Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ảo cảnh của Linh trận trước mắt tan vỡ, Nhạc Vũ nhìn vào tình hình bên trong chỉ biết ngây người.

Chỉ thấy cách hắn chừng ngoài mười dặm, quanh người Đoan Mộc Hàn có vô số thi thể yêu ngư đang trôi nổi gần bên, đang từ từ thăng lên trên mặt nước. Trong đó không có yêu ngư nào dưới cấp năm. Thậm chí còn có cả yêu thú dị thú cấp tám, cơ hồ đã bị chém thành mảnh nhỏ.

Toàn bộ chiến trường đều là băng nổi lềnh bềnh, hơn nữa nhìn vào là một mảnh đỏ bừng, không phải nọc độc do Mị Hương Bát Trảo phun ra, mà là bị chân chính nhuộm đỏ!

Thật điên cuồng! Trong đầu Nhạc Vũ theo bản năng hiện ra mấy chữ này. Lúc này thời gian Đoan Mộc Hàn tiến vào trong Linh trận bất quá chỉ chừng nửa khắc, hắn vội vàng đuổi đến cũng chưa từng ngừng nghỉ qua chút nào.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hơn trăm đầu yêu thú thực lực mạnh mẽ đã bị tiểu sư phụ của hắn tàn sát sạch sẽ hầu như không còn!

Chẳng qua nhìn Đoan Mộc Hàn giống như có điều gì đó không đúng. Sắc mặt nàng ửng đỏ, tựa hồ đang cố gắng đè nén điều gì. Mà phi kiếm bích lam sắc cơ hồ bị nàng thúc giục chân nguyên đem những yêu thú xung quanh cắt thành mảnh nhỏ, có chút yêu thú thực lực thấp còn bị đông cứng trước khi phi kiếm quét tới.

- Kỳ lạ! Nàng không tiếc hao phí pháp lực như vậy, giống như muốn dùng thời gian ngắn nhất giải quyết toàn bộ yêu thú này. Chẳng qua xem tình hình tựa hồ không có vẻ trúng mị hương dâm độc kia. Tuy nọc độc kia có hiệu quả thôi tình ân ái, nhưng độc tố cũng làm người tê dại. Nếu bị trúng loại độc này chỉ sợ hiện tại tiểu sư phụ có muốn động đậy cũng không thể nào, lại càng không cần nói tới có thể chém giết yêu thú.

Trong lòng Nhạc Vũ tuy âm thầm kỳ quái, nhưng không dừng ánh mắt trên người Đoan Mộc Hàn quá lâu. Hắn chuyển tầm mắt nhìn về phía trước.

Ngay vị trí trụ cột Linh trận, đang có một bóng người màu vàng đứng thẳng. Con bạch tuộc khổng lồ đầy vết thương đang xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Chân mày Nhạc Vũ nhất thời cau lại, lôi châm cũng tuôn ra một đoàn lôi quang chói mắt. Đem những then chốt của Linh trận toàn bộ phá hư. Trong nháy mắt lại tụ tập trước người Nhạc Vũ, theo lôi điện lóe sáng, lại nhanh như tia chớp hướng Hải Thánh Chân Quân đánh tới!

Lúc này tuy Đoan Mộc Hàn có chút dị thường, nhưng an toàn đã không có vấn đề. Trước mắt hắn chỉ cần giết chết Mị Hương Bát Trảo đang bị thương đầy mình kia, hết thảy đều được giải quyết.

Khi lôi châm đến gần, bóng người màu vàng có tám cánh tay liền kết thành một tư thế kỳ quái, sau đó hiện lên một tầng bình chường vô hình ngăn trở lôi châm bay tới. Lập tức khiến cho tất cả lôi châm đều ngưng kết, không còn cách nào tiến thêm nửa tấc!

- Đây chính là vu lực? Không gì hơn cái này!

Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, lôi châm trong phút chốc liền có cảm ứng, lại thêm lần nữa bạo liệt ra từng đoàn lôi mang.

Nếu là tu sĩ Linh Hư cảnh khác, gặp phải tình hình như thế thật không biết nên làm sao, nhưng Nhạc Vũ có Chiến Tuyết, người hiểu rõ loại lực lượng này không có ai vượt qua hắn.

Nếu như những tu sĩ cấp thấp như bọn họ thông qua pháp lực dùng quấy nhiễu pháp tắc của thế giới này, thực hiện đủ loại bí pháp đạo thuật kinh người, như vậy những Vu Thần kia lại dùng vu lực ảnh hưởng thiên địa pháp tắc, lấy cho mình sử dụng.

Vì vậy nếu nói Hải Thánh Chân Quân có thể điều khiển biến hóa thiên tượng hơn mười vạn dặm, Chiến Tuyết cũng có thể thoải mái làm cho những loài thảo mộc bị hao tổn biến thành như cũ.

Nhưng lúc chiến đấu loại vu lực kia đối với tu sĩ như họ mà nói là không có ưu thế! Ngược lại ở tình huống lực lượng ngang hàng, xa xa còn không bằng!

Mà vu lực của Hải Thánh Chân Quân tuy mạnh mẽ, nhưng lôi châm lại trùng hợp có thể lấy lực phá lực!

Chỉ kéo dài chừng ba lần hô hấp, ba trăm sáu mươi lăm lôi châm liền phá khai lực cản, sau đó mang theo một mảnh quang mang mắt thường khó thể phân biệt hướng phía trước bao trùm tới.

Con bạch tuộc vừa nhìn thấy không thể ngăn trở, nổ vang một tiếng, tám chân không ngừng huy vũ, sau đó trong không gian cả ngàn trương liền tạo thành vòng nước xoáy, hấp lực mãnh liệt làm mưa lôi châm bị đánh chệch sang hướng khác.

Trong mắt Nhạc Vũ lóe lên hàn mang, theo ý niệm trong lòng hắn, lôi châm thuận thế tản ra, lại xen kẽ chung quanh, cắt lấy sự ràng buộc của linh lực hoặc dứt khoát phá giải bí pháp, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn phá khai thiên phú thần thông của Mị Hương Bát Trảo.

Cùng lúc đó, Phong Loan kiếm mang theo kiếm quang vô cùng bén nhọn, mênh mông cuồn cuộn như biển gầm thẳng chém tới.

Con bạch tuộc khổng lồ theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, bóng người màu vàng trên đỉnh đầu lại lần nữa kết xuất pháp ấn, cố gắng ngăn cản công kích, nhưng chỉ chốc lát đã bị đánh bại, bốn phía bản thể kết xuất một tầng băng cứng cố gắng ngăn cản.

Ở trong nháy mắt, dưới sự công kích của Phong Loan kiếm liền bị đánh nát bấy.

Trong phút chốc, vang lên một tiếng rống to thanh chấn trăm dặm, tám chân của Mị Hương Bát Trảo bị chặt đứt, đã cắt non nửa thân thể.

Bị trọng thương như thế nhưng Mị Hương Bát Trảo vẫn chưa chết, không dám chần chờ, trong bụng tuôn ra một cỗ kích lưu, vội vàng bỏ chạy.

Trông thấy cảnh này, Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng.

- Muốn đi? Dễ dàng như vậy?

Ba trăm sáu mươi lăm lôi châm dưới sự thao túng của Nhạc Vũ bố trí ra trận hình đại chu thiên trong phương viên ngàn dặm, bỗng dưng động lần nữa. Đem Mị Hương Bát Trảo khóa cứng lại!

Sử dụng điện từ trường, nhưng trận hình trước đó Nhạc Vũ bố trí dùng phòng hộ, hiện tại Linh trận này là vì phong tỏa khóa kín!

Trong tích tắc châm trận vừa động, từ trong con mắt lớn của Mị Hương Bát Trảo phun ra một tia bạch sắc quang tuyến thẳng đánh thẳng tới chỗ Nhạc Vũ.

- Băng Phách Ti Quang?

Nhạc Vũ cau mày, đem uy lực của đạo bào La Thiên Nhị Thập Bát Tú mở ra tới lớn nhất, trong thời gian ngắn kích ra vài đạo phù, bố trí thành vài băng thuẫn ngăn ngay trước người, liền đem bạch quang chắn ngay bên ngoài thân thể.

Băng Phách Thần Quang là một trong những thần thông yêu thú dùng bảo vệ tính mạng, thuộc thần thông của thủy yêu hàn hệ, có thể nói là một đại thần thông gần với Huyền Minh Thần Quang của yêu tộc. Chẳng qua Bát Trảo Chương chỉ có thể ngưng tụ được rất ít, tiêu hao yêu lực lại khổng lồ, chỉ có thể làm thủ đoạn ẩn giấu để sử dụng. Đây chỉ mới dừng lại được ở cấp bậc linh thú mà thôi, chính vì như thế loại thần thông này không vang dội bằng khả năng phun ra nọc độc của nó.

Vì đã biết rõ chuyện này, cần đối phó đối thủ ra sao Nhạc Vũ tự nhiên đã sớm có phòng bị. Nhưng khi uy lực của Băng Phách Thần Quang nổ tung, hắn vẫn âm thầm kinh thán.

Ở trước mắt hắn, trong phạm vi trăm trương, đều bị đông thành huyền băng hàn khí, cơ hồ không còn chút dấu hiệu sự sống nào. Thậm chí sau khi quang mang vừa tắt, tầng băng còn không ngừng khuếch tán lan tràn khắp bốn phía. So sánh với Hàn Nguyên Trọng Thủy trước đó không biết mạnh hơn bao nhiêu.

Nhạc Vũ đang muốn tránh thoát khỏi huyền băng, đột nhiên hắn cảm giác được có một cỗ lực lượng thần bí xông vào trong cơ thể, khắp toàn thân chợt biến thành nóng rực, một cỗ ý niệm xông thẳng vào đầu óc.

- Lại là vu lực? Cái gì nhân duyên, chẳng qua chỉ là dâm thần mà thôi.

Nhạc Vũ thiếu chút nữa cắn nát răng, trong phút chốc hắn chợt hiểu ra. Đoan Mộc Hàn không phải bị trúng độc, mà là bị vu lực xâm nhập thân thể không cách nào chống đỡ.

Nếu tu vi cao hơn một chút có thể bức ra hoặc đem hóa giải. Chẳng qua hôm nay hắn không làm được, mà Đoan Mộc Hàn bị yêu thú kiềm chế cũng không rút ra được dư lực để thực hiện.

Không kịp ngẫm nghĩ, trong người Nhạc Vũ dấy lên Tam Muội Chân Hỏa, lại vội vàng dùng Ngũ Sắc Thần Quang trực tiếp tiêu diệt cỗ dị lực thần bí đang hoành hoành trong người hắn, sau đó cả người liền phá băng xông ra.

Giờ phút này Nhạc Vũ vô cùng tức hận, Phong Loan kiếm theo ý niệm điều khiển của hắn xoay thành mấy đạo vòng cung thật mạn diệu, mang theo đại lượng máu tươi, đem thân thể con Mị Hương Bát Trảo cắt vỡ thành mấy mảnh.

Nhưng đến lúc này Nhạc Vũ vẫn còn vô cùng tức giận, trực tiếp điều động lôi châm đem từng đoàn lôi quang đánh nát những mảnh thịt kia, sau đó lệ khí trong lòng mới dần tiêu tán.

Nhưng sau khi giải quyết xong con yêu thú, chân mày Nhạc Vũ cũng cau chặt lại.

Trước đó hắn vốn đã biết vu lực khác hẳn với pháp lực của tu sĩ tu chân.

Tỷ như những Vu Thần thời thượng cổ, đều có được thần chức của mình. Kém một chút có Phong Lôi Vũ Điện, mạnh một chút có Chúc Dung Cộng Công hoặc Hậu Thổ.

Mà giống như Chiến Tuyết, vốn có vu lực phần lớn chỉ dùng cho chiến đấu, cũng có thể làm cho thực vật bị tổn hại sinh trưởng trở lại. Nhưng nếu muốn hô mưa gọi gió, vẫn còn kém một chút, không phải điều gì cũng có thể làm được.

Có thể do liên quan tới tín ngưỡng của người tế bái, cùng năng lực của bản thân Vu Thần, thế giới kia không có tu sĩ cũng không có Vu Thần. Chuyện cần thiết nhất của loài người là có thể sinh tồn trong sự uy hiếp của yêu thú, còn có mưa thuận gió hòa, trồng trọt thành công. Vì vậy họ cũng chỉ có thể hi vọng vào việc điều hòa mưa gió, được thần minh che chở.

Vừa vặn lúc ban đầu Chiến Tuyết dùng chiến lực cường hãn mượn việc giết chết con cự mãng để xâm nhập lòng người!

Ở phụ cận hải vực này, các loại yêu thú hoặc là bị giết chết không còn, hoặc bị tông môn phụ thuộc Quảng Lăng Tông trấn áp, vì thế tín ngưỡng có chút khác biệt.

Mà nếu nói vu lực của Hải Thánh Chân Quân ngoại trừ tạo ra sóng gió mưa bão, chính là tác dụng trong chuyện dâm tà hiện tại.

Dĩ nhiên hết thảy việc này chẳng qua chỉ là sự suy đoán của Nhạc Vũ mà thôi. Thật ra trong chuyện này những lực lượng có thể hô mưa gọi gió, thậm chí biến đổi thời tiết cũng không đáng sợ. Hôm nay hắn kiêng kỵ chính là vu lực của Hải Thánh Chân Quân có thể trực tiếp sinh ra tác dụng bên trong cơ thể con người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK