Thân thể khổng lồ của Côn Bằng lên xuống cực kỳ linh hoạt trong địa động, vừa dùng Cầm Lực Thuật hút lấy những tảng đá lớn trong động vừa dùng Xích Lực Thuật bắn ra ngoài, cứ thế tiến vào đã hơn mười trượng. Ở bên ngoài động, những khối đá tích lũy đã cao như một ngọn núi nhỏ.
Trong cơ thể của Côn Bằng, Nhạc Vũ chỉ mất hai ngày để khắc chế những phù văn của Cầm Lực Thuật cùng Xích Lực Thuật. Sở dĩ dễ dàng như vậy bởi vì sau khi hắn đột phái Tiên Thiên thì năng lực giải toán của hệ thống phụ trợ trí năng đột nhiên tăng lên mười mấy lần.
Đối với việc này, Nhạc Vũ càng thêm hiểu rõ, tu vi nội tức của mình mới là căn bản. Nghiên cứu một vài thứ tạp học thì cũng có thể, nhưng chỉ là ở vị trí phụ trợ, không thể ảnh hưởng đến tu hành của mình.
Ngoài ra việc khắc ấn phù trong Hồn thạch của hắn cũng đã đến 230 cái khiến cho phản ứng của Côn Bằng bây giờ cực kỳ nhạy bén. Bất quá tiếp theo thì cũng không thể khắc nữa, không phải là vì do hồn lực tự thân chưa đầy, từ sau khi tấn thăng Tiên Thiên thì thần thức của hắn đã tăng chừng gấp đôi, vẫn chưa thấy dấu hiệu dừng lại.
Khó khăn chính là những ấn phù này thì hồn lực của Tần Việt cũng chưa học qua đầy đủ, bản thân hắn đi tìm hiểu thì lại quá mất thời gian.
Sau khi lên khỏi mặt đất, Côn Bằng nhanh nhẹn tháo cái sọt lớn bên thân dốc đất đá đổ trên mặt đất rồi lại nhảy vào bên trong động.
Thật ra thì ban đầu Nhạc Vũ định dùng Huyền huyết Đằng lấy nguyên lý đòn bẩy để đào đất đá cho lên ngoài động. Bất quá càng về sau thì cả về phương diện tiêu hao linh lực lẫn tốc độ đều không ổn. Không bằng cứ thế dùng Xích Lực và Cầm Lực để cho Côn Bằng cầm sọt khiêng lên, yêu lực kết tinh chỉ tiêu tốn bằng một nửa.
- Tiểu Vũ ca, chẳng lẽ ngươi định đào đất tiến vào?
Bên trong phòng điều khiển, vẻ mặt Nhạc Băng Thiến đã tái nhợt. Nàng không có tu vi như Nhiễm Lực nên Côn Bằng cứ một đường hết lên lại xuống, rung xóc đã khiến nàng sớm đã không chịu nổi.
Thật ra thì suy đoán này vốn là do Nhiễm Lực hỏi đầu tiên, Nhạc Băng Thiến đầu tiên còn không tin nhưng bây giờ thấy tình hình như vậy thì không tin cũng không được.
- Ca, từ đây đến bên trong núi hình như còn cách sáu mươi dặm sao? Đào hơn một trăm trượng sẽ mất hết cả ngày, chưa chắc có thể dấu diếm được bọn họ
Nhạc Vũ cười lạnh, tiếp tục dùng hắc thiết trọng kiếm đào xuống phía dưới. Nơi này địa chất cứng rắn, khắp nơi đều là đá khối, đào lên cũng có chút khó khăn.
Bất quá cũng may nhờ là như thế, nếu thật là địa chất xốp thì sợ là sẽ xuất hiện sụt lún, không dám đào sâu vào như vậy.
Dùng sức nhấn thêm mấy lần, đột nhiên Nhạc Vũ cảm giác một kiếm đã đâm vào không khí, cơ quan khôi lỗi cũng chợt hẫng đi một cái.
Nhạc Vũ cũng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cố gắng thao túng Côn Bằng khi rơi xuống giữ thăng bằng, vừa dùng một đạo Xích Lực Thuật đánh xuống dưới chân. Đang lúc Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến kinh hô trong, cơ quan khôi lỗi rơi xuống theo dòng bùn đất. Bất quá chỉ rơi chừng ba mươi trượng thì đã chạm vào mặt đất lắm vang lên thanh âm bọt nước.
Sau khi Côn Bằng ổn định thân hình, Nhạc Vũ di chuyển lên chỗ đầu của khôi lỗi nơi đặt nỏ, xuất ra bên ngoài một tia thần thức rồi thấy quả nhiên là thế.
Xuất hiện ở trước mắt hắn là một con sông ngầm lớn, chiều rộng ước chừng hơn bốn mươi trượng, sâu chừng bảy trượng, mới đến ngực Côn Bằng. Con sông ngầm chảy cuồn cuộn, trong giây lát đả rửa sạch xác ngoài dính đầy bùn đất của Côn Bằng.
Quả nhiên đúng như hắn tính toán, dưới ngọn núi nhỏ này có một con sông ngầm chảy qua.
- Không trách được thiếu gia mấy ngày hôm trước nhất định phải phủ thêm mấy tầng da thú cho Côn Bằng!
Nhiễm Lực cũng đi theo Nhạc Vũ lên trên, lúc này mới hiểu rõ ra, vui mừng nghĩ thầm nếu có thể tiềm hành theo con sông đến dưới kia thì so với Thổ Độn Thuật còn tốt hơn
Sở học của Nhiễm Lực chính là Hóa Trần Đại Chân Lực, Nhạc Vũ cũng đem những bí pháp thổ đọn trong thẻ phù kia thuận tiện dạy hắn. Bất quá với tài nghệ hắn bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể tiềm hành chừng hai ba trăm thước. Nghe nói sau khi đạt tới tiên thiên thì mạnh hơn rất nhiều, bất quá cũng chỉ là tới bốn năm dặm, càng không thể đi sâu vào hai trăm trượng.
Nhạc Băng Thiến lại quan tâm về phương diện khác, nàng nhìn Nhạc Vũ hỏi:
- ca làm sao mà biết được?
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, điều này hắn cũng không giải thích được rõ ràng. Trong thời gian mấy ngày này, hắn dùng Sơ Tam quan sát xu thế của dãy núi này, hướng mà sông băng trên đỉnh núi chảy về, còn khảo sát địa chất xung quanh, sau đó dùng hệ thống phụ trợ trí năng thống kê, tạo thành mô hình hoàn chỉnh rồi mới suy đoán ra.
Bất quá những việc này lại không có cách nào giải thích cho muội muội cùng Nhiễm Lực.
Côn Bằng một đường đi về phía trước, chỉ thấy phía trước lúc rộng lúc hẹp, lúc rộng thì ước chừng trăm trượng, lúc hẹp chỉ bảy tám trượng, trên đỉnh tương đối cao nên Côn Bằng đi lại cũng khá thoải mái.
Ước chừng đi được bốn mươi dặm thì không gian phía trước chợt rộng rãi hẳn ra, tạo thành một cái hồ nhỏ dưới đất. Đối diện cái hồ kia là một bến sông bằng cẩm thạch, bên cạnh có hai con thuyền, tuy nhiên không biết vì sao đã được lật ra. Từ chỗ bến tàu kia theo bậc thang đi lên chừng bốn mươi trượng có một cán cửa gỗ màu đỏ.
- Chẳng lẽ đây đúng là một động phủ của tán tu trước kia lưu lại?
Nhiễm Lực nhìn về bến tàu vẻ hưng phấn, tuy nhiên chỉ thoáng sau hắn đã cảm giác được điều gì đó không đúng.
Xây dựng một bến tàu nơi hồ nước sâu thế này, một tán tu sao có thể có được nhân lực vật lực như thế? Mặc dù thật sự là tán tu không môn phái thì thế lực của người này chắc cũng phải rất lớn!
Một hang động khổng lồ như thế, làm sao mà tới giờ vẫn không ai hay biết?
Nhạc Vũ cũng khẽ nheo mắt, nhìn hai con thuyền đã vỡ nát, rồi nhìn những mảnh gỗ đang bập bềnh trên mặt hồ, trong lòng chợt dâng lên cảnh giác. Ngoài ra hắn còn thấy chất đá cẩm thạch chỗ bến tàu và bậc thang kia tuy không có thương tổn gì nhưng còn lưu lại rất nhiều vết roi, cũng không biết là do gì gây nên.
Hắn điều khiển Côn Bằng đi tới bên bờ hồ, dùng thần thức thăm dò trong hồ. Bất quá có hồ nước cách trở, tinh thần lực của hắn bị ảnh hưởng rất lớn. Vô luận là linh giác hay là linh thức đều không thể dò đến đáy hồ.
Nhạc Vũ nhíu mày, cảm giác may mắn là sinh vật trong hồ này chắc không có yêu thú cao cấp gì, nhiều lắm chỉ là cấp sáu. Bất quá trong hồ quá mức bình lặng cũng khiến cho người ta có chút bất an.
Hắn cẩn thận đi dọc theo thành động tiến về chỗ bến tàu, dọc đường cố gắng khống chế cơ quan tượng gỗ nhẹ nhàng nhất.
Khi đến sát bến tàu, Nhiễm Lực nhảy xuống từ đỉnh đầu khôi lỗi đầu tiên. Bất quá hắn chỉ dám đứng đằng xa nhìn lại mà không dám tới gần.
Mới vừa rồi nhìn xa thì còn không cảm thấy gì, đến gần mới thấy được những vết roi kia cực kỳ kinh khủng, có thể đánh sâu vào chất cẩm thạch cứng rắn hơn mười trượng. Hơn nữa trong lúc mơ hồ có thể từ dấu vết mới nhất phân biệt ra vết quật rộng đến ba trượng, trên đầu roi chắc là đây lân phiến giống như Thập Sắc Tích, chẳng qua con yêu thú cấp năm kia cũng không có khí lực như vậy.
Ngoài ra trên nham bích vẫn còn một số lượng lớn vết máu khô đỏ sậm.
Ba người đều hoảng sợ, hết sức dè chừng yêu thú kia, rồi nhìn về những bậc thang cẩm thạch kia cảm thấy hết sức tò mò. Rốt cuộc là lực lượng gì mà có thể làm cho chất đá vốn chỉ phổ thông không chút tổn hại dưới công kích như vậy.
Nhạc Vũ nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi mới bắt đầu động tác. Đầu tiên là hắn dùng Côn Bằng gieo rắc ít hạt giống của Huyền Huyêt Đằng ra bốn phía, vận dụng linh lực chôn sâu dưới đất. Tiếp đó hắn lại điều khiển Côn Bằng lùi ra khỏi ngàn thước rút Băng Nghệ Cung bắn ra một mũi tên dò xét.
Tình huống tiếp theo lại làm mọi người kinh hãi. Mũi Hồng Mi Ưng cốt tiễn mới vừa đến gần bậc thang cẩm thạch hai trượng thì bị một lực lượng vô hình chặn đứng. Sau đó trong nháy mắt có vô số phong nhận sắc bén cuộn lên chém nát mũi tên, sau đó còn phản kích đến chung quanh bến tàu, nổi lên điện quang lấp lóe mãnh liệt bao phủ trong không gian trăm trượng. Ngoài ra còn có hơn mười đạo phong nhận bắn vụt sang bên này.
Nhạc Vũ vội vàng thôi động đám Huyền Huyêt Đằng ngăn cản, bản thân liên tiếp thối lui khỏi mấy trăm bước mới tránh khỏi một kiếp này.
Đợi đến khi tất cả khôi phục bình lặng, ba người toát hết cả mồ hôi lạnh.
- Tiểu Vũ ca, chỉ sợ là có cái gì không đúng. Nơi này có thật chỉ là động phủ của tán tu?
Nhạc Băng Thiến tái nhợt, vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Với uy lực của hai bí pháp thuộc hệ Phong, Lôi kia, cho dù là cường giả tiên thiên cũng chỉ có thể bỏ mạng!
Nhạc Vũ cũng lâm vào trầm tư, nhớ lại tình hình mọi người nói chuyện lúc quan sát qua ống nhòm. Mấy lần hắn đã thông qua Thần ngữ thuật và hệ thống phụ trợ trí năng phân tích thì cho ra tin tức trong này là động phủ của tán tu Linh Hư, Dung Hợp Kỳ sở trường về luyện dược lưu lại.
Nhưng những uy lực cấm chế này, sao tán tu bình thường có thể có?
Trừ phi là bản thân những người đó cũng không biết lai lịch nơi này! Nếu không phải như thế, chỉ sợ người tới nơi này đâu chỉ là một số tán tu!