Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Vũ không cần quan sát cũng biết Quảng Lăng Tông xem như thật tận tâm tận lực với hắn. Đại trận dưới tế đàn này có thể nói toàn bộ đều bố trí cho hắn. Phân bố ra cả phạm vi Hợp Dương Phong, đều tương liên với Cửu Diệu Đô La Khảm Ly đại trận cùng Lục Hợp Thiên Ly đại trận bên trong Quảng Lăng Thiên Cung.

Cơ hồ khuynh hết lực lượng tông môn để bảo hộ hắn vẹn toàn trong lúc độ kiếp.

Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, kỳ thật hắn đã sớm có phân phó, lôi kiếp đăng tiên cũng không cần tông môn chuẩn bị sẵn việc gì cho hắn. Với thần thông triệt địa của hắn, vô luận gặp tình hình thế nào cũng có thể ứng phó tự nhiên.

Cũng không ngờ cho tới cuối cùng vẫn phải lao sư động chúng, hao phí tài nguyên của tông môn.

Trong lòng hắn có chút oán thầm, nhưng lại cảm thấy cảm động với tâm ý của Nông Dịch Sơn. Tiếp theo hắn liền nhìn thấy ở trước mắt, ngoại trừ Nông Dịch Sơn cùng một ít trưởng bối tông môn, những tu sĩ còn lại đều cúi người hành lễ lộ vẻ lễ độ cung kính. Mà những đệ tử Quảng Lăng vai vế khá thấp cùng những tán tu Linh Hư cảnh ở xa xa nhẹ nhàng phục lạy, trong miệng hô:

- Chúng vãn bối chúc mừng Nhạc trưởng lão đắc thành tiên quả! Chứng đạo trường sinh!

Thanh âm này cao thấp không đều, tụ tập một chỗ lại có uy thế lớn lao. Thanh âm như chiêng trống minh hưởng, thẳng truyền xa ngoài vạn lý. Trăm vạn ý niệm hoặc thật hoặc giả đều lao thẳng tới, khiến khí thế của Nhạc Vũ trong giờ khắc này bạo tăng tới cực hạn. Dù còn chưa có động tác, cũng không cần vận dụng pháp lực thần thông, tựa như bình thường đứng thẳng bên trên tế đàn, lại tựa như thiên thần thượng cổ, nghiêm túc uy nghi.

Còn có một tia tín nguyện lực rót vào bên trong cơ thể Nhạc Vũ, lại khiến bộ phận hồn lực bị hao tổn vừa rồi của hắn ở trong nháy mắt liền hoàn toàn phục hồi như lúc ban đầu.

Thân thể khí huyết kể cả pháp lực cũng chợt tăng vọt, chỉ trong thoáng chốc phải tăng lên tới hai thành.

Trong lòng Nhạc Vũ kinh ngạc, hai mắt nhìn về phía xa, cẩn thận nhìn về phía đám người đứng bên ngoài. Chỉ thấy trong mấy trăm vạn tu sĩ đang đứng xem lễ, có kính sợ, cảm kích, hoặc may mắn, hoặc chờ đợi, đều là những ánh mắt khác thường, đủ loại cảm xúc. Cho dù là chưởng giáo Đạo Lâm Tông cùng Đông Dương Tông mấy năm gần đây bị Quảng Lăng Tông áp bách, giờ phút này cũng lộ vẻ chân tâm thật ý.

- Không ngờ hai tay Nhạc Vũ đầy đầy máu tanh, tạo hạ vô số sát nghiệt, nhưng lúc phi thăng lại được thiên hạ tu sĩ đồng thanh cung chúc…

Nhạc Vũ âm thầm tự giễu, nhớ lại lúc tổ sư Quảng Lăng Tán Nhân cùng Mặc Quan Lan phi thăng.

Vân Bảo Tông muốn tế luyện thế giới này biến thành Nguyên Thần Tinh Hạch, phương pháp nhanh nhất chính là ngăn cản tu sĩ phi thăng, tụ tập nhiều pháp lực hỗn nguyên áp chế ý chí của thế giới này.

Nhưng thế giới này mỗi khi trải qua một hai trăm năm lại có người thành công đắc đạo phi thăng, không phải Vân Bảo Tông không muốn lưu họ lại, nhưng vì không dám.

Chẳng hạn như Quảng Lăng Tán Nhân cùng Mặc Quan Lan là những thiên tài tuyệt thế, nếu bị bức bách binh giải thành Tán Tiên, như vậy trong thế giới này chỉ sợ sẽ bị biến thành long trời lở đất!

Tuy Vân Bảo Tông mạnh mẽ, nhưng ở trong thế giới này lại có người nào ngăn cản nổi mũi kiếm của Quảng Lăng Tán Nhân cùng Mặc Quan Lan?

Nhạc Vũ tự hỏi tuy mình có được thành tựu hôm nay, hơn phân nửa là nhờ vào vị tổ sư kia, nhưng cũng không hề tự xem nhẹ mình, mà thành tựu của hắn hôm nay quả thật đã không kém hơn hai vị kia, thậm chí còn vượt xa!

Ngay khi trong lòng hắn còn đang cảm thấy kinh ngạc, tia tín nguyện lực đã rót vào trong cơ thể hắn, lại hiện ra kết tinh.

Nhạc Vũ chợt hiểu, hắn biết được giờ phút này chỉ cần ý niệm của hắn khẽ động, là có thể ngưng kết ra thần tinh, cuối cùng tuyệt sẽ không thấp hơn thần cách thất giai!

- Quả nhiên tín niệm của tu sĩ cùng chất lượng của tín ngưỡng lực người phàm hoàn toàn khác nhau!

Cảm giác được pháp lực khuếch trương không hề ngừng lại, Nhạc Vũ cũng có chút ưu sầu, đối với hắn mà nói lực lượng càng nhiều chưa chắc sẽ tốt, ngoài ra còn phải có thể khống chế.

Nếu không cách nào điều động tự nhiên, dù pháp lực thân thể cường thịnh bao nhiêu, cũng không phát huy ra được ba thành thực lực chân chính của hắn.

Trong lòng chợt động, Nhạc Vũ chợt quay đầu nhìn Nông Dịch Sơn cười nói:

- Chưởng giáo chân nhân, bao năm nay Nhạc Vũ thụ sâu đại ân của Quảng Lăng, luôn chỉ hận chính mình hồi báo quá ít. Càng bởi vì không thể bảo hộ Quảng Lăng lâu dài, mà vô cùng tiếc nuối. Hôm nay xin lưu lại một vật, trấn áp số mệnh bổn tông, có thể giảm bớt nỗi thẹn trong lòng Nhạc Vũ…

Nông Dịch Sơn nghe vậy ngạc nhiên, tiếp đó trong mắt liền lộ vẻ chờ mong. Vô luận là Quảng Lăng Thiên Cung cùng Thập Ngự Phục Ma kiếm trận đều có thể dùng trấn áp số mệnh, nhưng những chí bảo khác lại còn có chút thiếu sót.

Hôm nay nếu Nhạc Vũ đã nói như vậy, tất nhiên sẽ có thứ tốt lưu lại cho Quảng Lăng Tông.

Thanh âm của Nhạc Vũ không có chút nào che giấu, giờ khắc này chư tông tu sĩ, tính cả tán tu bên ngoài đều mang theo vẻ mặt ngưng trọng, cơ hồ ánh mắt không dời khỏi Hợp Dương Phong, trong ánh mắt phần lớn là ngoài ý muốn cùng vẻ chờ mong, chỉ có số ít mang theo vẻ ưu sầu.

Nhạc Vũ mỉm cười, phẩy tay áo, không thấy có động tác gì, chỉ một thoáng có vô số địa khí từ bốn phương tám hướng hội tụ qua bên này.

Gấp ba, gấp năm, gấp mười, gấp hai mươi, thậm chí gấp trăm lần!

Lúc này những người tới xem lễ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, dần dần lại cảm giác có chút không đúng.

Địa khí nồng đậm gấp trăm lần không thể nghi ngờ đã khiến sức nặng của Quảng Lăng sơn tăng thêm gấp trăm lần! Lại thêm độ dày của địa khí ở những khu vực khác nhau còn đang điên cuồng tăng trưởng!

Cho tới khi gấp một trăm hai mươi, Nhạc Vũ vận chuyển Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp, trọng lực phản chuyển khiến Quảng Lăng sơn giảm nhẹ gấp mấy chục lần. Cuối cùng hắn giẫm mạnh dưới chân, cả Quảng Lăng sơn đột ngột thăng lên khỏi mặt đất, nhảy lên cương phong tầng, ở trong hư không cao bốn vạn trượng nhẹ nhàng trôi nổi!

Trong lòng mọi người kinh hãi, còn đang khó hiểu Nhạc Vũ lại vươn tay về phía trước, sau đó lại kéo về. Làm cho người ta có loại cảm giác huyễn hoặc khó hiểu, giống như một trảo này của Nhạc Vũ tựa hồ như vừa chộp vật gì, phảng phất như lấy thứ gì từ bên trong căn nguyên thế giới, không thể nhìn, thậm chí còn không thể cảm giác được.

Sau đó một lát, trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh hãi, càng lúc càng nồng hậu. Chỉ cảm thấy từng đợt linh lực cực lớn ở trong núi tràn lan bay ra.

Vào lúc này linh mạch địa khí cơ hồ hoàn toàn tách khỏi Quảng Lăng sơn, không ngờ linh lực không hề giảm sút chút nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần!

- Không ngờ là trực tiếp đem linh mạch kết nối cùng căn nguyên thế giới, thần thông pháp lực của Nhạc Vũ không ngờ đã đạt tới mức độ như thế!

Ngoài mười vạn trượng Hợp Dương Phong, hai mắt Băng Liên Tiên Tử không khỏi trợn lên, trong ánh mắt ngây dại, tràn đầy vẻ khó tin.

Bên cạnh vẻ mặt Ân Hoa ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy không sao tưởng tượng nổi. Tu vi hắn chưa tới, nhưng làm chưởng giáo một tông, có chút bí mật hắn cũng hiểu biết. Bậc thần thông như vậy, đã không phải tiên gia tầm thường có thể làm được!

Khả năng thông thiên triệt địa kia, chỉ sợ cho dù là Thái Ất Chân Tiên cũng không sánh bằng.

Trong ba người thực lực thấp nhất là Ân Hoa cũng có tu vi Kim Đan đỉnh phong. Vì vậy Quảng Lăng sơn bị bạt lên cao mấy vạn trượng nhưng vẫn có thể đứng được tự nhiên, ngoại trừ Băng Liên Tiên Tử cùng Hư Nhược Nguyệt trong mắt mang ý tứ kinh hãi.

Mà bản thân Ân Hoa lại lâm vào trong trầm tư:

- Nếu chỉ đem Quảng Lăng sơn luyện chế giống như Quảng Lăng Thiên Cung, chỉ sợ còn chưa khả năng trở thành vật trấn áp số mệnh tông môn…

Ngay sau đó mọi người liền thấy Nhạc Vũ lấy ra một thanh tiên binh, rạch lên cổ tay mình, liền có đại lượng máu tay chảy ra, phảng phất như tự có tính mạng ý thức, chảy xuôi khắp nơi, cuối cùng rót vào bên trong sơn thể, ngưng tụ thành một phù văn huyết sắc. Đem nơi đây luyện chế chẳng khác gì không gian của một tiên bảo.

Tới lúc này Nhạc Vũ còn chưa thu tay lại, tiếp tục lấy ra vài bình nhỏ, Tiên Thiên Ngũ Hành Tinh Khí bên trong bị hắn lấy ra toàn bộ, đánh thẳng vào bên trong Quảng Lăng sơn.

Lúc này ngay cả chưởng giáo Đạo Lâm Tông cùng Đông Dương Tông sắc mặt cũng khẽ biến.

Hành động này của Nhạc Vũ không chỉ là chế tạo một vật tương tự như Quảng Lăng Thiên Cung mà thôi, mà là muốn đem Quảng Lăng sơn chế tạo thành một tiên bảo!

Sau khi đánh vào Ngũ Hành Tinh Khí, bên trong Vô Ưu Cung động thiên lấy tới một ít kỳ trân thổ hệ, đánh vào bên trong nền đất bên dưới, cùng Tiên Thiên Ngũ Hành Tinh Khí đan nhau quấn quýt, liền thành một khối.

Tiếp theo càng nhiều tiên thạch được đánh ra, bố trí khắp trên dưới Quảng Lăng sơn, chỉ trong nháy mắt đã hình thành một đại trận.

Nhạc Vũ vẫn chưa chịu ngừng lại, chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân cũng tế ra, đối ứng với Cửu Diệu Đô La Khảm Ly đại trận, phân bố phương vị cửu cung, rõ ràng chính là Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận.

Xem tới lúc này, bên trong những tu sĩ Đại Thừa Quảng Lăng, ngay cả người có trình độ trận đạo như Xương Băng Hồng giờ phút này cũng không nén được thở ra một hơi. Vẻ mặt tuy thật bình thản, nhưng vẫn không tự giác lộ ra vài phần kinh ngạc:

- Lại là Thiên Luyện Pháp…

Mọi người bên cạnh hắn đều lộ vẻ hồ nghi, ngay lập tức liền lĩnh ngộ, gọi là thiên luyện chính là không tự mình chen tay vào, chỉ xử lý phôi thai cho huyền binh pháp bảo, sau đó để tự nó lớn dần, tự sinh tự diệt. Trong đó đại bộ phận tuy phế bỏ, nhưng nếu đổi lại do Nhạc Vũ tự mình ra tay, dùng thật nhiều Ngũ Hành Tinh Khí đương nhiên là khác hẳn.

Tính toán thời gian, chỉ cần không tới vạn năm, cả Quảng Lăng sơn liền chân chính ngưng tụ thành một tiên bảo chỉ dựa vào uy lực bản thân đã đủ chống đỡ với tu sĩ nhất giới.

Giờ phút này Nông Dịch Sơn lại vô cùng vui vẻ. Hai tay hắn run nhè nhẹ, Thập Ngự Phục Ma kiếm trận tuy có thể thủ hộ Quảng Lăng vạn năm, nhưng sau vạn năm, nếu nói đến trấn áp số mệnh chỉ sợ còn cần dựa vào tiên bảo khác.

Thật không nghĩ ra trước khi Nhạc Vũ phi thăng lại luyện chế ra linh bảo như vậy!

Phụ cận Hợp Dương Phong, mấy trăm vạn tu sĩ đồng loạt kêu lên thất thanh. Nhạc Vũ còn đang do dự có nên đem Ngũ Nhạc Trầm Sơn Xích đánh luôn vào bên trong hay không, chợt nghe bên cạnh truyền đến thanh âm.

- Sư huynh, đã là giờ Thìn ngũ khắc!

Nhiễm Lực nhỏ giọng nói, giống như nhắc nhở. Bên trong Thiên Nguyên Giới, toàn bộ thiên địa linh lực thịnh vượng nhất là khoảng giờ Ngọ.

Vào giữa giờ Thìn, tuy lúc này mặt trời mọc rất thịnh, nhưng ngũ hành linh lực lại suy nhược nhất.

Tu sĩ độ kiếp nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ hơn phân nửa lựa chọn giờ Thìn. Mặc dù linh lực suy nhược nhưng có thể mượn dùng linh trận bí pháp, nhưng cũng nhờ vậy uy lực thiên kiếp sẽ bị suy yếu, cũng có chỗ tốt thật sự.

Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, cũng không quan tâm, nhưng đã bỏ qua ý niệm đem Quảng Lăng sơn tế luyện đến mức cực hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK