Hai ngày sau.
Tại một dãy núi nhỏ phía bắc Lê thành, Côn Bằng đang đứng lặng lẽ trong một thung lũng nhỏ, bởi vì xác ngoài của nó đã được phủ lên một tầng da của Thập Sắc Tích nên bộ lông màu vàng vốn thu hút ánh mắt của người khác giờ đã chuyển sang màu xanh lá mạ và màu xám.
Đây cũng là vì để thích ứng với hoàn cảnh của núi rừng chung quan, vốn màu sắc gốc của Thập Sắc Tích là trắng, chỉ khi màu sắc xung quanh biến hóa thì mới có thể thay đổi. Hiện giờ cơ quan khôi lỗi cũng kế thừa đặc tính này, thoạt nhìn hòa hợp nhất thể với chung quanh.
Nhạc Vũ lúc này đang ở trong căn phòng nhỏ phía trên khôi lỗi, nhắm mắt lại ước thúc khí cơ nhiễu loạn trong cơ thể. Cho đến khi chân nguyên được tinh hóa của viên Dịch Nguyên Đan hoàn toàn bị chân khí của mình hấp thu, Nhạc Vũ từng bước tản đi chút yêu lực hỗn độn trong kinh mạch.
Không giống với việc dẫn linh lực thiên địa để rèn luyện chân khí bản thân, những yêu lực dị chủng này vào đến kinh lạc thì hoàn toàn không bị khống chế. Cho nên cho dù Nhạc Vũ hiện giờ đã đột phá tiên thiên, nhưng phục dụng Dịch Nguyên Đan thứ cấp vẫn còn nguy hiểm nhất định.
Thật ra thì hắn cũng không phải là không muốn tự chế một loại dược vật chỉ đem chân nguyên trong yêu đan chiết xuất ra. Nhưng chế luyện loại dược vật như vậy là vô cùng khó khăn, thời này hắn chưa thể thực hiện. Tính đi tính lại vẫn phải dựa vào sự trợ giúp của năng lực phân tích để luyện chế.
Cảm giác chân nguyên trong cơ thể của mình lại mạnh thêm một chút, Nhạc Vũ lại bắt đầu vận chuyển Hỗn Nguyên chân lực tu luyện tâm pháp, hút vào Ngũ Hành linh lực để kết hợp triệt để luyện hóa thành nội tức bản thân rồi tiến hành ngưng phù. Trong ba ngày này, dựa vào sự trợ giúp của dược vật mà chân khí trong cơ thể hắn tăng trưởng không ít nên đã ngưng luyện được ba mươi mốt Ngũ Hành phù triện rồi.
Đối với vị trí của Ngũ Hành phù này, Nhạc Vũ không cần làm sao tính toán theo công thức. Mấy ngày trước hắn đã thấy qua, trong cầu hình Ngũ Hành Phù Trận có 150 đạo phù, cơ hồ giống hệt với Ngũ Sắc Thần Quang của Sơ Tam. Như thế tính ra hắn chỉ cần từng bước tăng thêm là tốt rồi, không tiếp tục cần cẩn thận giống như trước đây, rất sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Rồi hãy nói cho dù là không cẩn thận làm cầu hình Ngũ Hành Phù Trận hỏng mất thì trong lòng Nhạc Vũ vẫn rất cao hứng. Ngay bản thân hắn muốn cầm vật này cũng không có biện pháp vì nó sinh ra do chân khí của bản thân, thủ đoạn bình thường không thể làm được gì. Điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến là bảo người khác xuất chưởng vào đan điền mới có thể đánh tan, nhưng như thế không khác gì phế đi tu vi của bản thân.
Quả nhiên khi chân khí của Nhạc Vũ ngưng kết ra năm Ngũ Hành linh phù thì đã bị cầu hình Ngũ Hành Phù Trận hút vào rồi sắp xếp phù hợp, gia nhập vào vòng tuần hoàn.
Trong lòng Nhạc Vũ hiện giờ vừa cảm thấy mừng rỡ vừa cảm giác như đưa đám. Mừng rỡ vì là Ngũ Hành Phù Trận này đã có được năng lực “sửa sai” nhất định, sau này không cần bỏ quá nhiều tinh lực, để cho hệ thống phụ trợ trí năng đi làm những chuyện khác. Điều lo lắng chính là quả cầu này trong đan điền của hắn đã đi vào trạng thái tương đối ổn định, sau này hắn muốn dời đi thì càng khó giải quyết.
Tạm thời để xuống mối phiền não này, Nhạc Vũ đi ra ngoài rồi chạy thẳng lên núi. Chỉ thấy ở chỗ này, Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến đang nằm sấp trên mặt đất, cầm hai vật hình tròn nhìn về phía xa.
- Hắc hắc! Thiếu gia, làm sao ngươi có thể nghĩ ra vật này? Thật sự dùng quá tốt!
Nhiễm Lực cười hắc hắc rồi đưa tay kéo dài chiếc ống ra một chút
- Bất quá nếu còn có thể nhìn càng thêm xa một chút, nhìn càng thêm rõ ràng một chút, vậy thì tốt hơn! Bây giờ cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy bóng người, bọn họ đang làm cái gì, đang nói cái gì cũng không biết!
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng cúi người nằm rồi lấy ra một kính viễn vọng một lỗ nhắm ngay phía trước. Đây là công cụ mà hai ngày vừa rồi hắn đã chế tạo ra, thấu kính này do thủy tinh trong suốt chế thành, tạp chất bên trong đã được lọc ra, có thể khuếch đại gấp mười lần.
Nếu như là người bình thường thì có thể dùng nhìn vật trong ba bốn dặm không vấn đề gì. Còn đối với võ giả như bọn họ, nhất là võ giả tiên thiên thì tác dụng lớn hơn một chút.
Bản thân Nhạc Vũ có thể quan sát từng ngọn cây cọng cỏ trong vòng mười dặm, nếu cộng thêm hệ thống phụ trợ trí năng cung cấp đồ hình lập thể thì khoảng cách quan sát có thể lớn hơn gấp đôi.
Bất quá điều này cũng là bất đắc dĩ, Sơ Tam không thể nào tới gần quá mức. Còn về phần Côn Bằng nếu lợi dụng hồn thạch và lực của pháp trận hồn khống cũng có thể quan sát trong phạm vi hai mươi dặm, hơn nữa còn có thể chi tiết hơn.
Thông qua thấu kính, Nhạc Vũ có thể thấy đằng xa có một đám người đang tụ vào một cánh rừng. Đám người kia mơ hồ chia làm sáu nhóm, ngoại trừ bốn đại thế lực của Bắc Mã Nguyên và một số người tạm thời liên hiệp ở chung một chỗ chính là thanh niên có tên là Trữ Vân cùng với Mục Hi Ngọc, còn có thêm mấy cường giả tiên thiên.
Làm Nhạc Vũ chú ý nhất chính là Trữ Vân cùng Mục Hi Ngọc, đặc biệt là Trữ Vân hiện giờ đang rất bình tĩnh, không vọng động như mấy ngày trước.
Ngoài ra còn có Hô Diên hải cùng với Hỗ Đan, hai người này cũng xen lẫn vào trong đám người cùng môn phái của mình. Trong đám người đứng trước nhất có một vị mặc ma y, giống như lão nhân nông phu, một vị khác hình thể gầy yếu.
Nhạc Vũ chỉ xem kia hình dáng tướng mạo thì biết đó là hai chưởng môn của Thừa Vân và Tuyết Ẩn Sa Thiên Quân và Thượng Quan Kim Dĩnh. Người trước trăm năm qua được xưng là Bắc Mã Nguyên đệ nhất cường giảm, người sau được xưng là Lạc Loan Kiếm.
Về phần Hi Hoàng Phù Sư thì không có thủ lĩnh. Theo như Tịch Nhược Tĩnh nói thì phù sư bọn họ về bản chất chỉ là một liên hiệp các tán tu yêu thích nghiên cứu phù triện pháp trận. Tuy là trong đó có hai người vẻ mặt cùng lời nói bình đẳng với Sa Thiên Quân và Thượng Quan Kim Dĩnh nhưng đối với người mình cũng không ra vẻ gì.
Còn có Khôi Lỗi Sư Si Thành, người này bộ dạng mũi ưng, khí tức âm lãnh, vẻ mặt kiệt ngao bất tuần. Nếu không phải đã từng nhìn thấy thì khó có thể tin tưởng trung niên âm hiểm này trong mấy chục năm đã dạy ra mấy chục Khôi Lỗi Sư xuất sắc.
Chỗ Si Thành đang đứng chắp tay thì đệ tử của lão cũng không dám tiến vào bên trong ba trượng. Bất quá bên cạnh lão có hai cơ quan mộc nhân hai mắt khảm hồng sắc tinh thạch, hình thể không khác thường nhân. Nhạc Vũ nhìn trên dưới mấy lần, nhưng cũng không thấy cái gì khác thường, bất quá nếu là do Si Thành chế tạo vậy thì tất nhiên bất phàm.
Nhạc Vũ còn đang cẩn thận ngắm thì Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến đã thu hồi ống nhòm. Đây cũng là Nhạc Vũ dặn dò không được dùng vật này quan sát quá hai mươi lần mỗi ngày, thời gian mỗi lần chỉ chừng ba phút, hơn nữa còn phải tránh lúc nắng gắt để không bị phản chiếu.
Về vấn đề phản quang, Nhạc Vũ tuy đã lắp vào một thiết bị phòng phản quang, khoảng cách lại xa nhưng cũng khó bảo đảm bên kia có người thần thức bén nhạy phát hiện ra dị thường.
- Thật không biết bọn họ vây quanh nơi đó muốn làm cái gì!
Nhiễm Lực làu bàu, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu:
- Ta xem bên kia thật giống như cũng không có gì dị thường.
Nhạc Băng Thiến liếc hắn một cái:
- Cộng thêm hai hôm nay, đã chừng sáu người sau khi đi vào đã không thấy tăm hơi! Hơn nữa đều là tiên thiên!
- Ha hả! Vậy cũng không thể nói bọn họ gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nói không chừng bọn họ đang ở bên trong sung sướng tiêu dao không chừng!
. Nhiễm Lực vừa nói vừa tránh ánh mắt cười lạnh của Nhạc Băng Thiến. Hắn cũng biết tình hình có chút không đúng, những người đó từng ném mấy loại thú đi vào, nhưng không có bất cứ dị thường nào . Nhưng chỉ cần là người đi vào thì lại không trở ra.
- Hẳn là ảo trận!
Nhạc Vũ cau mày, nhó lại miêu tả của Tần Việt về ảo trận, theo đó hoàn toàn giống như tình hình hiện giờ.
- Nhưng những yêu thú kia làm sao không bị ảnh hưởng?
Nhạc Vũ mỉm cười nói, cũng lười giải thích cho tiểu tử ngốc này. Nói cho cùng, ảo trận kia cũng là lợi dụng nguyên lý quang học. Mà kết cấu mắt người sao có thể như mắt thú? Cho dù là vị trí, cũng không giống nhau nên hiệu quả sẽ khác biệt.
Bất quá trong sách “Linh trận khải mông” đã từng nhắc tới, ảo trận đến cao cấp thì dù là người hay thú, cho dù tu vi cao thấp cũng có thể sinh ra tác dụng. Rất rõ ràng chính là linh trận trước mắt này sợ rằng chẳng qua là mê trận thuật cấp thấp nhất mà thôi.
Có thể làm kia sáu vị tiên thiên cường giả mất tích, chắc là trong rừng rậm này còn có hung hiểm huyền cơ.
Nhiễm Lực cau mày:
- Thiếu gia! Nếu quả thật chính là mê trận, như vậy trong rừng này hơn phân nửa là động phủ tán tu hoặc là sơn môn ẩn tàng của môn phái nào đó. Nhưng có đám người kia ở đó, chúng ta muốn dò thám một chút cũng chưa chắc có thể được, càng không nói có thể kiếm được thứ gì tốt.
Nhạc Vũ vẫn mặc nhiên không đáp, bình tĩnh thông qua thấu kính, nhìn không gian nơi xa. Sắc mặt đám người kia đều lộ vẻ khó coi. Mấy cự đầu của Bắc Mã Nguyên đều chùm đầu nói chuyện. Cũng may kiếp trước của Nhạc Vũ có học qua thần ngữ nên có thể loáng thoáng đoán được mấy từ như “mười ngày sau” “phù trận sư” “tự nhãn”. Tựa hồ là đang muốn mời một vị cao thủ tinh thông pháp trận của Hi Hoàng Phù Sư tới phá trận.
Nhạc Vũ thấy vậy thì thu hồi kính viễn vọng, trầm ngâm suy nghĩ. Qua bảy ngày vừa rồi hắn đã hoàn thành Xích Lực thuật và Cầm Lực thuật của khôi lỗi. Biến số duy nhất chính là Trữ Vân, mấy người này bị mơ hồ bài xích bên ngoài. Bất quá với thực lực của Thái Huyền, muốn mời một vị cao thủ linh trận, cũng không phải là việc khó gì
Bất quá theo lời của mấy người kia thì chỗ đó là động phủ của tán tu?