Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên dưới Phương Trượng Sơn, so với lúc ban đầu mới đến, bên trong tiên thành vẫn hoàn toàn rối loạn.

Nhạc Vũ chú ý nhất là mấy chục Đại La Kim Tiên bị Lục Áp đánh văng ra khỏi Phương Trượng Tiên Đảo, chỉ thấy mấy chục người kia cũng không hoàn toàn bỏ trốn tránh thoát, mà thần thái vẫn kính cẩn đứng thẳng trang nghiêm chờ đợi ngay bên ngoài. Nhưng trên mặt bởi vì xấu hổ mà hoàn toàn ửng đỏ.

Nhạc Vũ không khỏi bật cười, phản ứng của những người này thật đúng như sở liệu của Lục Áp, biết được phương pháp bảo mệnh hữu dụng chân chính. Nhưng lại bị làm nhục như vậy cũng hoàn toàn tổn hại mặt mũi của những Đại La Kim Tiên kia, không khả năng không làm bọn hắn oán giận.

Nếu muốn đem bọn họ điều giáo tới mức độ ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh, vị Lục Áp đạo quân kia chỉ sợ còn phải phí rất nhiều công phu.

Vừa đảo mắt nhìn qua, Nhạc Vũ đã đáp xuống ngay đống hoang tàn của Khuynh Vân Khí Lâu, những tu sĩ Khuynh Vân Đảo vẫn còn ở lại nơi nà, thần tình đều vô cùng kích động. Tình hình Duệ Vân vẫn tốt hơn một chút, có thể miễn cưỡng ngăn chặn cảm xúc nhưng sắc mặt cũng bởi vì quá hưng phấn mà luôn ửng đỏ.

Nhạc Vũ hơi có chút xấu hổ, lẽ ra theo thân phận của hắn đáng xưng hô người này là Duệ Vân sư bá, nhưng theo thân phận trước mắt, hắn lại là tam đại đệ tử của Thủy Vân Tông. Sau thoáng do dự, hắn đành tiến lên cúi người thi lễ thật sâu:

- Đệ tử Uyên Minh gặp qua sư thúc tổ! Lần này đến chậm làm sư thúc tổ bị liên lụy…

Câu sư thúc tổ gọi ấp úng mơ hồ không rõ.

Duệ Vân cũng không để ý, vội vàng bước tới dìu Nhạc Vũ, sau đó bình tĩnh đánh giá hắn, hai dòng nước mắt chợt rơi xuống:

- Ta nguyên bản chỉ nghĩ sau khi Thủy Vân sư huynh thân vẫn, nhất mạch bên các ngươi nhất định sẽ dần dần suy vong. Thật không ngờ sau mấy vạn năm, lại còn có được một đệ tử thiên tư tuyệt đại như ngươi hoành không xuất thế! Đây là thương thiên phù hộ Hồng Vân nhất mạch chúng ta. Suy sụp suốt mười vạn năm chung quy có ngày hưng thịnh rầm rộ! Nếu sư tôn có biết nhất định là vạn phần vui mừng…

Trong lòng Nhạc Vũ cũng bốn bề sóng dậy, tuy không đến mức bởi vì câu nói của Duệ Vân mà dao động, nhưng hắn có thể cảm giác được vị trưởng bối trung hậu này thâm sâu quyến luyến Hồng Vân tán nhân đến thế nào.

Lại nói Thủy Vân cũng là như thế, Thủy Vân vẫn luôn kiên trì xây dựng tông môn ở gần nơi Hồng Vân vẫn lạc, càng thêm tỏ rõ lòng kính yêu đối với Hồng Vân tán nhân. Nhạc Vũ an ủi vài câu mới ổn định lại nỗi lòng của Duệ Vân, ngay sau đó Duệ Vân chợt nhớ ra một chuyện liền vội vàng bay ra ngoài thành, ước chừng một khắc sau mới quay trở lại.

Đi tới trước người Nhạc Vũ, trong tay Duệ Vân cầm một phương bàn sáu cạnh, bên trong linh lực dày trọng nhưng vẫn thu liễm, giải thích:

- Linh Ma Tông chính là muốn lấy được vật này! Vật này được gọi là Lục Hợp Như Ý Xu, chính là năm xưa trước khi tổ sư thân vẫn đã chỉ điểm cho ta tới Nam Hải tìm kiếm. Nghe sư tôn nói, vật này tuy không phải tuyệt đỉnh linh trân nhưng có thể dung hợp với linh bảo Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính trong tay Tử Vân sư đệ, có thể nói sẽ tạo ra uy lực khôn cùng. Vốn dự định sẽ giao cho Tử Vân, nhưng không tìm được tung tích của hắn. Về sau thật không biết thế nào lại bị Linh Ma Tông biết được nên mới đưa tới họa diệt môn.

Vẻ mặt thật phức tạp nhìn lục giác phương bàn trong tay, Duệ Vân khe khẽ thở dài, dùng pháp lực đưa tới trước người Nhạc Vũ nói:

- Hiện giờ ngươi cũng ở đây, đúng là vừa lúc! Vật này phó thác cho ngươi, xem như giải quyết tâm nguyện bấy lâu của ta. Vật này ở trong tay ngươi hơn phân nửa có thể thi triển hết uy lực!

Nhạc Vũ cau mày, sau thoáng do dự vẫn quyết đoán cầm lấy.

Hắn cũng nhìn ra vật này bất phàm không đơn giản như lời nói của Duệ Vân. Nếu không như thế Linh Ma Tông cũng sẽ không trăm phương ngàn kế cướp đoạt. Cho dù lưu lại vật này cũng sẽ gây họa cho Duệ Vân mà thôi. Nhưng thái độ làm người của vị sư bá này xác thực làm người phải kính nể. Rõ ràng có linh bảo trong tay lại bởi vì một câu năm xưa của Hồng Vân, lại chưa từng đem đi luyện hóa cho mình mà vẫn luôn bảo tồn cho tới nay.

Dạng tính tình này hắn thật không biết nên làm sao đánh giá mới tốt. Tuy hết lòng tuân thử lời hứa nhưng cũng thật cố chấp không biết biến báo.

Ước chừng cũng bởi vì tính cách này của hắn nên mới khiến cho hắn cùng Thủy Vân chia tay mỗi người mỗi ngả.

Theo ý Nhạc Vũ, hắn dự định lệnh cho Giáp Thiên Không cùng vài vị yêu hoàng đang xuôi nam cùng bảo vệ Duệ Vân và một ít tu sĩ Khuynh Vân Đảo toàn bộ dời về phương bắc.

Nhưng thật không nghĩ ra Duệ Vân lại không hề có ý muốn rời đi. Dù khuyên nhủ hắn thế nào hắn cũng chỉ nguyện ở lại Nam Hải.

Nhạc Vũ cũng nhìn ra được ngạo cốt của vị sư bá này, chỉ sợ hắn tuyệt không nguyện ý nương nhờ dưới cánh chim của mình, không khỏi cười khổ, cũng không tiếp tục nhắc tới việc này.

Trong lòng cũng chợt nghĩ tới, dù sao tại Nam Hải cũng có Lục Áp trấn thủ, phỏng chừng cũng không còn ai dám động tới Duệ Vân mảy may.

Hắn lập tức lệnh cho Giáp Thiên Không đi cùng Duệ Vân ổn định toàn bộ mọi việc sau đó cho thỏa đáng. Lại hướng sư bá yêu cầu lấy vài tên đệ tử đến phương bắc đế đình nhậm chức. Sau đó mới hóa thành độn quang rời đi, mấy người đệ tử trên danh nghĩa là đến dốc sức làm việc, nhưng trong lòng Nhạc Vũ lại nổi lên ý nghĩ muốn bồi dưỡng vun trồng cho chính bọn họ!

Long Thai động thiên hiện tại đã là động phủ tư nhân của Lục Áp, trước đó Lục Áp có nói qua có thể cho hắn vào ở tu hành, tùy ý xuất nhập, nhưng Nhạc Vũ cũng chưa từng xem là thật sự.

Động thiên tiên phủ là nơi tu hành, toàn bộ tiên tu đều xem là nơi khẩn yếu cơ mật nhất, không thể dễ dàng phơi bày cho người khác xem xét. Nếu Nhạc Vũ thực sự không biết chừng mực chỉ khiến cho người ta chán ghét.

Nhưng bản thân Nhạc Vũ là một đại đế tôn sư một phương, đi tới Phương Trượng Tiên Sơn Lục Áp cũng phải an bài cho hắn một động phủ cư trí lâm thời. Vừa lúc bên trong Phương Trượng Sơn có một vị trí tốt nhất, bên trong cũng có một động thiên thế giới nho nhỏ, phong cảnh tuyệt mỹ linh lực tràn đầy.

Nhạc Vũ cũng không chút khách khí, trực tiếp đi vào ở lại. Thời gian nơi này chỉ kém hơn Long Thai động thiên không bao nhiêu, là một nơi tu hành không tệ chút nào.

Hắn tùy tiện bày một linh trận, che chắn lại toàn bộ động phủ, sau đó lại lấy ra bốn thanh tuyệt kiếm.

Dùng Ngũ Sắc Thần Quang mạnh mẽ hủy diệt nguyên thần trí nhớ của Tứ Ngạo Thiên Quân, lại nhỏ tinh huyết luyện hóa liền bắt đầu thử diễn kiếm trận.

Tứ Ngạo Thiên Quân vốn tu luyện cùng một công pháp, khí huyết dồi dào, hơn nữa tâm thần tương thông. Sau huyết tế giữa tứ kiếm mơ hồ cộng minh, giống như sinh thành một khối.

Sau khi kiếm trận triển khai, tuy chỉ do một mình Nhạc Vũ thao túng, nhưng kiếm sát khôn cùng lại càng có uy lực hơn cả bốn người kia sử dụng.

Nhưng kiếm trận vận chuyển vẫn còn có chút trúc trắc, chính là việc điều tiết trấn áp trận đồ.

Vả lại bên trong bốn thanh kiếm trừ bỏ Huyết Tế trận, còn có vài chỗ thật khả nghi.

Nhạc Vũ chỉ tính toán suy đoán một chút, liền bật lên một tiếng cười lạnh.

- Tâm cơ thật lợi hại! Chỉ cần trình độ trận đạo của ta kém một chút, chỉ sợ ngày sau sẽ bị trận đồ của người kia tính toán!

Trọn bộ Tứ Ngạo Tuyệt Kiếm cùng trận đồ bí hiểm kia làm hạch tâm then chốt. Ngày sau một khi chống lại, chỉ sợ không chú ý sẽ bị nó hút nhiếp.

Nhạc Vũ trực tiếp dùng đại pháp lực đem toàn bộ tám loại chân diễm đánh vào bên trong, đem chi nhánh linh trận hoặc phá hủy hoặc tu sửa, thẳng đến khi giải quyết hết tai họa ngầm mới ngừng lại.

Dung nhập Thái Dương Kim Ô Huyết, quả nhiên đạt được ưu đãi không nhỏ. Lực khống hỏa có thể nói đã bạo tăng, mặc dù thao khống tám loại linh diễm nhưng vẫn thao túng thật tự nhiên.

Sau Tứ Ngạo Tuyệt Kiếm, hắn lại nghiên cứu Lục Hợp Như Ý Xu. Lục giác phương bàn chỉ cỡ bàn tay, khắc lục vô số thái cổ phù triện.

Theo linh lực dao động bên trong, hẳn là tiên thiên nhị phẩm linh bảo. Nhưng khi Nhạc Vũ dùng linh giác thăm dò bên trong, chỉ thấy tiên thiên linh trận vô cùng huyền ảo, mặc dù là cao giai nhất phẩm thậm chí là linh bảo siêu phẩm cũng khó thể so sánh, còn có thể ngang hàng với Côn Luân Kính.

Ngay lập tức hắn liền liên tưởng tới Tạo Hóa Ngọc Điệp.

- Thế gian lại có kỳ vật bậc này!

Ánh mắt Nhạc Vũ lóe ra, sau đó tinh tế cảm giác suốt ba ngày, cuối cùng trợn mắt, hắn đã hoàn toàn ghi nhớ rõ những kết cấu cùng tiên thiên linh trận bên trong lục giác phương bàn, tiếp theo tâm niệm chợt động, đem Côn Luân Kính cùng Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính đều triệu ra trước người.

Cấm chế bên trong Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính đã được hắn giải khai toàn bộ, chính là một kiện nhất phẩm hạ cấp tiên thiên linh bảo, mà Côn Luân Kính chỉ còn thiếu một ít Hỗn Độn Khí là có thể chữa trị tới chí thánh cảnh giới.

Nhạc Vũ không khỏi thoáng do dự, vật này thật tinh kỳ, nếu gia nhập vào trong bất cứ linh bảo nào cũng có thể tăng lên phẩm cấp thật lớn.

Lưỡng Cực Hàn Diễm Kính nếu được vật này trợ giúp có thể nhảy vào hàng ngũ tiên thiên nhất phẩm đỉnh phong!

Nếu đổi lại là dung nhập Côn Luân Kính, mặc dù không thể nhảy tới cảnh giới chí thánh, nhưng cũng có thể tăng mạnh uy lực thật lớn!

Hắn suy nghĩ cân nhắc hồi lâu, rốt cục đem Côn Luân Kính cầm trong tay, lại lấy Lục Hợp Như Ý Xu dán vào ngay trung tâm phía sau mặt kính.

Ngay sau đó liền thấy lục giác phương bàn đã cùng cổ đồng viên kính dần dần dung hợp vào một chỗ.

Thật kín kẽ, phảng phất như sinh ra đã là một khối!

Linh trận bên trong cũng không ngừng biến hóa. Từng đợt linh lực ba triều sôi trào, cho đến mấy ngày sau mới hoàn toàn bình phục, mà khí tức vẫn là tiên thiên siêu phẩm đỉnh phong!

- Quả thế!

Nội tâm Nhạc Vũ thoáng cảm thấy thật tiếc hận, nhưng lập tức khôi phục như thường. Hắn bắt đầu thử dùng mặt kính thi triển huyễn pháp, ngay sau đó vẻ nuối tiếc lập tức biến mất, lại thay vào vẻ mặt mừng rỡ như điên.

Quả nhiên uy lực tăng nhiều, so với trước khi chưa dung hợp còn tăng lên tới ba thành!

Trước mắt tuy không thể hiện hiệu dụng, chỉ khi nào Côn Luân Kính được hắn khôi phục tới chí thánh đỉnh phong, oai lực sẽ được Lục Hợp Như Ý Xu tăng cường tới cảnh giới khủng bố!

Mặc dù là lúc toàn thịnh trong tay Đông Vương Công thời thượng cổ chỉ sợ cũng không thể sánh bằng!

Sau thoáng vui mừng Nhạc Vũ lại cau mày, hắn nhớ tới ngày đó trong hồn niệm của Chiến Tuyết, lời nói của vị thượng cổ Vu Thần Hình Thiên.

- Không hổ là tiên thiên chí thánh linh bảo! Đáng tiếc ngươi chưa học được Côn Luân Tâm Kính Thuật, nhiều nhất có thể cố định được ta ba lần hô hấp, có năng lực gì làm khó dễ được ta?

Về sau bên trong Long mộ khi chiến đấu cùng Hạo Thiên tình cảnh cũng là như thế.

Uy lực của linh bảo này vốn càng nên mạnh mẽ hơn mới đúng, khi đó lại chỉ có thể dùng che giấu khí tức bản thân.

- Côn Luân Tâm Kính Thuật sao?

Nhạc Vũ không khỏi trầm ngâm, pháp môn này thuộc công pháp tuyệt đỉnh thủy hệ, trong tay hắn vẫn có. Nhưng nếu hắn tu luyện sẽ đánh vỡ cân bằng của ngũ hành phù trận trong thân thể, tuyệt đối không thể dễ dàng tập luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK