Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ dùng một giọt máu huyết Vu Thần, đã có thể làm thương thế bốn người hồi phục hơn phân nửa. Chỉ có thương thế do ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm tạo thành còn chưa cách nào khôi phục hoàn toàn.

Cũng may ba người Nông Dịch Sơn lúc thi triển kiếm trận đều hợp lực cùng nhau, đem lực cắn trả của thiên địa pháp tắt hạ xuống thấp nhất. Hơn nữa có ba người chia sẻ, chút vết thương nhỏ kia cơ hồ không cần tính tới.

Trong bốn người trạng thái tốt nhất giờ phút này ngược lại chính là Xương Băng Hồng. Bởi vì tự nghĩ bản thân mình chỉ trong vài năm nữa nhất định sẽ vẫn lạc, Xương Băng Hồng cũng không đi nghiên cứu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, vì vậy thương thế nhẹ nhất trong mấy người.

Đợi thêm chừng nửa canh giờ, Nhạc Vũ đợi đến khi bốn người điều tức pháp lực thân thể thỏa đáng, liền dẫn theo bốn người bay về phía địa điểm ước định. Sau đó liền nhìn thấy Cổ Thủ Ý cùng Tiết Vạn Kiếm đang ở nơi đó đứng chờ.

Khi trông thấy Nhạc Vũ đưa thêm mấy người đến, vẻ mặt Tiết Vạn Kiếm không biết vì sao đột nhiên ngưng đọng lại, ánh mắt nhìn nhóm người Nông Dịch Sơn lại mang theo vài phần ngưng trọng kiêng kỵ.

Cổ Thủ Ý lại không chút ngạc nhiên, hào sảng cười lớn tiến lên nghênh đón, làm lễ ra mắt với bốn người Nông Dịch Sơn.

Trong lúc nói chuyện liền tỏ ra cực kỳ tôn kính Nông Dịch Sơn. Nhạc Vũ nguyên tưởng rằng hai người này chỉ vì nể mặt lần gặp trước đó, nhưng khoảnh khắc sau mới phát giác không phải như thế.

Lúc trước đã gặp qua Nông chưởng giáo một lần, cùng tư thế oai hùng lúc đại chiến cùng Lý Không Liên. Nhưng tiếc khi đó không hay biết bốn vị là sư trưởng của Nhạc lão đệ, vì thế chưa từng xuất thủ tương trợ.

Cổ Thủ Ý trực tiếp nói ra chuyện ngày đó mình từng khoanh tay đứng nhìn. Cũng làm nỗi nghi ngờ trong lòng Nhạc Vũ chợt giải khai, vẻ kiêng kỵ của Tiết Vạn Kiếm cũng không phải không có nguyên nhân.

Trong lòng Nhạc Vũ biết chuyện này không đơn giản như vậy, trước đó sau khi Cổ Thủ Ý gặp được hắn, không thể nào không đi điều tra lai lịch của hắn, đối với danh xưng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm hơn phân nửa hẳn phải hiểu biết.

Nhưng hiện tại cũng là chuyện đã qua, cũng không cách nào tiếp tục đem ra so đo.

Lại nói hai người của Lăng Thiên kiếm phái cũng không có trách nhiệm hay lý do gì phải cứu đám người của Nông Dịch Sơn, có thể không bỏ đá xuống giếng xem như là không tệ rồi, vì vậy cũng không để ý tới.

Hàn huyên một lúc, Cổ Thủ Ý liền đi thẳng vào chính đề, nhìn Nông Dịch Sơn nhẹ giọng cười nói:

Ta sớm nên nghĩ đến Nhạc lão đệ nói qua có chuyện chưa làm xong, là vì ở ngoài tìm kiếm đồng môn. Có bốn vị tương trợ, lần này xem như càng tăng thêm thắng lợi mấy lần! Bất quá nếu đã liên thủ, có một số việc nên thương lượng mới thỏa đáng. Như vậy lần này đi vào, hết thảy thu hoạch chúng ta nên làm sao phân phối?

Nhạc Vũ trầm mặc không nói, nơi này đã có mặt chưởng giáo sư tổ cùng mấy vị sư thúc tổ, những chuyện này không tới phiên hắn nhúng tay.

Nông Dịch Sơn suy nghĩ chốc lát, đôi mắt nhìn về phía đối diện:

Cổ đạo hữu đúng là người sáng sủa! Như vậy đi, hết thảy thu hoạch bên trong, chúng tôi sáu các vị bốn, về Nguyên Dương Đao Luân, xem cơ duyên của chính mình.

Cổ Thủ Ý trầm ngâm một lúc, nhìn vẻ mặt Tiết Vạn Kiếm không chút thay đổi, thấy đối phương cũng không dị nghị, liền gật đầu:

Vậy được! Năm vị hợp lực đã thắng hơn hai sư huynh đệ chúng tôi rất nhiều. Lần này đi vào còn cần mượn lực thành tựu trận đạo của Nhạc lão đệ. Đừng nói là bốn sáu, là ba bảy cũng phải tuân theo. Nông chưởng giáo chịu nhượng thêm một thành, chỉ sợ là nhìn ở chiêu bài Lăng Thiên kiếm phái. Như vậy trước hết xin tạ ơn ý tốt của chưởng giáo!

Nông Dịch Sơn khẽ mỉm cười, lắc đầu, đang định nói chuyện, ở nơi xa lại truyền tới thanh âm của một người:

Có thể cho phép lão già này chộn rộn tham gia một tay?

Nhạc Vũ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy lão giả khô gầy dẫn theo hai vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ của Vạn Bảo Lâu hướng bên này xa xa bay tới. Trong lòng của hắn cười nhẹ, rốt cục ba người này đã không nhẫn nhịn được cùng chạy tới.

Mà nghe được lời ấy, Nông Dịch Sơn thì không nói gì, nhưng vẻ mặt Cổ Thủ Ý ngưng đọng. Nhiều thêm mấy người, đúng là tăng thêm khả năng thắng lợi, thực lực của Trữ Niên quả thật mạnh mẽ.

Nhưng nếu có thêm ba người, cũng giống như phải tăng thêm một chén canh thu hoạch.

Tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Cổ Thủ Ý cùng Tiết Vạn Kiếm không cao hứng, Trữ Niên lại cười một tiếng:

Bổn tọa không phải vì vật bên trong mà đến, chỉ thật sự là vì nếu không ngăn cản Lý Không Liên, sợ là khó thoát tử kiếp. Nếu mấy vị không chê, thì cho phép chúng ta giúp một tay thế nào? Ba người chúng ta chỉ cần một phần rưỡi là được. Nhưng Nguyên Dương Đao Luân lão hủ cũng muốn xem thử cơ duyên của mình một chút.

Cổ Thủ Ý thoáng nhướng mày, kỳ quái nhìn Trữ Niên, liền thu liễm ánh mắt trầm mặc. Nơi đây lấy thực lực nói chuyện, tuy Lăng Thiên kiếm phái chỉ có hai người, chiến lực chỉ kém hơn Quảng Lăng Tông, nhưng cũng không thắng nổi ba người Vạn Bảo Lâu bao nhiêu.

Trữ Niên tình nguyện lấy một phần rưỡi, đó là không còn gì tốt hơn.

Nông Dịch Sơn tất nhiên sao cũng được, Lăng Thiên kiếm phái xưa nay danh tiếng chính phái, nếu nói bên trong chư tông Trung Nguyên còn có tông môn nào chân chính nghĩ tới chính đạo, Lăng Thiên kiếm phái là một trong số đó. Nếu muốn lựa chọn người để liên thủ, hắn vẫn khuynh hướng hai vị đệ tử của Lăng Thiên kiếm phái nhiều hơn. Nhưng nếu có thêm ba hảo thủ, cũng là một chuyện tốt, lập tức nhẹ giọng cười nói:

Nếu như thế, một phần rưỡi sẽ do hai nhà chia đều!

Kế hoạch thỏa đáng, kế tiếp tới phiên Nhạc Vũ xuất thủ. Cổ Thủ Ý cùng Trữ Niên cũng không dám chiếm tiện nghi của hắn, đều tự mình ném qua một giới chỉ. Nhạc Vũ nhận lấy dùng hồn thức xem xét, rõ ràng giá trị hơn hai ức linh thạch, ở bên trong có không ít linh thạch các hệ, phần lớn là từ nhị tới tứ phẩm.

Nhạc Vũ không khỏi âm thầm gật đầu, hai người này so với ba người từng gặp bên ngoài phế tích cũng tốt hơn nhiều, ít nhất chuyện phá trận cần tiêu hao linh thạch, bản thân hắn cũng không cần rầu rĩ.

Trước khi ra tay, ánh mắt Nhạc Vũ chợt ngưng tụ:

Còn có một chuyện! Lần này đi vào, nếu không tới lúc cần thiết, ta sẽ không xuất thủ. Tới lúc đó kính xin chư vị chiếu ứng một chút!

Nghe được lời này, vẻ mặt mọi người đều giật mình, sau đó Cổ Thủ Ý liền lĩnh hội, nhẹ giọng cười nói:

Nhạc lão đệ đúng là nham hiểm, hắc! Nhưng hợp với khẩu vị của ta, chiến lực của lão đệ cũng đúng là một kỳ binh.

Trữ Niên cũng cười, gật đầu nói:

Chuyện này chúng ta đều có ích, nếu có thể giảm bớt tổn thương sẽ tốt hơn. Sau khi đi vào, tự nhiên sẽ giúp đạo hữu một tay!

Nhạc Vũ mỉm cười, bắt đầu quan sát ảo trận trước mắt, chỉ chốc lát đã hiểu ra, đánh ra vô số linh thạch, dẫn mọi người đi vào bên trong.

Cầm lấy hai ức linh thạch, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục keo kiệt, cơ hồ chỉ thoáng chốc đã đi tới gần thời không loạn lưu.

Đi tới nơi này, Nhạc Vũ chợt cau mày:

Người bày trận sợ là đã biết chúng ta tới.

Biết thì thế nào? Ta và các ngươi hợp lực, làm gì cần sợ bọn hắn?

Tiết Vạn Kiếm hừ lạnh một tiếng, một đạo kiếm quang mênh mông cuồn cuộn chém ra, đem thời không loạn lưu trước mặt sinh sôi chém rách. Sau đó dùng pháp lực ép xuống, lập tức mở ra một lối đi.

Thấy được cảnh này, không chỉ mọi người của Quảng Lăng Tông, dù là ba người Trữ Niên cũng chợt dao động.

Nhạc Vũ cũng không cảm thấy kỳ lạ, trận chiến mấy hôm trước hắn tự nhiên chưa vận dụng toàn lực, nhưng chính Tiết Vạn Kiếm cũng đã giữ lại thực lực.

Ngự kiếm xuyên qua thời không loạn lưu, Nhạc Vũ liền nhìn thấy ở nơi xa có một tòa điện phủ khổng lồ cơ hồ hoàn toàn giống như chủ điện bên ngoài. Chẳng qua thoạt nhìn bộ dáng phải tổn hại hơn bên ngoài nhiều hơn.

Thiếu gia, người kia ở trong này! Tuyết nhi có chút sợ nhưng lại muốn đi tới đó.

Đột nhiên bên tai Nhạc Vũ vang lên thanh âm của Chiến Tuyết. Nhạc Vũ không khỏi nhìn vào điện phủ, thầm nghĩ sở dĩ Chiến Tuyết cảm thấy sợ, đoán chừng là vì uy áp của thượng cổ Vu Thần kia. Muốn đi qua đó, hơn phân nửa là vì lực lượng của Vu Thần nọ có chỗ ích lợi đối với Chiến Tuyết.

Binh khí của người này nếu phỏng chế theo vũ khí của Hình Thiên, nhất định cũng là thần chức chiến tranh cùng chiến đấu, cũng tương đương như Chiến Tuyết.

Nếu như Vu Thần kia chưa từng vẫn lạc, như vậy lần này đi vào thần điện chỉ sợ sẽ tăng thêm mấy phần nguy hiểm, Lý Không Liên cũng chưa chắc thực hiện được ý đồ!

Trong lúc suy tư, Cổ Thủ Ý đã tiến sát phía sau, đi tới bên cạnh hắn, cau mày nhìn phương xa nói:

Mấy tên kia chỉ sợ đã vào trận, ta xem phải tăng nhanh tốc độ mới thỏa đáng!

Sắc mặt Nhạc Vũ ngưng trọng, không trả lời hắn, vẫn tiếp tục tính toán trong lòng. Cũng may trước đó hắn đã chú ý quan sát kết cấu bên ngoài, suốt một ngày rưỡi thời gian từng thôi diễn qua, Vu trận trọng yếu nơi này Nhạc Vũ chỉ xem xét chốc lát đã có hiểu được. Hắn ném ra mấy viên linh thạch, liền đi tiếp về phía trước. Nơi này đã là ảo cảnh, ngay cả Nhạc Vũ cũng cảm thấy khó giải quyết.

Nhắc tới ảo trận, am hiểu nhất chính là Vu Thần nhất tộc. Ban đầu chính Hiên Viên hoàng đế cũng phải chịu đau khổ nhiều.

Nếu một mình, Nhạc Vũ có thể dễ dàng tùy ý. Nhưng phía sau còn mang theo tám người, mà tu vi không đồng đều, hắn càng cần cẩn thận. Đặc biệt Phong Vân cùng Xương Băng Hồng, mới bước vào Nguyên Anh cảnh giới không lâu, thần hồn còn chưa ẩn chứa được nhiều dương tính, rất dễ dàng bị lạc nơi này. Mấy áp lực gia tăng, cho dù có được Đại Diễn linh trận Nhạc Vũ cũng cảm giác có chút không chống đỡ nổi. Mà giờ khắc này Nhạc Vũ không hay biết chính là, mấy vị đi phía sau, ngoại trừ Tiết Vạn Kiếm không có cảm giác cũng không có khái niệm, cơ hồ mọi người đều mang theo vẻ mặt kinh dị nhìn bóng lưng Nhạc Vũ.

Nhanh như vậy đã đi vào hai trận, vốn tưởng rằng Nhạc Vũ chỉ mạo hiểm đi vào, nhưng một đường đi tới, lại không hề có nửa điểm sai lầm. Trình độ như vậy, dù là Đại Thừa tu sĩ cũng khó có được tài nghệ như thế.

Trong mắt Xương Băng Hồng càng hiện lên tia sáng kỳ dị, vẻ mặt như hoàn toàn đạt được tâm nguyện, Nông Dịch Sơn thỉnh thoảng nhìn vẻ mặt hắn, không khỏi cau mày.

Đi tới ước chừng nửa canh giờ, Nhạc Vũ bỗng nhiên ngừng lại, trầm ngâm một lúc mới hừ lạnh một tiếng:

Thì Nam kia, đúng là nham hiểm cùng cực.

Cổ Thủ Ý vốn không biết nguyên do, chỉ nghĩ Nhạc Vũ gặp chuyện gì khó khăn, lúc này nghe vậy không khỏi ngẩn ra:

Vì sao nói như vậy, ta biết Thì Nam, nhưng nơi này có quan hệ gì với hắn?

Tiết Vạn Kiếm cũng nhìn thấy được nguyên do, trầm mặc nói:

- Khí cơ linh lực nơi đây đều đã bị nhiễu loạn. Khiến linh mạch nơi này vô cùng hỗn loạn, muốn xem xét rõ phải tốn nhiều thời gian, nhìn thủ pháp này có chút giống thủ đoạn của Quan Tinh Môn. Thì Nam kia đúng là làm được chuyện hại người mà không cần lợi cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK