Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm xưa đại chiến Trác Lộc Nguyên, Nhân đạo chấn hưng, Vu Thần tháo chạy. Bộ hạ Xi Vưu vẫn còn có vô số con dân rút lui về hướng nam náu thân, được xưng Cửu Lê.

Sau cuộc chiến Trục Lộc Nguyên, toàn bộ bộ lạc nam triệt, có thể nói tử thương vô số.

Hiện giờ trải qua mấy vạn năm, Cửu Lê bộ tộc tu dưỡng khôi phục, cũng đạt tới ngàn triệu nhân khẩu, đều thờ phụng thần minh.

Họ phụng thờ mấy chục vị Vu Thần, xem như là một phương thế lực, thực lực cũng không thua kém Thiên Đình.

Nếu thật sự khởi binh phương bắc, cho dù không thể đem Thiên Đình chiếm lĩnh, cũng có bổn sự làm cho Hạo Thiên sứt đầu mẻ trán.

Càng làm cho người khiếp sợ chính là lời nói của Nhạc Vũ nghe qua như thật cuồng vọng bá đạo, nhưng sau khi tinh tế cân nhắc lại lòng người chấn kinh. Trong lòng Hậu Thổ miễn cưỡng đè nén nội tâm kinh dị, trầm ngâm chốc lát, giọng nói thoáng do dự:

- Hạo Thiên xuất binh phương nam, cũng chưa chắc trong lòng có mưu đồ. Đúng thật là gần đây Cửu Lê bộ tộc thường xuyên có dị động.

Nói tới đây Hậu Thổ chợt cười khổ:

- Kỳ thật mấy vị Vu Thần ở phương nam năm xưa sở dĩ có thể kéo dài hơi tàn sau khi chư thần vẫn lạc, thậm chí mấy năm nay đã dần dần khôi phục được nguyên khí, đều là bởi vì những vị thượng cổ đại năng hồng hoang cố ý lưu mạng cho họ, dùng họ cản tay Hạo Thiên. Mà hiện giờ cuộc chiến Đào sơn sắp khởi phát, những người kia dù liều lĩnh cũng nhất định kiềm chế chiến lực của Thiên Đình. Vì vậy mấy người bằng hữu chí giao năm xưa của ta dù biết bị cuốn vào trong cuộc sẽ không ổn, nhưng cũng không có ý nghĩ muốn kháng cự lại!

- Việc này đệ tự nhiên hiểu được!

Nhạc Vũ cũng không chút lưu ý, vẻ mặt lại không có nửa phần dao động, ý cười hiện rõ:

- Ta biết muốn họ làm trái ý mấy vị Đạo tổ kia là có chút khó xử, nhưng nếu không chịu mạo hiểm phiêu lưu, không chịu trả giá, trẫm cần gì giữ tròn tính mạng cho bọn họ? Không giúp đỡ ta, dù có thể sống sót hậu thế, sống lâu thêm mấy vạn năm, chờ đợi đến thời Kiếm Tiên nhất mạch hưng thịnh họ cũng phải thân vẫn. Nếu như chịu giúp ta nhất định còn có được một con đường sống. Toàn bộ phải xem chính bọn họ lựa chọn như thế nào!

Khí tức Hậu Thổ chợt cứng lại, lâm vào vắng lặng. Nhạc Vũ nói chuyện thật thẳng thắn, nhưng nội dung bên trong lại thật có đạo lý.

Nếu không chịu giúp đỡ mạo hiểm vì Nhạc Vũ, vậy vị tiểu đệ này của nàng cần gì phải bảo hộ cho những người kia?

Suy ngẫm chỉ chốc lát, Hậu Thổ lại lắc đầu:

- Là ta nghĩ không sâu, đổi lại là người khác tuyệt đối khó khăn thuyết phục mấy vị kia cam tâm tình nguyện cúi đầu nghe lệnh. Nhưng nếu như là đệ đệ ngươi, có lẽ còn có hi vọng làm cho bọn hắn động tâm. Việc này tỷ tỷ nhất định tận lực đạt tới, nhưng vẫn còn một chuyện cảm thấy khó hiểu. Cho dù ngươi cùng Hạo Thiên đã sớm bằng mặt không bằng lòng, việc tại Đào sơn lần này cũng có tính kế lẫn nhau. Nhưng lúc này phải nên nắm tay hợp lực chống chọi với cường địch mới phải. Sao lại muốn Cửu Lê bộ tộc hưng binh, làm Hạo Thiên không rảnh tay, còn lệnh cho họ bắc thượng, chân chính bắc phạm Thiên Đình?

Nhạc Vũ cũng không đáp lời, chỉ vươn tay điểm lên trán Hậu Thổ, Hậu Thổ cũng không chút kháng cự, tùy ý cho ngón trỏ của Nhạc vũ điểm lên mi tâm của mình, ngay tức khắc có một đạo ý niệm truyền tới.

Chỉ sau một lát, ý cười trên mặt Hậu Thổ đã toàn bộ biến mất, chỉ còn lại vẻ kinh ngạc hoảng sợ:

- Chẳng thể trách ngươi lại bố trí như thế! Ta đã biết lần này tiểu đệ ngươi sẽ có tính toán, nhưng ta không nghĩ tới ngươi lại đem cả thiên hạ hồng hoang biến thành bàn cờ. Toàn bộ Vu Thần Yêu tộc, Thiên Đình Tam Giáo đều nằm trong sự tính kế của ngươi.

Nàng ngơ ngẩn một lúc lâu, lại yên lặng suy diễn, tinh mang trong mắt càng lúc càng sáng rực.

Ước chừng qua được thời gian hai nén nhang, nàng chợt cười khúc khích, đưa tay che miệng, trên mặt hiện lên vài phần chờ mong:

- Thú vị! Mấy vị sư huynh kia của ta đều là người thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng lần này xem như gặp được đối thủ chân chính. Hậu Thổ thật muốn ngồi yên xem thử, xem đệ đệ thi triển là được!

Nhạc Vũ mỉm cười đứng yên trên hư không, trong lòng tuyệt không có chút ý tứ tự phụ, cho dù giờ phút này hắn đã hoàn thành xong bố cục, những quân cờ đã bày ra. Nhưng hắn cũng không dám cam đoan nhất định có thể làm cho mấy người sau lưng Dương Hạo rơi vào trong bàn tính của chính mình. Lần này đi về phía nam hắn vẫn phải cực kỳ thận trọng.

Khi Nhạc Vũ rời khỏi chín tầng u minh đã là ba ngày sau đó.

Nhìn qua Nhạc Vũ giống như không có gì thay đổi, nhưng vu lực toàn thân lại tinh thuần hơn không ít, ngay cả ngũ hành khí tức trong thân thể cũng đã thu liễm nhiều hơn.

Đuôi mày Nhạc Vũ cũng hiện lên vài phần vui vẻ hài lòng.

Rốt cục cũng là thượng cổ Vu Thần được sinh ra sau khi hồng hoang sơ khai, chỉ dùng mười câu khẩu quyết liền giúp cho hắn vận dụng thần tinh càng thêm thuần thục, phẩm cấp thần lực thủy hệ càng tăng lên nửa cấp.

Còn có một thân đạo lực, tỷ tỷ của hắn tuy là Vu Thần, nhưng hơn mười vạn năm tích lũy đã sớm hoàn toàn thông hiểu Vu Đạo nhị pháp, chỉ cần đề điểm một chút liền khiến Nhạc Vũ đạt được lợi ích rất nhiều, đối với việc thao tác chân khí trong thân thể đã không còn là cảnh giới nhập vi sơ kỳ như lúc ban đầu.

Lần này hắn đến U Minh địa phủ, ngoại trừ chuyện liên quan tới Cửu Lê bộ tộc, được Hậu Thổ chỉ dẫn có thể xem là đại thu hoạch trong hành trình này!

Ba ngày thời gian cùng Hậu Thổ tọa đàm luận đạo không thua kém gì ba trăm năm thời gian tĩnh tu.

Ngày sau nếu còn có thời gian rảnh rỗi, hắn thật sự cũng muốn đến địa phủ thêm vài lần.

Vừa nhìn về hướng phương tây, chỉ thấy ngoài trăm ức dặm đạo chiến tranh sát phạt khí đan xen huyết sắc canh bạch thế nhưng lúc này đã tụ tập lại như một trụ lớn đứng vững ngay giữa thiên địa.

Đạo sát phạt khí tản ra khí tức sắc bén khiến đôi mắt Nhạc Vũ mơ hồ như có cảm giác đau đớn.

Nhạc Vũ cũng không hề dao động, yên lặng nhìn về phương hướng kia. Hắn dùng Côn Luân Kính quan chiếu, sau một lát chợt cười khinh thường, tiếp tục hướng nơi đó đi tới.

Dùng Súc Địa Pháp đi trong tầng mây, mới rời khỏi Triều Ca chừng mười ức dặm, thân hình Nhạc Vũ chợt dừng lại. Như có suy nghĩ gì, lạnh lùng nhìn vào một phương vị trong tầng mây mù sau lưng.

Sau một lát hắn chợt cười nhạt, sát khí tràn trề:

- Hai vị từ Triều Ca cứ mãi đi theo sau lưng trẫm, xem mặt mũi Xiển giáo mới lưu cho các ngươi một mạng. Nếu còn không biết chừng mực, đừng trách trẫm không lưu tình!

Bên trong tầng mây vang ra một tiếng thở dài, hai thân ảnh trước sau trong mây mù bước ra:

- Bệ hạ có linh giác thật sự nhạy cảm! Ngọc Đỉnh dẫn theo đệ tử Dương Hạo gặp qua bệ hạ!

Hai người kia một già một trẻ, người nói chuyện là một đạo nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, tự xưng Ngọc Đỉnh, sắc mặt trắng nõn như ngọc, phong độ tiêu diêu.

Người đi phía sau Nhạc Vũ cũng từng gặp mặt một lần, thân mặc kim giáp, đầu đội tử quan, binh khí trong tay là một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, sắc mặt âm lãnh, mắt như đao kiếm nhìn chăm chú vào Nhạc Vũ, mang theo địch ý.

Giống như tùy thời tùy khắc muốn vung đao lên giết người!

Ngọc Đỉnh chân nhân tựa hồ cũng không phải là người giỏi xã giao, chỉ đem hồn niệm ngăn chặn Dương Hạo chặt chẽ, sau đó hướng tới Nhạc Vũ thi lễ:

- Ngọc Đỉnh không giỏi huyễn pháp, nhưng sở trường bảy mươi hai địa sát biến hóa, tự hỏi nếu muốn giấu diếm một thân pháp lực thế gian ít có người phát hiện, cũng thật không ngờ bệ hạ lại có thể có cảm ứng ngay từ đầu. Thật sự là dám múa rìu qua mắt thợ! Có chỗ nào đắc tội xin bệ hạ hãy thứ lỗi một phen!

Khí tức mạnh mẽ của Ngọc Đỉnh vượt xa Văn Thù năm xưa bị Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm đánh trọng thương, Văn Thù vốn không thể sánh bằng.

Tuy không so được với Lục Áp Thanh Long, lại mơ hồ kề vai với Cửu Hoa, một thân khí huyết thân thể lại mạnh mẽ hơn cả Cửu Hoa.

Lúc hiện thân liền có một cỗ lực lượng áp nhiếp xa xa bách tới, Nhạc Vũ lại không chút nào để ý chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Hạo.

Năm xưa đánh xong một trận tại Thiên Huyền Giới, người này cũng tiến cảnh cực nhanh, giờ phút này trong mắt Nhạc Vũ lại mơ hồ có vài phần cảm giác khó lường.

Dù chưa đăng nhập Chuẩn Thánh cảnh giới, nhưng lại cấp cho Nhạc Vũ loại cảm giác thật khó hiểu, nếu Dương Hạo nguyện ý, dù là Hỗn Độn Kim Tiên cũng có thể đối kháng.

Dương Hạo không hề che giấu địch ý chút nào, trong đồng tử tràn đầy lệ mang, sát khí lồ lộ.

Trong lồng ngực Nhạc Vũ cũng sát ý tràn trề.

Chỉ cần đem người này tiêu diệt, hết thảy đều có thể giải quyết, cuộc chiến Đào sơn cũng có thể miễn bàn.

Nhưng rốt cục trong lòng hắn lý trí vẫn chiếm đa số, hắn biết rõ giờ phút này còn chưa tới lúc giết chết người kia.

Thứ nhất vì có Ngọc Đỉnh bên cạnh, không dễ động thủ, thứ hai bởi vì hiện tại chưa kết nhân quả.

Mặt dù Nhạc Vũ biết rõ đối phương sẽ đến Đào sơn cứu mẫu thân, nhất định hai bên sẽ có một lần đại chiến, nhưng dù sao chuyện kia còn chưa chân chính phát sinh, lúc này nếu động thủ thật không đủ lý do tru diệt Dương Hạo.

Dù là bỏ qua hết những việc này không nhắc tới, nếu không có người này, bố cục lần này của chính Nhạc Vũ không phải uổng phí công sức? Làm sao lại dẫn dắt được những người kia tự động nhảy lên cạm bẫy của chính mình?

Thoáng mỉm cười, sắc mặt Nhạc Vũ khôi phục lại như thường, chuyển nhìn Ngọc Đỉnh:

- Vị này là đệ tử Dương Hạo của Ngọc Đỉnh đạo hữu? Một thân Cửu Chuyển Huyền Công, chứng thật đã đạt được đạo hữu chân truyền, không hổ là đệ nhất nhân đời thứ ba của Xiển giáo!

Trong lời nói lại làm ra vẻ như trưởng bối, sắc mặt Dương Hạo chợt phiếm xanh, lại nhanh chóng khôi phục trạng thái thật bình thường, ngay cả sát ý trắng trợn cũng đã thu hồi.

Mặc dù cùng là Đại La Kim Tiên cảnh giới, nhưng người trước mắt cũng là nhất phương đại đế, bản thân lại có được cửu cửu mệnh cách Thiên Đế! Dưới trướng còn có vài vị Chuẩn Thánh nhân vật, quả thật có được tư cách ngang hàng cùng Ngọc Đỉnh.

Nhạc Vũ không khỏi thầm khen, người này thật sự bất phàm, không hề có chút thay đổi vì lời nói của hắn, nhưng lại lộ ra chính Nhạc Vũ có chút thiếu phong độ, biến thành tiểu nhân.

Ngọc Đỉnh thấy thế, hài lòng cười:

- Bệ hạ quá khen, hài tử này mặc dù có vài phần bổn sự, nhưng đệ nhất nhân đời thứ ba trong Xiển giáo vẫn còn chưa đảm đương nổi.

Khiêm tốn một câu, ngữ khí Ngọc Đỉnh lại chuyển:

- Lần này bệ hạ đến hướng tây, chính là vì muốn đến Đào sơn?

Nhạc Vũ cũng không trả lời, ý tứ hàm xúc thâm sâu nhìn Dương Hạo, lại cười nói:

- Nghe nói Đào sơn có người sinh sự, vì vậy trẫm đang muốn đến Đào sơn xem thử thế nào!

Khí tức Dương Hạo liền lạnh lùng, ý niệm túc sát xa xa tập trung tới hắn. Nhạc Vũ không chút nào để ý, hờ hững nhìn đạo nhân trung niên mặt trắng như ngọc, khí độ yên nhiên trước mặt.

Ngọc Đỉnh chân nhân cau mày, lại lắc đầu nói:

- Năm đó Lan giáo đối với bệ hạ, thậm chí đối với Hồng Vân nhất mạch thật có nhiều chỗ mạo phạm! Hiện giờ nghĩ đến thật có chút hối hận. Cũng may ân oán hai bên vẫn còn có thể hóa giải. Vân Trung Tử sư huynh trong giáo ta còn có liên quan sâu xa với sư tổ Hồng Vân của bệ hạ…

Trong lòng Nhạc Vũ nhất thời giật mình, Vân Trung Tử? Người này mặc dù hắn còn chưa gặp qua, nhưng xa xa từng cảm ứng được một lần, Lan giáo đệ tử lại có sâu xa gì với tổ sư của mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK