Có chừng đó cũng làm không xong!
Huống Vân Hoa lạnh lùng nhìn phía sau một cái, phát hiện vẻ mặt của hai đệ tử đều lộ vẻ xấu hổ, cuối cùng chữ “phế vật” đã ra đến khóe miệng lại nuốt vào. Bất quá sắc mặt hắn vẫn âm trầm hừ lạnh một tiếng, lắc đầu:
- Bỏ đi! Nếu hắn đã đến mức cả hậu nhân cũng để cho chuyển phái thì chắc là vị sư bá của ta đã sống không được bao lâu. Lần này sau khi sư tổ các ngươi cũng có thể yên tâm! Nói lại thì vị Nhạc sư bá kia của các ngươi, bản sự thì cũng không có được bao lăm nhưng thủ đoạn lung lạc đệ tử môn nhân thì cũng là cao minh nhất đẳng! Phương diện này, ngay cả ta cũng sinh lòng bội phục. Ngày khác nếu ta có tai kiếp gì, mấy người các ngươi có thể có được một nửa hiếu thuận như đám đệ tử của lão thì Huống Vân Hoa ta cũng hài lòng!
Hai người phía sau hắn nghe vậy thì nhất thời cau mày, trên mặt thoáng qua vẻ nghiêm nghị, vẫn là nam tử to cao kia giành nói trước:
- Sư tôn! Mấy tên đệ tử của Nhạc sư bá quả thật trung thành làm người ta bội phục . Nhưng chúng sư huynh đệ cũng không kém!
- Hy vọng như thế!
Huống Vân Hoa cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì thêm, sắc mặt chuyển lạnh lùng:
- Hai người các ngươi đi Hình Điện một chuyến tìm Cát trưởng lão, chuyện nên nói thế nào thì các ngươi biết rõ ràng. Tóm lại xin lão mau sớm phái người đuổi bắt tên tiểu tử kia, sinh tử bất luận!
- Sư tôn!
Lên tiếng vẫn là nam tử cao to, tên đệ tử bên cạnh có vẻ chần chừ:
- Như vậy có phải chậm trễ hay không? Vị Cát trưởng lão kia tuy xưa nay có giao hảo với sư tôn nên bên Hình Điện hành sự chậm chạp. Chỉ sợ ông ta dù có tận tâm tận lực thì cũng phải trì hoãn một thời gian. Nếu Nhạc sư bá đã dám để cho hậu nhân của lão bỏ chạy thì chắc chắn đã có hậu thủ gì mà chúng ta không biết, khi đó chỉ sợ là đuổi không kịp.
Nếu để tên tiểu tử kia thoát thân, tránh được Hình Điện trách phạt hoặc là nhân thủ không đủ vậy thì hỏng việc.
Huống Vân Hoa không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh hỏi:
- Vậy ý ngươi thế nào?
- Ta xem tiểu tử kia bất quá cũng chỉ có thực lực Ngưng Dịch kỳ, ta cùng Chu sư huynh xuất thủ, lấy tính mệnh của hắn dễ như trở bàn tay! Bên Hình Điện chỉ cần có sư phụ thêm chút giải thích, nói vậy cũng không còn cái gì khẩn yếu, nhiều nhất thì hai người chúng con bị trừng phạt một chút mà thôi.
Huống Vân Hoa khẽ nhếch miệng không đáp, cuối cùng khẽ vung tay, hai người kia nhìn thần sắc biết sư tôn của mình đã chấp nhận.Cả hai cung kính cúi đầu thi lễ rồi thôi động huyền binh dưới chân nhanh chóng đuổi theo Nhạc Vũ.
Huống Vân Hoa vẫn bình tĩnh nhìn tình hình phía dưới, trong mắt lóe lên vẻ sâu kín. Ánh mắt của lão nhìn thấy Nhạc Uyên Hồng đang ngự kiếm mà đến, phương hướng chính là chỗ hắn náu thân.
Đây là lo lắng tự mình xuất thủ sao? hắc hắc! Thật đúng là dụng tâm lương khổ . Nhưng ngươi càng là như thế, ta liền càng muốn đem hy vọng của ngươi hủy diệt!
Huống Vân Hoa bên này đang cười lạnh thì bên kia Nhạc Uyên Hồng cũng nhìn về hai thân ảnh đang nhanh chóng bay về nơi xa.
- Lệ Linh, Chu Uẩn, quả nhiên là bọn chúng!
Nhận ra hai người đang cưỡi huyền binh kia, Nhạc Uyên Hồng nhất thời khẽ nhíu mày. Lão biết hai người này chính là hai trong số những đệ tử xuất sắc nhất của Huống Vân Hoa, đều có tu vi Linh Hư động tâm kỳ, chiến lực cho dù cùng cấp cũng không hề thua kém.
Cự ly càng gần với Huống Vân Hoa, vẻ buồn rầu lẫn hối hận càng hiện rõ trong mắt Nhạc Uyên Hồn. Pháp bảo thất phẩm Xuyên Vân Toa vào mười mấy năm trước lão đã âm thầm thu thập được, tuy là cực phẩm nhưng Nhạc Vũ hiện giờ chỉ có thể thi triển ra ba bốn phần năng lực.
Thật ra thì bản thân lão hy vọng Nhạc Vũ ở thêm hai ngày để tế luyện hoàn toàn Xuyên Vân Toa.
Nhưng vấn đề là thời gian không chờ người, đợi đến lúc chưởng giáo chân nhân cùng mấy vị kia trở về tông môn thì hậu nhân này của lão chưa hẳn có thể có cơ hội chạy thoát. Một khi đã bái sư, ván đã đóng thuyền vậy thì cả đời chỉ có thể ở lại Phù Sơn Tông.
Lão cũng càng không ngờ tới, Huống Vân Hoa lại cả gan đến mức độ này, chưa báo qua cho Hình Điện đã dám lén xuất thủ xử trí đệ tử của mình. Sớm biết như thế, cho dù nhạc Vũ sau này có gặp nguy hiểm, lão cũng sẽ không mạo hiểm để cho hắn chuyển phái.
Trước mắt cũng chỉ có thể trông cậy vào cơ trí lẫn vận may của hậu nhân này thôi.
Nhạc Vũ mới vừa đi tới mười dặm ngoài Phù Sơn thì bắt đầu vận dụng tờ Phong Hành Phù thứ nhất. Theo pháp lực trong tờ phù triện bị kích thích, thân thể của hắn bị cuốn vào trong luồng gió xoáy rồi cuộn lên không trung. Sau một lúc, Nhạc Vũ mới từ từ thích ứng, ổn định lại thân hình.
Tình hình này có chút tương tự khi hắn sử dụng Tật Phong Thuật, lại có bất đồng rất lớn. Trên thực tế, phong linh hội tụ trên Phong Hành phù này vượt xa thứ trước.
Nhạc Vũ cảm giác cả người không có mảy may sức nặng. Dưới chân cho dù là giẫm lên không khí cũng có thể mượn lực, trước người không có bất kỳ ngăn trở nào, chỉ cần khống chế cuồng phong là có thể xuyên đi bốn hướng. Điều duy nhất vây khốn hắn chính là bức tường âm thanh, bất quá với tốc độ của phù triện này thì vẫn có thể dễ dàng xuyên qua.
Sau khi phong linh của tờ Phong Hành Phù đầu tiên hoàn toàn tiêu tán thì đã là hơn hai mươi phút, lúc này hắn đã ở ngoài Phù Sơn một ngàn chín dặm.
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi thầm sợ hãi than một tiếng. Năng lực tu sĩ Kim Đan quả thật khó lường, có thể chế tạo phù triện này với quy mô lớn. Dĩ nhiên Phong Hành Thuật thì cũng không tính là phù pháp gì quá cao cấp, nhưng có thể kéo dài uy lực như thế thì quả thật làm người ta ngạc nhiên.
Hắn lấy thần thức liên lạc Sơ Tam thì phát hiện sủng thú của mình còn ở phía sau ước chừng, Nhạc Vũ nhất thời thấy buồn cười, đây là hắn lần đầu tiên hắn ở độ cao hơn Sơ Tam.
Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ lấy ra Xuyên Vân Toa, tính toán thừa dịp trong khoảng thời gian này khắc thêm mấy phù ấn trong hồn ngọc. Bất quá đang lúc này thì trong tâm hắn chợt động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về đỉnh đầu thì thấy hai đạo lam sắc quang hoa đang phi độn đến đây, cùng lúc trong tâm linh hắn cũng truyền đến tin tức cảnh báo của Sơ Tam.
Nhạc Vũ cũng không kinh dị. Hắn sớm đoán được mình thoát đi Phù Sơn, tuyệt đối không thể xuôi gió xuôi nước. Chẳng qua là không ngờ đối phương tới nhanh như vậy, dường như ngay khi hắn vừa rời đi đã lập tức bám đuôi.
Khẽ chau mày, Nhạc Vũ lấy ra thêm một tờ Phong Hành Phù, khởi động bằng tốc độ nhanh nhất. Nhạc Vũ lần này không đi thẳng như trước mà những địa vực giữa núi rừng xuyên qua. Đồng thời lại để cho Sơ Tam tránh vòng đi hai đạo lam quang kia.
Bất quá làm hắn vạn phần bất đắc dĩ chính là mãi cho đến lúc sử dụng đến chín cái Phong Hành Phù, bay ra hơn vạn dặm thì vẫn thấy bóng cả hai người kia. Lúc trước tuy là bị hắn lừa mấy lần, nhưng lại có thể kịp thời chuyển đổi phương hướng. Đến lúc này vẫn chưa từng bị bỏ rơi mà ngược lại càng đuổi càng gần.
- Tốc độ hai người này còn nhanh hơn cả Phong Hành Phù do cao thủ Kim Đan chế tạo ba phần! Hơn nữa đang ở chỗ cao, phạm vi nhìn rộng lớn, thì càng khó có thể bỏ rơi.
Nhạc Vũ âm thầm buồn bực, tuy nói còn dư lại mười thẻ phù nhưng nơi này vẫn còn cách Quảng Lăng Tông hơn bốn vạn dặm. Cho dù dùng hết những Phong Hành Phù này thì vẫn còn một đoạn lộ trình, thậm chí trước đó đã có thể bị hai người này đuổi kịp.
Điều càng làm hắn càng phiền não chính là Sơ Tam tuy nỗ lực phi hành nhưng vẫn bị bỏ lại phía sau, mắt thấy đã chuẩn bị rớt khỏi phạm vi lớn nhất có thể liên lạc.
Nhạc Vũ lại nghĩ tới Xuyên Vân Toa đã được cất vào nhẫn trữ vật, khóe môi hiện lên một nụ cười tự giễu. Nhạc Uyên Hồng nếu nói vật này có thể giúp hắn chạy trốn thì có thể thấy được tốc độ sau khi toàn lực thôi động có thể ít nhất duy trì ngang bằng. Nhưng vấn đề là có hai người này truy kích, cho dù là Nhạc Vũ có Ngũ Hành Phù Trận liên tục cung ứng nội tức thì cũng không thể bỏ rơi Sơ Tam.
Nhạc Vũ cười lạnh rồi vẫn phi hành về phía trước như cũ. Ước chừng sau khi bay thêm vạn dặm thì đoán cho dù là những tu sĩ Kim Đan của Phù Sơn Tông cho dù có thần thông quảng đại bậc nào cũng không thể dò được thần niệm bọn họ. Nhạc Vũ đột nhiên ngoặt lại bay về hướng Sơ Tam.
Đến khi thần niệm của hắn cảm giác khoảng cách của mình cách Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước còn khoảng ba mươi dặm thì đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng địa nhìn về phía chân trời. Sau đó cũng chỉ thấy kia hai đạo lam quang giống như sao băng hạ xuống chỗ của hắn. Chưa đến gần thì kiếm ảnh đã xé gió lướt tới, mang theo khí kim sắc bén vô tận chém vào cổ Nhạc Vũ.
Đối phương vừa tới gần đã toàn lực xuất thủ, không lưu cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Nhạc Vũ mỉm cười, hắn cũng không chuẩn bị nói nhảm cùng hai người này. Đã không thể không chiến vậy thì hắn cũng không lưu lại cho bọn chúng một chút sinh cơ!
Trong nháy mắt, phía sau hắn đã hiện ra thân ảnh Chiến Tuyết, sau đó dùng tốc độ hoàn toàn không kém gì đạo kiếm quang màu lam kia vút thẳng lên trời, chính diện lấy cứng chọi cứng. Sau đó chỉ nghe một tiếng “Keng” rồi tất cả vỡ tung. Nhạc Vũ thấy rõ kiếm quang kia đã bị Chiến Tuyết đánh lui đến mấy trăm trượng mới khôi phục bình thường.
Chiến Tuyết vẫn không hề dừng lại, tiếp tục xông tới hai tên kia. Tay phải của nàng cũng bị tổn thương khá sâu đến tận xương, bất quá đang hồi phục cực kỳ nhanh chóng.