Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Vũ mặc dù không muốn tham gia so đấu tông môn nhưng vào ngày hôm sau vẫn đi Ngọc Dung Phong một chuyến.

Nguyên nhân vẫn là vì lần so đấu sắp tới. Tình hình này hắn đã trải qua một lần ở Nhạc gia thành. Khi đó vì chuyện đại điển tế tổ mà giá tiền vũ khí và thuốc trị thương trong thành tăng vọt nhưng cung vẫn không đủ cầu.

Quảng Lăng Tông tuy là môn phái tu tiên song tình hình cũng đồng dạng. Nếu đi chậm, khi đó đừng nói là huyền binh vừa tay, ngay cả có còn huyền binh hay không cho hắn sử dụng hay không cũng chưa chắc.

Tuy nhiên Nhạc Vũ vẫn coi như đánh giá thấp mức độ nhiệt tình với so đấu tông môn của các đệ tử khác của Quảng Lăng Tông. Hắn mới vào bên trong Ngọc Dung Phong đã thấy hơn mấy ngàn người xếp hàng trước Ngọc Dung khí viện. Trong đó không ít cả những tu sĩ Linh Hư cảnh, phần lớn đều là nhắm mắt khoanh chân mà ngồi, vừa tu hành vừa chờ chực.

- Sao nhiều người như vậy? Khố phòng của Ngọc Dung Phong dù phong hậu thế nào chắc cũng không có pháp bảo huyền binh nhiều như vậy.

Nhạc Vũ kinh dị, thuận tay kéo một đệ tử của Ngọc Dung Phong lại hỏi mới biết những người này phần lớn cũng là góp nhặt được một số tài liệu luyện khí nhưng lại không muốn bán ra ngoài nên chuẩn bị chờ ở đây để được sắp xếp vào dùng địa hỏa rồi tự mình luyện khí.

Nghe ra như vậy, Nhạc Vũ cười khẩy, thầm nghĩ luyện khí thuật nào có đơn giản như vậy. Ngay cả vị tiền bối lưu lại bản chép tay luyện khí kia cũng sau vô số lần thất bại mới nắm giữ được vài phương pháp luyện chế huyền binh cấp thấp. Những người này tuy có địa hỏa trợ giúp nhưng sao trong ngày một ngày hai có thể nắm giữ kỹ xảo phức tạp như vậy.

Cuối cùng cũng chỉ có tông môn là được lợi, đem những tài liệu đã luyện chế lung tung ra phân giải, cũng là một lượng tài liệu không tệ.

Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ cũng không để tâm rồi đi theo một đệ tử Ngọc Dung Phong vào thẳng bên trong khố phòng. Sau đó quả nhiên thấy tình hình trong này cũng không tốt.

- Sư đệ tới đây lần này hơi chậm, ba ngày trước ở đây vốn có 320 thanh huyền binh thất phẩm trở xuống nhưng hôm nay chỉ còn lại bảy mươi than. Phần lớn đều được các sư huynh đệ trong tông môn dùng linh thạch và tài liệu đổi đem đi.

Tên đệ tử đi theo Nhạc Vũ chọn lựa huyền binh hiển nhiên là được Nghiêm Hạo đặc biệt thông báo nên thái độ rất thân mật, tuy nhiên Nhạc Vũ nghe vậy thì cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười một tiếng. Nói là bảy mươi thanh nhưng trong đó đạt tới cấp bậc thất phẩm cũng chỉ có bốn thanh mà thôi. May nhờ hôm qua Trầm Như Tân nhắc nhở, nếu không mấy ngày nữa thì chắc nơi này đã rỗng tuếch.

Hắn suy ngẫm chốc lát rồi chọn ra một thanh huyền binh thất phẩm, tên là ‘Hàm Phong kiếm rồi đi ra ngoài.

Trong thanh kiếm này có mấy đạo pháp phong hệ chính là thứ mà Nhạc Vũ am hiểu. Ngoài ra phương diện ngự kiếm phi hành cũng có ưu thế không nhỏ. Nếu là rơi vào tay tu sĩ Linh Hư cảnh như Trầm Như Tân thì đủ để vượt qua Xuyên Vân Toa. Chẳng qua về phẩm chất không được như ý, cho dù là tính kiên cố hay sắc bén cũng chỉ mạnh hơn huyền binh bát phẩm một chút mà thôi.

Bất quá Nhạc Vũ cũng không để ý, hắn chọn ra chỉ để che mắt người khác mà thôi. Trước khi hắn có cơ hội rời đi Quảng Lăng Sơn thì đây chính là binh khí xứng nhất với hắn rồi.

Sau khi cảm ở vị sư huynh dẫn đường kia, Nhạc Vũ nhanh chóng trở về Tiểu Quan Phong. Bất quá hắn vừa ra khỏi khố phòng, còn chưa kịp ngự khí bay lên thì đã nghe phía trước truyền đến một tiếng cười có chút thân mật.

- Nhạc sư đệ sao ở đây?

Nhạc Vũ nhíu mày, tạm dừng động tác thả ra Xuyên Vân Toa, đưa mắt nhìn lên thì thấy Phách Phong và một người khác mặc phục sức Phù Dung Phong đang cùng nhau tiến đến. Người sau chừng khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt trắng không râu, dung mạo xinh đẹp, nhìn qua đã biết bất phàm:

- Vị này là La Mộng, La sư huynh, chẳng những là đệ nhất nhân trong giới luyện đan chúng ta, còn là một trong ba đại đệ tử của Phù Dung Phong có hy vọng kế thừa y bát của Diêm chân nhân. Mười hai năm trước nhập môn, hiện giờ đã có tu vi Linh Hư động tâm cảnh.

La Mộng nghe vậy hơi nhíu mày, tựa hồ hơn bất mãn vì sự khoe khoang của Phách Phong, bất quá vẫn khẽ gật đầu với Nhạc Vũ, ánh mắt sáng lên.

- Sư đệ tới đây nhận lấy huyền binh cũng vì so đấu tông môn nửa năm sau?

Lời này vừa nói ra thì trong mắt La Mộng, cũng bắn ra kỳ quang.

Nhạc Vũ ngưng trọng, cảm giác được chiến ý trần trụi trong mắt Phách Phong.

Bất quá hắn cũng không muốn dây dưa ở đây, khẽ gật đầu đáp lễ rồi lắc đầu nói:

- Chắc hai vị sư huynh hiểu lầm rồi, lần này Nhạc Vũ không có ý định tham gia so đấu. Mấy năm sau cũng sẽ yên tĩnh tu hành, không quản tới việc khác...

Sắc mặt Phách Phong biến ảo bất định, trong mắt xẹt qua một tia giận dữ, cuối cùng cũng trấn tĩnh:

- Như thế cũng tốt! Sư đệ mới nhập môn không tới ba năm, bây giờ muốn tranh thắng với những sư huynh như chúng ta quả thật có chút không công bằng.

Thấy vẻ thất vọng rõ ràng của hắn, Nhạc Vũ cũng thấy kinh dị, không ngờ tính tình người này lại biến đổi như vậy. Bất quá sau khi nhớ đến Xương Băng Hồng cùng Tào Vấn thì chợt hiểu. Trong tông môn hiện giờ có ai không biết bản thân hắn ngoại trừ được truyền thừa kiếm đạo Tiểu Quan Phong còn thừa kế trận pháp Minh Trụ Phong. Phách Phong là người của Minh Trụ Phong nên có thái độ như vậy cũng không kỳ quái.

Bất quá La Mộng cười lạnh, châm chọc nói:

- Sư đệ không phải là sợ chiến sao? Ta nghe nói mấy năm này Phách sư đệ cùng Phong sư đệ của Duệ Vân Phong đều ra sức khổ luyện để mong một ngày rửa sỉ nhục. Ngoài ra còn có vài vị sư huynh đệ cũng chuẩn bị gặp lại Nhạc sư đệ. Không ngờ ngươi lại không tham gia so đấu, lần này cũng thật là có trò hay để nhìn. Ha hả! Sư đệ đúng là giỏi tính toán, một câu dốc lòng tu tập coi như thoát khỏi mọi chuyện.

Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, cũng không muốn trả lời với đối phương, gật đầu coi như đáp lời rồi sử Xuyên Vân Toa phá không bay đi.

Đến khi phi toa biến mất phía chân trời, sắc mặt La Mộng đã xanh mét hừ lạnh một tiếng:

- Cái gì mà đệ nhất nhân trong tam đại đệ tử, ta xem cũng chỉ là như thế thôi. Phách sư đệ thua trong tay hắn sao?

Phách Phong nghe vậy lúng túng, hắn vẫn luôn canh cánh chuyện hai năm trước. Bất quá cũng không nguyện lén động thủ, nếu có thể trong so đấu đường đường chính chính đánh bại Nhạc Vũ là tốt nhất, chẳng qua hôm nay xem ra đã không có cơ hội, nói trong lòng không có oán hận là giả dối.

Bất quá muốn hắn nói gì với La Mộng thì cũng không nói được.

Nói đến mất mặt, Minh Trụ Phong bọn họ không người nào có thể thừa kế Xương Băng Hồng, kết quả phải cầu xin ngoại nhân. Ngày sau muốn lưu giữ truyền thừa bí phù linh trận càng phải cầu Nhạc Vũ, không thể đắc tội.

La Mộng tựa hồ cũng biết chỗ khó xử của hắn, phất tay nói:

- Lần này hắn lấy cớ dốc lòng tu hành, so đấu lần sau cũng không thể trốn. Sớm muộn có một ngày, ta muốn cho hắn biết, Quảng Lăng Tông cũng không phải chỉ có hắn vênh váo...

- Nhạc sư đệ có vênh váo hay không ta không biết, ta chỉ biết La Mộng ngươi chắc không địch nổi Nhạc sư đệ ta trong ba hiệp!

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau, La Mộng cùng Phách Phong quay đầu lại nhìn thì thấy Trầm Như Tân dẫn theo một nữ hài xinh đẹp từ xa đi tới.La Mộng nghe vậy cười lạnh:

- Không địch được trong ba hiệp? Hắc! Chẳng lẽ Trầm sư huynh cho là lấy ý nhập kiếm có thể vô địch thiên hạ hay sao? chỉ sợ hắn tinh thông trận đạo bí phù cũng chưa chắc có thể phá tận pháp thuật thiên hạ! Ngươi nếu nói như thế, như vậy cũng tốt. Ba vị trí đầu của lần so đấu này có thể có cơ hội khiêu chiến với một tu sĩ tiền bối. Nếu ta có thể may mắn thì nhất định sẽ phân thắng bại với Nhạc sư đệ!

La Mộng nói xong quay người đi thẳng vào trong khố phòng, tránh khỏi phải tranh luận với Trầm Như Tân.

Ngay cả Phách Phong cũng cảm thấy lời này thật sự là vô cùng cuồng vọng, lắc đầu bước theo La Mộng, chỉ còn lại Trầm Như Tân đứng đó cười nhẹ.

- Sư phụ! Lời nói mới rồi có phải quá khoa trương?

Trương Kim Phượng bên cạnh cũng hồ nghi.

Trầm Như Tân cười hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, hắn có thể đánh bại Nhạc sư đệ?

- Không thể nào!

Trương Kim Phượng kiên định lắc đầu nhưng ngay sau đó chần chừ:

- Ta cảm thấy rõ hắn không phải là đối thủ của biểu ca nhưng nghe nói vị La sư thúc này hiện giờ cũng đã có tu vi Linh Hư tam động cảnh..

Hiện giờ chắc hắn đã sắp độ tâm kiếp. Nói hắn không địch được biểu ca trong ba hiệp vậy tuyệt đối không thể

- Cho nên ngươi cho rằng sư phụ nói nhảm?

Trầm Như Tân trợn mắt nhìn đồ đệ mình một cái, sau đó cao thâm khó lường trầm ngâm nói:

- Cũng được! Nếu không nói thì ngươi còn không tin. Thật ra thì ta vẫn hoài nghi, sư đệ hôm nay sợ rằng đã cách cảnh giới Linh Hư không xa. Hơn nữa không chỉ có ta đoán, lần trước ta cũng nghe Đoan Mộc sư cô hỏi qua. Bất quá lúc ấy Nhạc sư đệ không trả lời, tính tình Đoan Mộc dễ dàng nên cũng không tra cứu.

Trương Kim Phượng tròn mắt, thiếu chút nữa kinh hô, thầm nghĩ biểu ca vào Quảng Lăng Tông mới có mấy năm. Lúc đó mới có tu vi Ngưng Dịch Kỳ, chỉ trong hai năm đã hoàn thành hai giai đoạn Bồi Nguyên và Tôi Thể cũng quá mức khoa trương.

Lúc trước chẳng phải nói biểu ca tuy thông minh hơn người, nhưng thiên tư lại chỉ bất quá tương đương với thường nhân mà thôi sao?

Nàng còn chưa kịp nói gì thì Trầm Như Tân đã lừ mắt:

- Chuyện này hôm nay chỉ nghe mà thôi. Chắc Nhạc sư đệ cũng không muốn để cho quá nhiều người biết được. Chuyện này không thể tùy ý kể với ai. Còn không mau vào bên trong chọn một huyền binh...

Lần này Trương Kim Phượng sầu não:

- Sư phụ định cho ta tham gia so đấu sao? Không đi biết không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK