch Viên Ngoại đến đây, nhưng hắn cũng lần đầu gặp.Hắn thầm kêu không ổn, mấy tiểu tổ tông này mà phá hoại phòng bếp thì nguy to. Không có bữa trưa cho cả phủ thì hắn chỉ có mà ăn đòn.

Nhưng sau khi những “tiểu tổ tông” kia chào hỏi hắn rất lễ phép, hắn lúc này mới yên tâm một chút. Mà thậm chí còn được tôn trọng quá mà bất an. Cũng không thể làm gì khác ngăn cản mấy đứa nhỏ này, chỉ còn cách đi gọi thêm 3 người nữa làm bữa trưa thôi. Hi vọng là mấy “tiểu tổ tông” này không có phá hư gì cả. Nếu không thì hắn chắc bị đánh bầm dập mất.

Xuân Phái sau khi vào phòng bếp thì mới đảo mắt nhìn qua một lượt, phòng bếp thời này rất đơn sơ. Ngay cả giàu có như nhà họ Bạch cũng chỉ có 5 cái bếp lò, mỗi bếp có đun được 2 cái nồi. Mà cái nồi này cũng không thể gọi là nồi. Cái này gọi là cái chảo vừa to vừa sâu thì đúng hơn, từ nhà giàu đến nhà nghèo đến nấu loại này. Nấu cơm hay xào rau,luộc,hấp…đều chỉ nấu cái này. Vung của nó thì được đóng bằng cái ván gỗ tròn.
Xuân Phái nhìn qua còn thấy hành khô,tỏi khô treo trên giá. Trên bàn cũ kĩ là có khá nhiều loại rau củ và thịt, cá để trên đó, xem chừng là những thứ chuẩn bị nấu cho bữa trưa. Hắn buồn chán lại mở hết nồi này đến nồi kia nhưng không có gì ăn cả, mà chỉ có một cái là còn nước âm ấm. Tùy tiện cầm lấy quả dưa chuột trong giỏ, cũng không có rửa hay gọt vỏ mà cắn luôn vài miếng nghe rộp rộp rất sướng mồm.

Dưa chuột thời này không có thuốc hóa học bảo vệ thực vật độc hại nên Xuân Phái mới dám ăn như vậy, chứ thời sau mà ăn như vậy chẳng khác nào tự tử cả. Cho dù rửa đi rồi và gọt vỏ vẫn còn độc như thường à.

Chia cho mỗi đứa 1,2 quả dưa, Xuân Phái cảm thấy hơi nhạt miệng nên tìm muối chấm. Liếc nhìn qua mấy cái hũ đặt sát tường, hắn lục lọi một lúc thì cũng tìm ra được cái hũ muối ăn. Số hũ còn lại là tương và xì dầu.

Nhìn những hạt muối thô ráp to to màu đục đục như cát, Xuân Phái khẽ méo mồm cười khổ. Ài…muối mỏ chứa quá nhiều tạp chất ạ. Không hi vọng có muối ngon như muối Tôm Tây Ninh hay bột canh mỳ tôm Hảo Hảo, nhưng ít ra nó cũng phải trắng chút chứ. Đây là đục đục nhìn ghê ghê, để ý kỹ còn lẫn một số bụi rất nhỏ hơi đen đen.

Cuối cùng thì cơn thèm muối cũng chiến thắng, Xuân Phái đổ một ít ra tay rồi đổ cho lũ nhỏ mỗi đưa một ít chấm dưa ăn. Cái vị chát chát mặn mặn ăn cùng dưa chuột cũng rất hợp. Rất nhanh 1 quả dưa to đã nằm gọn trong bụng Xuân Phái.
Nhìn những cây rau cải bẹ treo trên giá và những quả cà để ở giỏ trên bàn. Xuân Phái cũng ngứa tay rửa luôn những thứ này. Sẵn nước ấm trong nồi còn, hắn pha hết số muối trong hũ rồi dùng dao thái cải và cà muối luôn vào những hũ để không.
Người ta thường nói “Nhàn cư vi bất thiện”, ý nói là khi nhàn rỗi người ta sẽ làm những việc không đứng đắn lắm. Ví dụ như những ngày nghỉ học sinh, sinh viên thường ở nhà xem phim pỏn quay tay hay chơi game… cả ngày chẳng hạn. Hoặc là làm nhiều việc không tốt lắm. Những số còn lại thì đi làm thêm, chơi đàn,đọc sách,.. ước chừng chỉ chiếm 2 phần trên 10 số đã kể trước.

Xuân Phái làm xong chia cho mỗi đứa một quả dưa, rồi cất bước rời khỏi phòng bếp. Hắn không hề biết rằng sắp tới nơi đây sẽ thành một cái chợ náo nhiệt.

Hắn vừa đi khỏi bếp không lâu thì mấy người hạ nhân vào bếp chuẩn bị nấu đồ ăn trưa. Tên hạ nhân vừa lúc nãy gặp bọn Xuân Phái cũng nằm trong số này,hắn vừa đi đến bếp vừa cầu nguyện cho mấy tiểu tổ tông kia đừng phá hoại gì cả. Đến khi vào bếp rồi nhìn xung quanh không thấy có vấn đề gì, chỉ là giỏ dưa chuột vơi đi vài quả, xem chừng là mấy đứa nhỏ cầm ăn. Vì trên bàn tên Châu Tuân ăn xong còn vứt luôn phần đầu cuống quả dưa lên bàn, nhìn qua nhìn lại thấy không có vấn đề gì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn không biết là hũ đựng muối đã trống không.

-Tiểu Tứ à. Cho nhiều muối vào canh một chút nhé, hôm qua ngươi nêm muối hơi nhạt. Lão gia cứ kêu suốt đấy.
Một hạ nhân đang thái thịt cũng không có nhìn vào người được gọi là tiểu Tứ kia. Tay hắn vẫn thái thịt rất đều.

-Rồi..Rồi. Yên tâm đi. Hôm nay đảm bảo sẽ không nhạt mà sẽ mặn.hehe!

Tiểu Tứ nói.

-Ngươi cái đồ đầu heo này, ai bảo ngươi nêm mặn hả. Lão gia ăn vào không được không trừ lương ngươi mới lạ đấy.
Người này là Tiểu Tam nói. Hạ nhân trong phủ không phải không có tên riêng, mà khi họ làm khế ước bán thân rồi thì chủ nhân hầu hết đều không có gọi tên riêng làm gì. Cứ đặt mấy tên đơn giản theo số như Tiểu Tam,Tiểu Ngũ…cho nó gọn.

-Biết rồi, ta đùa thôi mà. Ta đâu có ngu như ngươi đâu..

-Ngươi mới ngu…đầu đất.
Nhóm người vừa làm vừa nói chuyện như rang pháo. Phòng bếp rất ít khi chủ nhân của họ đến nơi này. Có thể nói nơi này có cởi truồng đi lại lông nhông vẫn không có vấn đề gì cả, miễn là không truyền đến tai chủ nhân là tốt rồi.

-Tiểu Ngũ, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả. Dưới bếp ăn gì cũng được nhưng phải để mấy người lão gia,tiểu thư..ăn trước đã. Bạch phủ này đã bao giờ bỏ đói hạ nhân không hả.
Tên hạ nhân Tiểu Tam vừa nói vừa chỉ cái cuống của quả dưa chuột xanh lè, trên đó vẫn còn một vài dấu răng.

-Ta xin lỗi, tại ta đói quá ý mà…
Tiểu Ngũ mếu mồm giải thích trông rất đáng thương. Ta đây cũng là bị oan mà.Hai..z..nhưng cũng không thể kể tội mấy tiểu tổ tông kia được.

-Được rồi…lần sau đừng làm như vậy nữa. Lão quản gia kia mà biết thì chúng ta chỉ có ăn mấy chục roi.
Tiểu Tam lầm bầm mắng nhưng hắn cũng không làm gay gắt quá.

-Ối trời ơi! Đất ơi!...thế nào lại như vậy…
Tiểu Tứ hạ nhân sau khi mở hũ muối thì ngồi phịch xuống đất hai tay ôm đầu kêu trời.

-Tiểu Tứ, lớn như ngươi mà còn sợ chuột à. Đồ nhát chết.
Tiểu Ngũ mỉa mai.

-Nhát con mẹ ngươi. Hũ muối bị trộm hết rồi.
Tiểu Tứ không nhịn được mắng.
-Ngươi nói thật…

-Thật hay không ngươi lại đây xem liền biết.

-Hả? hết thật rồi. Phen này ăn roi chắc sưng cái mông mất. Lần trước xào rau làm cháy một chút khu bếp cái mông vẫn còn đau này.
….
Nhóm người gồm 4 hạ nhân từ Tiểu Tam,..Tiểu Lục bỗng rơi vào trong trầm mặc. Mãi một lúc lâu sau mới có người lên tiếng.

-Giờ làm thế nào đây? Kiểu gì cũng bị phát hiện. Từ giờ đến cuối tháng không thể không có muối cho lão gia, tiểu thư..không báo trước sau gì lão quản gia cũng biết.
Tiểu Tam cau mày nói.

-Ta có diệu kế này…không biết có được không?
Tiểu Lục ấp úng nói.

-Nói đi…Diệu kế là gì?
Cả ba người đều khẩn trương nói.

-Ta thấy muối có vị mặn mà nước tiểu cũng có vị mặn. Thay vì bỏ muối vào canh cho lão gia,tiểu thư, công tử..sao chúng ta không tè vào đó thay thế nhỉ…
Tiểu Lục nói xong hất hàm lên như kiểu hắn là một vị quân sư tài ba chỉ huy vạn quân như Gia Cát Lượng vậy.

---
…Bốp…Bốp…Bốp..
Hắn vừa nói xong đang còn tận hưởng niềm vui thì ăn ngay 3 bạt tai liên tiếp.

-Ngươi…không còn là phạm trù con người nữa..Cao kiến cái con khỉ. Lão gia mà biết được thì ngươi sẽ bị cắt làm thái giám luôn. Đồ ngu,
Tiểu Tam mắng xối xả đến mức nước bọt bắn lung tung cả ra.

-Ta khẳng định ngươi không chỉ là thái giám thôi đâu, mà là thái giám què cả hai chân..mẹ kiếp..
Tiểu Tứ nói.

-Ngươi ngu thì ngu một mình thôi, đừng là ảnh hưởng đến người khác. Mẹ nó! Không cần lão gia làm đâu. Ta đập ngươi trước tiên luôn.
Lão ngũ cũng mắng theo.
…..
Nhóm người sau khi khẩu chiến thì lững thững như người mất hồn đến chỗ lão quản gia bẩm báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Daminhpc
03 Tháng mười hai, 2021 20:56
Sau khi gặm một đống truyện convert tung của (bò gặm rơm khô) thì cuối cùng cũng gặp tô phở tuyệt phẩm. Siêng ra chương nghen tác. Ra chậm cũng được xin đừng bỏ giữa chừng. Ủng hộ 2 tay 2 chân.
benkhang
10 Tháng mười, 2021 23:04
Good
Khánh Xù
15 Tháng bảy, 2021 21:39
cảm ơn bạn đã chia sẻ
Hieu Le
12 Tháng bảy, 2021 10:43
tác giả có thể đăng truyện bên web vtruyen chuyên về truyện sáng tác Việt, có thể có nhiều lượt xem hơn đó
Khánh Xù
16 Tháng tư, 2021 11:52
Tôi vẫn viết nhé bạn, yên tâm là k drop truyên đâu nhé. Tôi sẽ cố ra đều, nhưng khi nào đi làm mệt quá thì đành chịu.
Hieu Le
15 Tháng tư, 2021 15:54
cho mình hỏi truyện này còn viết nữa ko vậy tác, nếu viết tiếp thì lịch ra chương như thế nào vậy? chứ lâu lâu lại ra xong mất tích muốn đọc mà sợ hố quá-_-!
Khánh Xù
27 Tháng một, 2021 19:04
cảm ơn đã góp ý, câu cú đúng là có hơi dài thật. Nhưng phần dấu cách là mình cố tình viết như thế cho dễ đọc.Đó là góp ý của một độc giả đã bình luận yêu cầu thế. Mình thấy nó hợp lý nên cách ra một khoảng nữa cho dễ đọc. Bạn đọc bằng máy tính sẽ thấy phần cách này hơi phản cảm. Nhưng nếu bạn đọc bằng điện thoại thì các câu từ sẽ dễ đọc hơn không cách ra. Hình thức bên ngoài cũng quan trọng nhưng kết quả lại quan trọng hơn.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:21
Có chỗ còn bị dính từ hay có hai khoảng trống. Tác giả cũng nên cẩn thận trong cách trình bày nhé.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:19
Là, như, thế, này. chứ không phải Như,thế,này.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Và trên hết, sai quy tắc dấu câu rồi. Dấu câu và từ đứng trước nó dính liền nhau, và với từ đứng sau thì có một khoảng trống.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:18
Tuy mới đọc giới thiệu nhưng tác giả nên xem lại cách hành văn nhé. Câu cú quá dài, không có chỗ nghỉ. Dùng từ có phần dư thừa.
Mực Nướng
27 Tháng một, 2021 11:12
viết về ls VN dễ bị hốt lắm
Khánh Xù
26 Tháng mười một, 2020 18:35
Dạo này mình bận quá nên k có thời gian viết
Hanh1996
24 Tháng mười một, 2020 11:46
Dừng truyện luôn a
Khánh Xù
29 Tháng mười, 2020 11:35
thank bro
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:27
viết về VN dễ đụng chạm, cứ như tụi tàu viết về phương tây. muốn tả sao tả thôi
Trần Thiện
28 Tháng mười, 2020 11:26
không biết tác đọc quỷ tam quốc chưa, Tuy bị drop do đụng chạm VN, nhưng con tác miêu tả nhiều kiến thức về thời hán đại bấy giờ cực chuẩn. có thể tham khảo rất tốt
Khánh Xù
18 Tháng mười, 2020 18:37
Minh Quân chuẩn rồi đấy bạn, :))
Minh Quân
17 Tháng mười, 2020 09:05
viết về lịch sử nước khác muốn nói gì cũng dc, viết về lịch sử nước mình ms nhắc đến danh nhân thế nào cũng có đứa chửi đổng lên
JilChan
10 Tháng mười, 2020 07:23
hihi
Vũ Sơn
05 Tháng mười, 2020 22:16
Đề nghị viết lạc về việt nam. Lạc về tq ai xém
Khánh Xù
28 Tháng chín, 2020 01:32
Thật ra nếu bạn đọc những chương sau sẽ thấy 2 người kia sẽ không tự nhiên mua cái ống tre với giá đó, mà mà vì những hình khắc sắc xảo trên ống tre đó. Bạn xem lại chương 47 đoạn giữa truyện. Cái câu mà bạn khuyên cuối cùng đó chính là ý mình cũng đã định hình từ trc. Cảm ơn đã góp ý!
Hieu Le
27 Tháng chín, 2020 23:40
Ủng hộ tác. Cơ mà chưa ưng về khá nhiều điểm. Đầu tiên là ko biết đây là thời nào và địa điểm ở đâu. ( vùng rừng núi hay đồng bằng). Kiểu tác tả nvp như kiểu dân nguyên thủy. 2 ống tre nước bán 8 lượng bạc nó là một thứ rất phi lý. Và cái ý tưởng dùng tre làm chai nước thì nói thật .... Thời xưa người ta dùng quả bầu hồ lô ( nhìn y như trong phim ý mà ) dùng nó vừa tiện, vừa đẹp lại nhẹ hơn tre nhiều. Thể loại liên quan đến lịch sử thì khuyên tác nên tìm hiểu một chút. Còn không thì nên tạo hẳn một cái thế giới riêng or thế giới song song ý.
Quang Nguyen
04 Tháng năm, 2020 03:34
quá hay
Hieu Le
15 Tháng hai, 2020 18:56
dài cổ đc 2 chap.
BÌNH LUẬN FACEBOOK