Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Duẫn Kiệt an bài vị trí cho mấy người một lần nữa, cơ hồ là phía trước nhất cả đại điện. Có tư cách đứng ở đây trong mỗi lần tế tổ, căn bản đều là những thành viên trọng yếu nhất trong gia tộc.

Trong đó Nhạc Vũ lại bị cố ý đề xuất một mình cho vào trong đám nam đinh đích tôn đời thứ ba, vị trí ở dưới hàng con cháu đích tôn, bên tay phải chính là Nhạc Lâm.

Bất quá đối với loại ưu đãi này, bản thân Nhạc Vũ phần nhiều cảm thấy coi thường. Ngồi ở vị trí này, ngoại trừ đẹp mặt thì chỉ sợ không có được nửa điểm chỗ tốt thực chất.

Nếu không nghĩ đến một trận đánh ngày hôm trước, sợ rằng Nhạc Duẫn Kiệt cũng không có tâm tư quản khỉ gió gì mẫu tử hắn sống chết ở đâu. Thế giới này rất kỳ quái, một mặt vô cùng coi trọng lễ pháp để duy trì một nhóm nhỏ người thống trị. Về mặt khác cũng rất coi trọng võ lực. Cụ thể như nhà bọn họ, tại thời điểm không có giá trị thì các thành viên trực hệ đều ra sức quên đi. Nhưng ở mức độ nhất định vẫn phải duy trì thể diện cho dòng trực hệ, không để cho người khác mặc nhiên khi dễ, sau đó chờ cho vô thanh vô tức tự nhiên tiêu vong.

Dĩ nhiên, đây là chỉ trước kia. Từ lúc Nhạc Duẫn Kiệt đem hắn an bài dưới Nhạc Nghi Chân, Nhạc Vũ cũng đã hiểu, nhà mình đã một lần nữa được công nhận là một trong những thành viên trọng yếu nhất. Tuy nhiên cũng đồng nghĩa với việc lúc này phía sau hắn có vô số ánh mắt như kim châm bắn tới.

“Kiếm Xỉ Hổ cấp hai thượng giai, loại tế phẩm này cũng khiến cho nhà ngươi vất vả xuất ra!”

Vừa mới gặp mặt, Nhạc Lâm đã nói vẻ tức giận.“Nhà các ngươi nói như thế nào cũng có tám vị võ sư, săn giết một yêu thú cấp ba cũng không phải là việc khó gì! Cho dù không được cũng có thể đến chợ mua về”

Nhạc Vũ cũng bất đắc dĩ, nghĩ thầm khó xử trong nhà chúng ta, thiếu gia nhà giàu như ngươi làm sao có thể hiểu rõ? Mấy tháng này, hàng trong cửa hàng gần như đã dùng hết tài chính trong tay Nhạc Trương Thị. Ngay cả mấy tên võ sư kia cũng vì coi trọng tiền đồ nhà bọn họ mới lưu lại, còn thật ra đã bị nợ lương gần hai tháng.

Nhạc Trương Thị rất ít để ý vấn đề mặt mũi cùng hư vinh, hết thảy lấy thực dụng làm đầu, mua xe ngựa là bởi vì bà cảm thấy những con ngựa sau này có thể dùng để chuyên chở, song thế đã cũng là cực hạn.

Nói đến chuyện này quả thật có chút đuối lý, bất quá Nhạc Lâm cứ lải nhải bên tai như vậy cũng thấy khó chịu, được một lúc thì quay đầu lại Nhạc Vũ cười khẽ.

“Đúng rồi! Thập cửu ca, đêm hôm đó trở về có khỏe không? Nói thật, tiểu đệ lúc ấy cũng có chút cảm giác băn khoăn, nhưng vì tình thế bất đắc dĩ”

Nhạc Lâm lập tức tím mặt, một lúc sau mới gằn khẽ mấy tiếng.“Sớm muộn có một ngày ta sẽ đòi lại với ngươi chuyện nhục nhã ngày hôm đó!”

Nhạc Vũ lặng lẽ cười một tiếng không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy mấy phần yêu thích vị huynh đệ này. Hắn cũng giống như phụ thân, vui buồn đều lộ ra mặt, không phải là người có nhiều tâm cơ.

“Tốt lắm, hai người các ngươi! Đại điển đã bắt đầu, còn không cấm ngôn!”

Người nói ở bên tay trái Nhạc Vũ, là một thanh niên gần ba mươi tuổi. Hắn có dáng vẻ ôn hòa nho nhã nhưng cặp mắt lại sáng như điện khiến người ta vừa cảm thấy thân cận lẫn kính sợ.

Đối với vị huynh trưởng này, Nhạc Vũ cũng có mấy phần tôn trọng. Trước hắn, Nhạc Nghi Chân là người có thiên tư nhất trong thế hệ sau. Chưa đầy hai mươi tám tuổi đã là võ sư cấp năm, trong Bắc Mã Nguyên đếm trên đầu ngón tay.

Dĩ nhiên điều là người ta kính nể không phải là thực lực mà là cơ trí của hắn, cho dì tính theo tuổi thật thì người này vẫn lớn hơn hắn hai tuổi. Nếu như so trong hoàn cảnh tương đương của kiếp trước, Nhạc Vũ tự thấy còn không bằng được hắn.

Nhạc Vũ lập tức tĩnh tâm, tập trung nhìn về phía trước. Nói không khách khí thì cống phẩm của bọn họ quả thật keo kiệt, bất quá lực chú ý của Nhạc Vũ rất nhanh đã bị bài vì ở giữa hấp dẫn.

Trên tấm mộc bài lớn này có khắc năm chữ thếp vàng ‘Thiên địa sư thân quân’.

Nhạc Vũ lúc đầu cho là nhìn lầm, song khi hắn dụi mắt nhìn kỹ dụi mắt nhìn kỹ thì vẫn là năm chữ mà hắn quen thuộc ở kiếp trước.

Hai chữ đầu tiên thì dễ lý giải, đại biểu cho lão thiên và thổ địa. Ba chữ sau cũng phải suy nghĩ, chữ thân trên chữ quân, nói cách khác cho dù là quân vương tôn sư, cũng không trọng yếu như trưởng bối và tộc nhân của mình. Thế giới này cũng không phải là quân quyền chí thượng.

Khiến Nhạc Vũ kỳ quái chính là chữ ‘Sư’, chữ này vào thời đại của hắn đại biểu cho thánh nhân và đạo làm thầy. Nói cách khác, đạo làm thầy còn quan trọng hơn thân tộc, ai là người định ra quy củ cổ quái này.?

Tò mò một hồi, Nhạc Vũ cũng không để ý thêm. Sau khi Nhạc Duẫn Kiệt đọc xong văn tế, kế tiếp là trình tự cuối cùng. Những nhân vật trọng yếu đứng trước đều tự mình dâng hương, những người phía sau đều tiến lên thành hàng.

Điểm này chính là nơi bộc lộ vị trí của mọi người. Mọi người nhìn vào đây cũng hiểu được vị trí của mình cũng như sự coi trọng của dòng họ, những người khác muốn tranh giành cũng không được.

Nhạc Vũ cũng không có tâm tư để ý những thứ này, chẳng qua nhìn sắc mặt âm trầm của mọi người lúc Nhạc Trương Thị dâng hương thì trong lòng có chút không vui. Hắn có thể đoán được nguyên nhân trong đó chắc là do vị trí của Nhạc Trương Thị vẫn giống như trượng phu của mình lúc trước. Điều này tuy là do Nhạc Duẫn Kiệt đích thân an bài, song người khác chưa hẳn có thể tâm phục.

Đang lúc hắn cảm thấy càng ngày càng không thoải mái thì rốt cuộc đại điển giỗ tổ đã kết thúc vào lúc chín giờ. Khi tiếng chuông ngoài điện vang lên thì Nhạc Vũ lộ vẻ hưng phấn, sau đây chính là cuộc đại so đấu của dòng họ.

Trong vòng mười ngày kế tiếp, cả dòng họ cộng thêm người hầu tất cả gần sáu vạn đệ tử sẽ giao đấu theo cặp cho đến khi chọn ra được mười người xuất sắc nhất.

Trong lúc này, tại một tiểu viên của phía bắc Nhạc gia thành tây, Trương Huệ Linh đang nỗ lực ngồi dậy.

Nhiễm Lực hạ thủ vô cùng ác độc, trong ba chiếc xương bị gãy có hai chiếc trước ngực. Cảnh này khiến nàng ngồi dậy rất đau đớn. Bất quá Trương Huệ Linh vẫn cố gượng, chỉ là sắc mặt xanh mét, nhìn trượng phu đang đứng bên giường, trong mắt lộ vẻ oán độc.

“Hữu Phương! Ngươi nói tiểu súc sinh kia giờ vẫn ở trong đường?”

“Tình hình là có chút không đúng!”

Nhạc Hữu Phương quay đầu đi, không dám nhìn sắc mặt dữ tợn của thê tử.“ Thất ca của ta chẳng những không có ý hỏi tội mà còn tự mình đem súc sinh kia an bài bên cạnh con trai lớn của hắn, tựa hồ có ý bảo toàn!”

“Thái độ như vậy sao, với tình huống nhà bọn họ, làm sao có thể?”

Trong mắt Trương Huệ Linh lộ ra một tia kinh dị, lần đầu cảm giác có chút bất lực.“ Vậy những lão nhân trong tộc đâu rồi? Tên tiểu súc sinh bất tuân tộc quy, tùy ý đánh trưởng bối, tội phạm thượng này hắn trốn không thoát đâu. Chỉ cần các lão nhân trong tộc đem tội danh định ra, cho dù là Nhạc Duẫn Kiệt cũng không thể che chở!”

“Trách thì trách ở chỗ này!”

Nhạc Hữu Phương lắc đầu, vẻ mặt vẻ suy nghĩ sâu xa:“Ta cùng phụ thân lúc ấy cũng đi nhờ nhân tình các lão nhân trong tộc. Nhưng một hai vị trưởng bối lại nói là hình như khuyên chúng ta đừng sinh sự. Có muốn đòi công đạo cũng phải chờ đến lúc so đấu dòng tộc xong rồi hãy nói. Những người này, tựa hồ cũng không có quan hệ gì với trực hệ”

“Lại có chuyện này?”

Trương Huệ Linh một tiếng kinh nghi ngồi thẳng dậy. Một lúc lâu sau, mới thất hồn lạc phách dựa lưng vào đệm.“Vậy thì đợi thêm một thời gian nữa. Xem tên phế vật kia ngày sau có thể càn rỡ được không. Một ngày nào đó, một ngày nào đó”

Ngày này sau thì như thế nào, Trương Huệ Linh nhưng không có nói tiếp. Lúc này ngoài cửa sổ có hai thân ảnh đang ẩn mình bỗng nhiên nắm chặt quyền đầu đánh mạnh vào song cửa sổ trên vách tường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK