Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đây là vật gì?

Nhìn những hình vẽ vặn vẹo trên bản đồ, Nhạc Vũ híp mắt có chút khó hiểu.

Hắn chỉ có thể loáng thoáng phân biệt tựa hồ là bản đồ của một động phủ thời thượng cổ. Bên trong có một trương trận đồ cực kỳ tinh diệu. Ít nhất phải xuất phát từ thủ bút của một tu sĩ Ngọc Tiên, đáng tiếc chẳng qua chỉ là một bản đồ đơn giản, chỉ ghi chép phương pháp tiến vào, không cách nào nhìn rõ toàn bộ sự vật.

Nhạc Vũ dùng Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn suy tính chốc lát, không phát hiện ra có chỗ nào không ổn. Nếu còn vấn đề nào khác hắn cũng thật sự không biết.

Suy ngẫm chốc lát trên mặt Nhạc Vũ lộ ra nụ cười. Tuy lúc Đông Hoa Tán Nhân rời đi thực sự quá cấp bách, nói chuyện có chút không tỉ mỉ, rất nhiều chi tiết nói chưa được rõ ràng, nhưng hắn có thể đại khái đoán được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nếu nói tấm bản đồ này có chút không chân thật, cũng khó làm cho Đông Hoa Tán Nhân bị mắc bẫy.

Đến tột cùng chuyện này là như thế nào, thật ra chỉ cần đi bắt một hai người trong số những tu sĩ Tán Tiên đã bỏ chạy tra hỏi là xong.

Chẳng qua ở trong thế giới này hiện tại đoán chừng không còn chuyện gì có thể hấp dẫn được ánh mắt của hắn, thật sự hắn không có hứng thú đi để ý việc này mà thôi.

Bất quá chỉ một lát sau, chân mày Nhạc Vũ lại khẽ nhăn lại.

Thực lực trước khi độ kiếp của Đông Hoa Tán Nhân tuy thua xa hắn, nhưng dù sao cũng cùng một tầng cấp. Trước đó không thể không biết trong đó sẽ có hung hiểm, nhưng vì sao còn phải mạo hiểm chạy tới, xác nhận xem bản đồ này có phải là thật hay không?

Hắn thuận tay thu hồi bản đồ, lại triệu hồi toàn bộ tiên bảo vào trong tu di không gian của mình. Ánh mắt Nhạc Vũ không khỏi lóe lên, sau một khắc hắn liền có điều cảm ứng quay đầu nhìn về phía bắc.

- Hai cỗ hóa thân của ta cũng đã động thủ. Nói như vậy Thính Vân Tông đã chuẩn bị rút lui khỏi thế giới này…

Cười lạnh lắc đầu, Nhạc Vũ triệu ra Tinh Nguyệt, đứng trên lưng nó hóa thành một đạo quang mang bay về phương xa.

Chỉ qua thời gian hai nén hương, nơi xa hiện ra một tòa đảo nhỏ. Mà ngay khi Nhạc Vũ dự định giáng xuống, bất chợt trong lòng khẽ động liền lệnh cho Tinh Nguyệt dừng lại giữa không trung.

Quả nhiên sau một khắc một thanh niên tướng mạo tuấn tú từ trong hư không bước ra, hướng Nhạc Vũ xa xa thi lễ:

- Nam Hải tán tu Lan Vô Ưu ra mắt Nhạc đạo hữu!

Nhạc Vũ cau mày, nhìn kỹ người này. Chỉ thấy trong mắt đối phương lóe ra ánh sáng, mắt nhìn thẳng, giọng nói không ti không kiêu, khí chất trầm ổn quả thật có chút bất phàm.

Càng làm cho hắn để ý chính là vẻ mặt của Lan Vô Ưu không hề có nửa điểm lo sợ khác thường.

Người này rốt cục có mưu đồ gì?

Trong đầu nhanh chóng xẹt qua ý niệm này, trên mặt Nhạc Vũ không chút phản ứng, giọng nói lạnh lẽo:

- Ta nghe nói qua ngươi, Đông Thắng tu sĩ đệ nhất nhân. Còn có chuyện lần này bổn tông bị vây công, ta nghe nói là ngươi bày mưu tính kế cho bọn hắn đúng không?

- Nghe nói?

Lan Vô Ưu nhíu mày, đang định nói chuyện, tiếp theo thấy Nhạc Vũ cười cười nói:

- Ngươi cho rằng Nhạc Vũ này làm việc còn cần xem chứng cớ hay sao? Nếu nhìn ngươi khó chịu thì dùng một đao giết chết ngươi là được, còn cần cố kỵ chuyện gì? Lần này ta tới là hỏi ngươi có phải hay không, không phải tới cãi nhau với ngươi!

Lan Vô Ưu phảng phất như khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại thi lễ nói:

- Vô Ưu không phải có ý đó. Chẳng qua chuyện lần này ta chỉ vì bất đắc dĩ, là bị bức bách mà thôi.

Nụ cười trên mặt Nhạc Vũ nhất thời càng đậm hơn, sát cơ trong mắt không chút che giấu:

- Sau trận chiến này xem như ta đã nhận thức ngươi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Nhạc Vũ này là người dễ dụ dỗ uy hiếp hay sao? Nếu không chịu nói thật lòng, ta xem ngày sau ngươi sẽ không còn cơ hội!

Lan Vô Ưu nghe vậy lại ngẩn ra lần nữa, tựa hồ có chút không nghĩ ra Nhạc Vũ nói chuyện lại thẳng thắn như thế.

Hắn trầm mặc chốc lát khổ sở mở miệng nói:

- Nếu nói ta là bị hiếp bức thật ra cũng không xem là sai! Chuyện lần này toàn bộ vì Vân Bảo Tông mà nên. Vì quan hệ đến một chuyện đại sự của họ nên không chịu được biến số như Nhạc đạo hữu. Về phần Vô Ưu, nửa là bị bức bách nửa là cam tâm tình nguyện. Ta đoán trước khi đạo hữu phi thăng nhất định sẽ không cho phép những Tán Tiên như chúng ta tiếp tục tồn tại trên thế giới này…

Vẻ mặt Nhạc Vũ khẽ động, thầm nghĩ người này đúng thật có vài phần thông minh, cơ hồ đã suy đoán tính toán của mình đúng hơn phân nửa. Hơn nữa hắn làm việc cùng đầy đủ quyết đoán, không trách được suốt mấy ngàn năm vẫn luôn đứng trên đỉnh tu chân giới.

- Vân Bảo Tông? Trước đây không nghe nói qua. Ba đại lục còn lại tựa hồ cũng không nghe nói về tông môn này. Nhìn môn hạ Tán Tiên dưới tay bọn hắn nhiều như vậy, cơ hồ vượt qua sự hợp lực của mười đại tông môn Đông Thắng đại lục. Thực lực mạnh làm kẻ khác cảm thấy đáng sợ.

Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt Nhạc Vũ thoáng nheo lại, con ngươi co rút:

- Vân Bảo Tông chẳng lẽ muốn đem thế giới này luyện hóa thành Nguyên Thần Tinh Hạch?

Lan Vô Ưu chợt ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn Nhạc Vũ, sau đó sụp mắt nói:

- Đúng vậy! Thật không ngờ Nhạc đạo hữu cũng biết về Nguyên Thần Tinh Hạch. Ước chừng hai vạn năm trước tông môn này đã nhắm vào Thiên Nguyên Giới này của chúng ta. Sau đó đã bắt tay vào bố cục! Bất quá ta nghe nói Vân Bảo Tông ở trong Hồng Hoang bản giới thật ra chỉ là một tam lưu tông môn, không lên được mặt bàn!

Hai vạn năm trước?

Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, tựa hồ thời gian đó Kỳ Hoàng Tông bị tiêu diệt đi? Hắn cũng không có tâm tư cẩn thận suy nghĩ sự liên quan bên trong, chỉ thầm nghĩ thì ra thế giới mình đang ở nằm trong miệng người của thế giới khác có tên gọi là Thiên Nguyên Giới. Ngay sau đó hắn phục hồi lại tinh thần, trong lòng chợt cười lạnh, trách không được hôm nay hắn tru diệt rất nhiều Tán Tiên, liên lụy tất cả sinh linh trong phương viên mười vạn dặm nhưng lại cảm giác không bị gia tăng quá nhiều nghiệp lực, thì ra do nguyên nhân như thế.

Nếu trước đây không biết về chuyện này thì cũng thôi, nhưng hôm nay nếu đã biết được, mình làm sao cho phép Vân Bảo Tông được tiếp tục như ý?

Đè nén sát cơ trong nội tâm, tiếp theo Nhạc Vũ lấy ra bản đồ Đông Hoa Tán Nhân đưa cho hắn nói:

- Chuyện Vân Bảo Tông trước tiên bỏ qua không đề cập tới! Ta chỉ muốn hỏi ngươi, dưng không ở lại mãi trong thế giới này suốt mấy ngàn năm rốt cục lại có mưu đồ gì? Chẳng lẽ có liên quan tới bản đồ này sao?

Lan Vô Ưu nghe vậy quét mắt nhìn bản đồ, không do dự liền nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Thật là có quan hệ tới vật này! Đoán chừng Nhạc đạo hữu biết được cũng sẽ động tâm…

Vẻ mặt Nhạc Vũ đạm mạc, không tỏ vẻ tin hay không tin, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Thần sắc Lan Vô Ưu mặc dù bình tĩnh tự nhiên, nhưng trên trán đã rỉ mồ hôi. Hắn chần chờ chốc lát liền tiếp tục nói:

- Dưới Nam Hải này có một Hải Nhãn. Bên trong có tòa tiên phủ, ước chừng hai mươi năm mở ra một lần. Trong truyền thuyết bên trong có kỳ bảo vô số. Nhưng ta đoán chừng Nhạc đạo hữu chỉ cảm thấy hứng thú với một bản Cửu Chuyển Huyền Công đầy đủ đi…

Hắn vừa nói tới đây, trong mắt Nhạc Vũ đã hiện lên một đoàn tinh mang, trong nội tâm nhấc lên cơn sóng gió động trời.

Nếu là những vật khác thì cũng thôi, nhưng nếu là Cửu Chuyển Huyền Công hắn quả thật không chỉ đơn giản là cảm thấy hứng thú.

Công pháp này truyền từ Tam Thanh, thuộc Đạo giáo nhất mạch, là phương pháp luyện thể cao cấp nhất. Nghe tin đồn nếu luyện tới chí cực, có thể trực tiếp chứng đạo vô thượng thần thông. Hắn làm sao có thể buông tha?

Suy nghĩ trong đầu sôi trào, Nhạc Vũ chỉ giật mình chốc lát mới cưỡng chế sóng gió trong nội tâm, ánh mắt thu liễm cười nhạt nói:

- Thì ra là như vậy, đây cũng là điều cậy vào của Lan Vô Ưu ngươi sao? Đoán chừng nói ra chuyện này ta sẽ không giết ngươi!

Lan Vô Ưu cũng không phủ nhận, vái chào nói:

- Bản đồ trong tay Nhạc đạo hữu không trọn vẹn, Hải Nhãn Nam Hải, trong đạo thống của Vô Ưu vừa vặn có phương pháp đi vào bên trong. Những thủ đoạn này chỉ vì bảo vệ tính mạng, kính xin đạo hữu đừng trách.

Nhạc Vũ cũng không nói chuyện, vận chuyển Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn suy tính tính đích thực của chuyện này. Sau đó hắn gật đầu nói:

- Chuyện này cũng không phải giả! Tiên phủ bên trong Hải Nhãn có liên quan tới Ngọc Đỉnh chân nhân? Vài ngày trước Đông Hoa Tán Nhân đã đi vào một lần. Nghĩ tới lần sau tiến vào phải đợi thêm hai mươi năm đúng không?

Trong mắt Lan Vô Ưu hiện lên một tia kinh dị, đang định trả lời liền nhìn thấy trong con ngươi Nhạc Vũ biến hóa thành kim sắc, ánh mắt phảng phất như có thể thấm nhuần vạn vật, nhìn xuống bên dưới vô cùng hứng thú.

Tựa hồ vừa nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Lan Vô Ưu nhất thời biến đổi. Nhạc Vũ lại cười nói:

- Đã có tin tức của Cửu Chuyển Huyền Công, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Chẳng qua lần này mưu tính Quảng Lăng ta cũng phải có trừng phạt. Bảo bối trong dược viên của ngươi liền thuộc về ta!

Lời vừa rơi xuống, Nhạc Vũ cũng không cần Lan Vô Ưu đồng ý, dùng pháp lực ngưng tụ thành một cự chưởng khổng lồ chộp xuống bên dưới, trực tiếp phá khai cấm chế dày đặc của dược viên, đem một gốc linh thảo có bảy lá bắt vào trong tay, trực tiếp ném vào trong Tiểu Càn Khôn Hồ Lô.

Sắc mặt Lan Vô Ưu lúc trắng lúc xanh, nhưng hắn rốt cục vẫn không xuất thủ, chỉ lẳng lặng nhìn Nhạc Vũ gật đầu như chào hắn, đứng trên lưng Lôi Sí Tinh Giác Thú hóa quang đi xa, cho mãi đến khi rời khỏi cảm giác của thần hồn.

Vẻ mặt Lan Vô Ưu chợt biến đổi, vẫn giữ vẻ nhàn nhã đạm nhiên, nơi khóe môi lại hiện lên nụ cười ý vị thâm trường.

Nếu không cho người này cầm đi chút chỗ tốt, làm sao có thể thanh trừ sát cơ trong lòng hắn. Nếu không bỏ thì làm sao đạt được, theo tình hình trước mắt Thất Linh Thiên Thông Thảo tuy làm hắn đau lòng, nhưng nếu so sánh với tính mạng lại không đáng vào đâu.

Nhạc Vũ rời khỏi Nam Hải, trực tiếp đi thẳng tới Ty Châu. Trong lòng hắn cũng đang nghĩ tới Lan Vô Ưu.

- Người này thật trí kế vô song! Một gốc Thất Linh Thiên Thông Thảo vẫn có thể bỏ được. Nhân vật như thế thật là hiếm thấy…

Trong lòng cảm thấy thật khó tin, Nhạc Vũ liền nhớ tới chuyện Cửu Chuyển Huyền Công.

Bên trong Huyền Sát Luyện Thi công pháp, những phương thuốc rèn luyện thân thể rốt cục cũng không phải là chính đạo, cũng có rất nhiều tai họa ngầm. Mà hôm nay thân thể hắn cùng Chiến Tuyết đều đã gặp được bình cảnh, rất khó tiến thêm một bước, chỉ thiếu một pháp môn rèn luyện thân thể.

Cửu Chuyển Huyền Công đích thực là rất cần thiết với hắn. Nếu hắn muốn lấy lực lượng chứng đạo, nhất định không thể bỏ qua phương diện rèn luyện thân thể này.

Nhưng xem tình hình của Lan Vô Ưu, lần này hắn muốn đi vào tiên phủ chỉ sợ không đơn giản.

Một vật nếu đạt được dễ dàng, vì sao người kia phải lưu lại trong thế giới này suốt mấy ngàn năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK