Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiêu thứ nhất trong bộ kiếm pháp Thái Cực kiếm từ trong miệng Nhiễm Lực nói ra chính là Khởi Thế, trong lúc chiến đấu căn bản không dùng được, nhưng khi biểu diễn lại có tác dụng điều tiết nội tức. Trước khi luyện kiếm, khiến cho chân khí vận chuyển trong người, tiến vào trạng thái tốt nhất.

Nhưng kiếm thức này ở ngày thường bị Nhạc Vũ hoàn toàn quên lãng. Có hệ thống phụ trợ trí năng trợ giúp, hắn có thể thời thời khắc khắc khiến mỗi chức năng trong cơ thể luôn ở trong trạng thái tối ưu. Tác dụng điều tức kia đối với hắn hoàn toàn dư thừa.

Song giờ khắc này, Nhạc Vũ không tự giác đem hai chân mở ra, lấy thức trung bình tấn khởi thế. Lúc đầu vô cùng khó khăn, cảm giác mỗi một bộ phận kinh mạch trong cơ thể đang muốn gãy lìa từng đoạn. Quanh thân phảng phất như bị hàng vạn con kiến cắn xé, toàn thân trên dưới cơ hồ mỗi tấc da thịt đang bị toàn tâm đau đớn.

Tình huống này kéo dài cho đến thức cuối cùng sau đó lại thu thế trở lại mới có chút chuyển biến tốt đẹp. Lúc này bên trong đan điền hắn đang tạo thành một dòng nước xoáy nho nhỏ, vô luận là nội tức bản thân hay yêu lực tự do đều đang bị hút vào bên trong đó. Trên dưới thân thể, những tia yêu lực cuồng loạn mặc dù còn đang xông loạn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng đã không còn tiếp tục tạo thành thương tổn cho kinh mạch của hắn.

Nhạc Vũ nhướng mày, lập tức cố gắng chế trụ nỗi vui mừng đang phát ra từ trong nội tâm. Hắn nỗ lực bình ổn tâm cảnh, lại một lần nữa bắt đầu diễn luyện.

Chút ít động tác vừa rồi tuy tác dụng thật sự có hạn đối với yêu lực trong cơ thể hắn, nhưng Nhạc Vũ đã nhìn thấy tia hi vọng vãn hồi. Mà hắn cũng tin chắc đem bộ kiếm thuật này tiếp tục diễn luyện xuống, hẳn nhiều ít có thể giúp chính mình.

Võ Đang Thái Cực kiếm tổng cộng chỉ có bốn mươi tám kiếm thức, song diễn luyện trọn bộ cũng cần năm sáu phút đồng hồ. Mà cho đến lần thứ hai mươi ba, bên trong đan điền Nhạc Vũ mới như ngày thường, xuất hiện hai màu trắng đen, hiện lên chân khí đoàn có hình dáng của thái cực. Đến lần thứ bốn mươi chín ở hai canh giờ sau, yêu lực tứ tán trong kinh mạch mới từ từ bị nhét vào trong chân khí lưu chuyển, trở về quỹ đạo.

Bất quá lúc này Nhạc Vũ đã hoàn toàn bỏ quên tất cả. Trong lòng hắn có tín niệm, đã không còn quan tâm tới thế giới bên ngoài. Chỉ biết đem từng chiêu kiếm của Thái Cực kiếm từng chiêu từng chiêu diễn luyện ra. Lúc đầu còn có chút trì trệ, càng về sau đã dần dần biến mất. Hơn nữa càng về sau, lại càng thành thục như ý, xem ra còn có vẻ như đã nhập vào không minh.

Mà cho đến lúc này, Nhiễm Lực vẫn đang một mực đứng bên cạnh lo lắng, cuối cùng hoàn toàn thả lỏng xuống tới, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, liên tục lau mồ hôi lạnh. Trong mấy giờ vừa qua, hắn chỉ cảm thấy thời gian dài đăng đẵng. Có nhiều lần hắn hoảng sợ đến nỗi nhịp tim muốn ngừng đập.

Lúc đầu khi nhìn thấy vẻ đau đớn co quắp kịch liệt trên mặt Nhạc Vũ liền cảm thấy không ổn, mà khi Nhạc Vũ mở mắt, Nhiễm Lực rõ ràng nhận thấy trong mắt tiểu chủ nhân đã tuyệt vọng. Sau đó hắn bắt đầu luyện kiếm, Nhiễm Lực càng cảm thấy tuyệt vọng. Ở thế giới này, làm gì có ai uống xong linh hoàn còn như không có chuyện gì xảy ra đi luyện kiếm? Lúc ấy hắn cho rằng Nhạc Vũ đã hoàn toàn buông tha.

Thật vất vả đợi được tình huống ổn định lại, Nhiễm Lực vẫn còn hoảng sợ. Ngay lúc đầu Nhạc Vũ cơ hồ không cách nào khống chế được chân khí của mình. Lúc vận kiếm không chỉ tạo ra tiếng động như tiếng sấm nổ mạnh, trong vòng hai mươi trượng chung quanh toàn bộ tro bụi cành lá đều bị thu hút tới bên cạnh Nhạc Vũ, vây quanh hắn xoay tròn vũ động, thanh thế chẳng những không thua kém kiếm kỹ cao cấp, thậm chí còn vượt trên.

Mà lúc đó Nhiễm Lực lo lắng nhất chính là những võ sư tuần núi gần đây, có thể bị động tĩnh này hấp dẫn đi tới hay không, sau đó tra xét được bí mật của Nhạc Vũ. Vạn hạnh chính là, chỉ một lát sau Nhạc Vũ đã bắt đầu kiềm chế được lực đạo múa kiếm. Sau đó từ từ khôi phục lại bình thường. Mà những võ sư tuần núi vào lúc đó tuy có nghi ngờ tò mò dừng chân quan sát, nhưng chỉ chốc lát sau đã khịt mũi xoay người rời đi.

Nếu không phải trước đó giống như Nhiễm Lực tự mình nhận thức được uy năng của bộ kiếm pháp, nói vậy khó có thể có người nào nhận ra được bộ kiếm pháp kia thật sự bất phàm.

Hai canh giờ sau, khi sắc mặt Nhạc Vũ khôi phục lại bình thường, nỗi đau đớn từ từ biến mất, Nhiễm Lực liền biết tình huống không còn đáng ngại. Song lúc này tâm tình Nhiễm Lực lại không cách nào thoải mái được nữa.

Hắn nghĩ tới, không biết vì sao Nhạc Vũ lại liều mạng như vậy? Tuy nói vị tiểu thiếu gia này của hắn cho tới nay luôn biểu hiện ra hành vi cực kỳ lớn mật, nhưng Nhiễm Lực lại biết tính cách đích thực của Nhạc Vũ luôn vô cùng cẩn thận, không bao giờ làm những chuyện gì mà không nắm chắc.

Cho nên hắn thật sự nghĩ không ra, vì sao Nhạc Vũ phải mạo hiểm suýt hủy cả tiền đồ. Ba viên Ngũ Hành linh hoàn tuy có thể làm thực lực Nhạc Vũ tăng lên cao, nhưng điều đó giống như dùng tương lai để trả giá. Nhiễm Lực thật không nghĩ ra, nếu như Nhạc Vũ có thể đi từng bước, như vậy chỉ cần có sự trợ lực của Ngũ Hành linh hoàn, trong vòng mười năm ít nhất có thể tăng lên trình độ võ sư cấp sáu hoặc là cao cấp hơn.

Chẳng lẽ vẫn là vì tên Hồng Phi kia?

Vừa nhớ lại lời nói khi nãy của Nhạc Vũ, Nhiễm Lực chỉ cảm thấy trái tim thêm nặng nề.

Nếu đã cố ý nhắc tới binh khí của phó thành chủ Đạm Vân thành, là dị binh cấp mười. Như vậy lần này địch nhân của họ chẳng lẽ chính là vị Thương Lan kiếm vương?

Đang suy tư từng mấu chốt bên trong, trong nội tâm Nhiễm Lực chợt thấy rét lạnh. Ở trong tầm mắt của hắn, chợt xuất hiện ra một thân ảnh hơi có vẻ gù lưng, bộ dáng giống như chưởng quỹ tiệm thuốc Hoàng Phàm. Mà làm Nhiễm Lực cảm thấy hồi hộp chính là, giờ phút này vẻ mặt kinh hoàng của hắn. Hôm qua tuy rằng hắn có chút bối rối, nhưng vẫn còn có thể duy trì vẻ trấn tĩnh. Nhưng hôm nay lão nhân này gần như dùng phương thức lăn mà hướng bên này vội vàng chạy tới.

….

Giờ Thân năm khắc, cũng chính là bốn giờ mười lăm phút, Nhạc Vũ đem chiêu kiếm cuối cùng đâm ra, sau đó chậm rãi thu thế lại đem kiếm gác phía sau cánh tay. Đầu tiên hắn yên lặng tra xét cơ thể, phát hiện đoàn chân khí âm dương bên trong đan điền đã giải tán, khôi phục lại thành nguyên trạng ngũ hành bình hành. Chẳng qua bên trong đoàn chân khí này, màu của các loại linh lực càng thêm rõ ràng hơn, không còn là một mảnh hỗn độn của tầng bảy Đại Hỗn Nguyên Chân Lực.

Nhạc Vũ thở nhẹ một hơi, biết mình đã đột phá giới hạn võ sư. Hắn truyền chân khí vào trong thân kiếm, sau đó chỉ thấy mũi kiếm bắn ra một luồng kiếm khí dài chừng nửa tấc. Tuy nói bây giờ chẳng qua chỉ là giai đoạn võ sư sơ cấp, nhưng đã có thể làm được việc đem chân khí phóng ra ngoài cơ thể.

Song nhìn tình cảnh này, Nhạc Vũ lại cười không nổi, tâm tình ngược lại trở nên tiêu điều vô cùng. Hắn thở dài một tiếng đầy phiền muộn, dời đi tầm mắt, sau đó nhìn thấy Nhiễm Lực cùng Hoàng Phàm đang song song đứng ở ngay bìa khu rừng.

- Là Hoàng chưởng quỹ?

Nhạc Vũ cau mày, cười xoay người:

- Ngài không buôn bán lại chạy tới nơi này, chẳng lẽ nhà của ta đã xảy ra chuyện gì?

- Ở một canh giờ trước, Thương Lan kiếm vương Hồng Chính đi cùng cháu của hắn là Hồng Phi gặp tộc trưởng cầu hôn, muốn cưới Băng Thiến nhà chúng ta về làm thiếp thất. Nghe nói tộc trưởng đã đồng ý!

Sắc mặt Hoàng Phàm xanh mét nói, cặp mắt đã đỏ hồng của Nhiễm Lực chợt nhìn qua:

- Tiểu thiếu gia! Chẳng phải ngài đã sớm đoán được?

- Đoán được? Ha hả! Ta nào có thần kỳ như vậy? Chẳng qua là vì cảm thấy, lấy địa vị của Hồng Phi, nếu thật sự muốn đối phó nhà chúng ta sẽ có vô số loại thủ đoạn mà thôi!

Nhạc Vũ mỉm cười lắc đầu, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng bắn lên thân kiếm, thân kiếm phát ra tiếng kêu nhẹ thanh thúy. Hắn thầm nghĩ phong ba lần này xem ra nhất định phải dùng nó để giải quyết.

Lấy thân phận nhà họ, có thể đem nữ nhi gả cho thiếu chủ một tòa thành, điều này ở trong mắt người khác có thể xem là với cao. Song lấy tính cách mạnh mẽ được truyền thừa từ mẫu thân, chỉ sợ hơn phân nửa không cách nào đồng ý.

Còn tên Hồng Phi kia, nếu thật tâm cầu hôn thì cũng thôi, nhưng trải qua chuyện hôm qua, thật khó không làm người ta hoài nghi cử động lần này của hắn là có dụng ý khác.

Nghĩ tới đây, trong mắt Nhạc Vũ chợt nổi lên vài phần lệ khí cùng túc sát. Vô luận mục đích của tiểu tử kia là vì sao, Nhạc Vũ cũng không thể ngồi yên nhìn muội muội của mình biến thành thiếp thất của người khác!

Nỗi đau tiến cảnh nội tức phải dừng lại trong mười năm, bằng vào chuyện này, hắn tuyệt không cho phép kẻ đã khởi xướng còn sống trên đời này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK