Trời vừa ngả về chiều, ánh sáng màu vàng ảm đạm của buổi hoàng hôn đã sắp tắt đi,mặt trời lặn một nửa xuống phía cuối đường chân trời của thảo nguyên rộng lớn. Cảnh này vốn dĩ là cảnh đẹp nhưng với Xuân Phái thì hắn chỉ thấy nó nhợt nhạt và ảm đạm giống như tâm trạng của hắn lúc này.Thơ ông Nguyễn Du viết "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" quả không sai chút nào cả.
Xuân Phái sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng cuối cùng hắn cũng lựa chọn phương án khó khăn nhất trong mấy phương án mà lần trước hắn đã nghĩ qua. Chung quy lại thì có những việc trong đời vẫn phải giải quyết, chứ không thể trốn tránh được mãi. Để nói về sự bền vững của mối quan hệ ba thành phần là xã hội đen,quan chức,doanh nhân ,thì đó chính là một trong những mối quan hệ khăng khít và bền vững nhất trong xã hội. Nó bền chặt đến nỗi không chỉ là xã hội cổ đại mà ngay cả thời sau của nền văn minh hiện đại nó vẫn còn tồn tại.
Sơn tặc núi Hương Sơn, Lưu tri huyện, Tào gia mối quan hệ giữa bọn chúng có thể nói chắc chắn đến nỗi hầu như không thể vỡ. Sơn tặc ăn cướp có quan phủ chống lưng,sau đó thì chia lợi nhuận. Thương nhân câu kết với quan phủ lũng đoạn thị trường,sai nha dịch bộ khoái làm khó dễ đối thủ. Sơn tặc cướp bóc được hàng hóa hay nô lệ thì có thương nhân tiêu thụ giúp chúng...
Không thể không nói đó là một trong rất nhiều lợi ích chung làm nên cái mối quan hệ bền chặt này. Bao giờ lợi ích này vẫn còn thì chúng vĩnh viễn còn tồn tại. Ở huyện Ninh Giang chúng chính là trời,là hoàng đế. Ở cái thời kỳ mà thông tin liên lạc bị hạn chế này tin tức rất khó truyền đi. Đặc biệt là cấp trên là tri phủ còn che đậy nữa thì càng khó. Dân thường đối với chúng chỉ là những con kiến hôi có thể đạp bẹp bất kỳ lúc nào.
Nhưng Xuân Phái thì không phải dân đen hay con kiến hôi bình thường kia. Ít nhất là so sánh với những người cổ đại đang sinh sống ở nơi này là vậy. Hắn đến từ nền văn minh của hơn hai nghìn năm sau. Nơi kiến thức của biết bao nhiêu năm kinh nghiệm và biết bao vĩ nhân tổng hợp hợp lại.
Tất nhiên lợi thế của hắn là rất lớn. Nhưng mà không phải là tự phụ đến mức coi họ như ngu như động vật mà tự coi mình là thánh thần. Nếu mà tồn tại cái suy nghĩ ngu ngốc như vậy thì họ sẽ làm thịt mình như gia súc,gia cầm luôn. Bài học về Bá Kiến và Chí Phèo là một ví dụ điển hình. Bá Kiến là Lý trưởng có chức quyền,giàu có nắm thế cục trong làng trong lòng bàn tay. Hắn tưởng mình là trời trong cái làng Vũ Đại rồi. Cuối cùng chỉ vì sỉ nhục một thằng khố rách áo ôm như thằng Chí Phèo mà bị nó chém chết.
Xuân Phái tất nhiên sẽ không chỉ vì mấy khẩu súng ngắn mà coi mình là vô đối. Hắn sẽ không bao giờ đi húc đầu vào tường như vậy. Sơn tặc thì có cả hơn ba trăm tên ác ma đầy đủ vũ khí, Lưu tri huyện là mệnh quan triều đình đụng đến hắn là triều đình cử mấy vạn quân đến, Tào gia đối với người xung quanh thì là một thương nhân bình thường. Chỉ cần lấy một chút như hơn chục người dũng mãnh một trong ba nhóm này,đã đủ xử lý bọn Xuân Phái rồi. Nên để xử lý bọn chúng cần lập một kế hoạch tỉ mỉ và dài hạn. Chẳng hạn như trèo lên ngọn núi Hương Sơn đổ thủy ngân vào nguồn nước đầu độc đám sơn tặc chẳng hạn.
Xuân Phái không quan tâm đến vấn đề nhân đạo làm gì cả. Nhân đạo là đạo dùng cho con người.Lũ sơn tặc này là ác quỷ tàn độc chứ không phải con người nữa. Nếu có thể hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn, mọi cách dồn chúng vào chỗ chết. Chúng cướp bóc,giết người,moi tim ăn sống, đóng cọc người lên cây gỗ... những hành vi như vậy man rợ và tàn bạo đến tận trời xanh.
Diệt bọn chúng là việc Xuân Phái bắt buộc phải làm. Có thể là vì thay trời hành đạo, có thể là trả thù cho mấy người họ Châu trong thôn...cũng có thể là bản thân hắn không thể chịu đựng nổi cái bọn ác ma ghê tởm như vậy.
Xuân Phái sau khi nghĩ thông thì mở mắt ra thấy mặt đã sắp lặn. Bọn ngựa và la ăn no đứng xúm lại với nhau gần ngay chỗ hắn nằm. Xuân Phái đang chuẩn bị dắt bọn nó về chuồng thì có người đến.Người đến là Trịnh Quế Vân.
-Tưởng đệ làm lạc bầy ngựa rồi chứ, đợi mãi không thấy về.
Trịnh Quế Vân rất tự nhiên cầm dây dắt hộ Xuân Phái ba con la chuẩn bị quay về.
-Ta ngủ một giấc rồi quên mất,may bọn chúng không đi xa. Tỷ đến đây một mình à?
Xuân Phái sờ sờ cái mũi nói.Hắn vẫn còn thói quen xưng hô như vậy. Dù sao thì xưng hô theo kiểu nhân tình hay của tiểu thiếp thì cả hai đều thấy xấu hổ. Mà ở với mấy người Bạch phủ thì không thể gọi như vậy được.
-Ừ,có mình ta thôi. Sao vậy?
Trịnh Quế Vân quay lại mỉm cười rạng rỡ.Thiếu nữ hai tư tuổi này mỉm cười trước hoàng hôn làm Xuân Phái nóng người lên.
-Tỷ lại đây,ta chỉ cho cái này hay lắm.
Xuân Phái nói rồi kéo tay thiếu nữ vào bụi cỏ hắn vừa mới nằm.
Hắn ôm chặt nàng rồi đè xuống rồi hôn. Trịnh Quế Vân cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, hơi thở dồn dập,má ửng đỏ...những dấu hiệu cho thấy nàng đã động tình rồi.
-Ưm..m..đừng có làm ở đây. Nếu như có ai đó nhìn thấy thì sao...
Trịnh Quế Vân thở gấp nói.
-Ở thảo nguyên này chỉ có ta và nàng thôi. Có hét lên cũng không ai biết...
Xuân Phái dừng lại động tác cười dâm đãng nói.
-Tưởng có thê tử đẹp như tiên nữ thì quên ta rồi chứ..
Trịnh Quế Vân cũng cười liếm láp vành tai Xuân Phái làm hắn như bị điện giật.
-Thè lưỡi ra đi,ta bảo nàng cách hôn lưỡi...
Xuân Phái nói.
Trịnh Quế Vân gượng gạo thò cái lưỡi dài hồng hồng,nhỏ nhắn, thơm tho ra để Xuân Phái mút. Sau đó thì hai người bắt đầu đá lưỡi nhau đến khi cả hai hết cả hơi.
-Phù...hết cả hơi rồi. Sao thiếp cứ thấ chẳng kích thích gì cả vậy. Vừa cảm giác lợ lợ lại cảm thấy rất mất vệ sinh sinh.
Trịnh Quế Vân tròn mắt nhìn Xuân Phái nói.
-Ừ,ta cũng thấy vậy đấy...Mà nàng lúc trưa ăn tỏi hả...
Xuân Phái nhìn Trịnh Quế Vân đầy nghi hoặc.
-Ừ...
Trịnh Quế Vân đỏ lựng cả mặt vì xấu hổ nói.
Xuân Phái thở dài một tiếng rồi lắc đầu ngao ngán.
Hắn tháo dây lưng buộc áo nàng ra rồi cởi áo ném sang bên. Để lộ hai bầu ngực trắng trẻo và tròn trịa. Trên hai khối cầu tuyết là núm vú hồng như hạt anh đào, trên ngực trái có một nốt ruồi son nhìn càng kích thích.
-Ngực nàng đẹp thật...
Xuân Phái vừa nói hai tay vừa nâng bầu ngực nàng lên xoa nhẹ. Cảm giác âm ấm mềm mịn nơi bàn tay kích thích rất khó để diễn tả nổi.
-Chàng nói thật sao...chỉ tiếc nó hơi nhỏ chứ không to như nhị tỷ.
Trịnh Quế Vân khẽ vuốt ngực Xuân Phái nói. Nhị tỷ chính là tiểu thiếp thứ hai của Bạch viên ngoại. Tên là Liễu Nhị Nương.
-Thật mà...
Xuân Phái trả lời có lệ rồi cúi xuống ngậm đầu ti nàng.Làm Trịnh Quế Vân cảm thấy như điện giật, khẽ giật giật vài cái.
-Thiếp nhột ....
Trịnh Quế Vân thở dốc mắt lim dim nói. Phía dưới cô bé nàng đã lầy lội một mảng.
-Ưm..m..Muốn thiếp đi...
Trịnh Quế Vân cởi quần ra rên rỉ.
Xuân Phái nhẹ nhàng tiến sâu vào trong.
-Nhẹ nhàng thôi...ư..ư...
Sau hai lần làm nàng sướng đến co giật. Cuối cùng Xuân Phái cũng thỏa mãn bắn ra ngoài bụi cỏ.
Đáng thương cho đám sinh linh vô tội trong chất nhầy kia. Chẳng biết có bao nhiêu nhà bác học,nhà ngoại giao,giáo sư,nghệ sĩ...ở đó nữa.
Dù sao thì Xuân Phái cũng không định sinh con trong hoàn cảnh hiện tại.
Hai người sau khi xx xong thì mặc quần áo rồi mau chóng dắt bọn ngựa và la trở về. Dù sao thì trời đã tối và phải tắm rửa ngay rồi thay quần áo lúc nãy. Xuân Phái bây giờ mới biết là Trịnh Quế Vân là người có nhu cầu cao nhưng rất nhạy cảm. Chỉ bị kích thích một ít là nàng ta đã đạt cực khoái rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

15 Tháng hai, 2020 18:32
mình định viết xong 10 chương r up một thể, nhưng thấy comment của bro mình up luôn nhé 3c

15 Tháng hai, 2020 09:44
Hóng dài cổ rồi tác giả ơi

05 Tháng mười một, 2019 18:21
sorry ae,dạo này mình bận nhiều việc quá nên k viết kịp

04 Tháng mười một, 2019 21:22
viết chậm quá tác giả

24 Tháng mười, 2019 09:12
thank bro

24 Tháng mười, 2019 09:12
ồ, có gì gây cười ở đây nhỉ :v

24 Tháng mười, 2019 06:36
truyện hay lắm tác giả :33

23 Tháng mười, 2019 23:10
cái dm đọc tên tác giả tự dưng buồn cười đéo chịu được.

14 Tháng mười, 2019 17:32
sao thế bạn,mình xem trên web bằng máy tính vẫn đọc bình thường mà

14 Tháng mười, 2019 16:17
huhu ko đọc dc :((

08 Tháng mười, 2019 13:35
mik lại hóng tiếp :)

06 Tháng mười, 2019 09:50
thank bro,đây là đứa con tinh thần của mình nên sẽ không để nó chết.Bạn yên tâm nhé!

05 Tháng mười, 2019 23:20
hay quá mong đừng drop :3

05 Tháng mười, 2019 22:58
viết cho vui thôi bạn ơi,có rất nhiều từ bậy và nhiều vấn đề không thể in thành quyển được.Bạn nghĩ gì nếu "Đỉnh cấp lưu manh" in thành quyển :v

05 Tháng mười, 2019 21:51
chuyên nghiệp thì căng nha. Với tình hình truyện mạng Việt Nam thì chưa ổn, đa phần viết vui thôi. Chỉ có mấy loại ngôn tình, hay thể loại kinh nghiệm sống,... in thành quyển mới tính chuyên.

05 Tháng mười, 2019 21:49
thank bro đã góp ý

05 Tháng mười, 2019 20:30
mấy bộ kiểu này phải có dàn ý + bối cảnh => chứ kg dễ bị cảnh cạn ý rồi drop hoặc cứ lan man
thêm nữa, muốn viết chuyên nghiệp + có độc giả thì phải bỏ vài thứ khác
vài lời góp ý cho tác giả

05 Tháng mười, 2019 19:30
cạn thì chắc chưa,nhưng độ này champion league vs ngoại hạng Anh nhiều quá k có hứng viết :v

05 Tháng mười, 2019 08:40
có mỗi mấy cái này cũng mô tả cho kỹ. ra lại lâu => chắc cạn ý nên drop rồi

01 Tháng mười, 2019 22:33
yes

01 Tháng mười, 2019 20:30
xuyên Trung mà ko phải xuyên Việt ah
BÌNH LUẬN FACEBOOK