Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỗn Độn đạo điển? Đây là vật gì?

Hậu Thổ tùy ý liếc mắt nhìn vật trong tay Nhạc Vũ, chỉ chốc lát liền cảm thấy trái tim mình nhảy mạnh một trận vô cùng dữ dội, cảm giác hoảng hốt trước đó chưa từng có.

Chỉ là một quyển sách mà thôi nhưng khí tức đã không thua kém gì chí thánh linh bảo.

Càng làm cho người nhìn chăm chứ chính là cơ hội đại đạo loáng thoáng bên trong quyển sách kia.

Nhạc Vũ chậm rãi đem linh xu toái phiến do thi thể Nhiên Đăng chuyển hóa đưa ra trong tay.

Toàn bộ đem nghiền nát kết hợp với phương pháp tạo giấy trong nhân thế bổ túc vào bên trong Hỗn Độn đạo điển, vừa nhập vào bên trong liền bị vô số phù văn che kín.

Tổng cộng hóa thành ba ngàn năm trăm trang, chỉ điền hơn một nửa liền khiến quyển đạo điển như muốn hỏng mất.

Bộ phận còn lại Nhạc Vũ tiện tay thu hồi, loại giấy này là tài liệu đạo phù tuyệt đỉnh trên thế gian, không thể lãng phí.

Hậu Thổ ở bên cạnh ngơ ngẩn nhìn, thẳng qua hồi lâu bỗng dưng đồng tử co rụt lại, tỉnh táo hỏi:

- Hỗn Độn đạo điển chính là sao chép từ mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp kia? Vũ đệ ngươi có thể dưới ánh mắt bọn hắn chế thành hậu thiên đệ nhất đạo điển? Bên trong Phần Minh Thiên ước chừng có tới tám vị Hỗn Độn Chuẩn Thánh, linh trận bên trong chẳng khác gì do chính tay Hồng Quân bố trí, chuyên đề phòng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang của ngươi, làm sao ngươi làm được?

Nàng chỉ cảm thấy thế giới này thật sự quá điên cuồng, nỗi vui mừng trong lòng so với trước đó còn nồng đậm gấp trăm lần, không đè nén được nàng cũng không nguyện tiếp tục kiềm chế.

Nàng thật có chút không dám tin Nhạc Vũ có thể thật sự làm ra được việc điên cuồng như thế.

Giờ phút này toàn bộ Hỗn Độn Kim Tiên của thế giới hồng hoang đều đang tranh đoạt Tạo Hóa Ngọc Điệp, ngay cả bản thân nàng cũng vô cùng hướng tới.

Nhạc Vũ đã lặng yên không một tiếng động đem nửa mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp sao chép lại đầy đủ, nắm giữ lấy cánh cửa chứng đạo, phương pháp tạo hóa duy nhất trên thế giới này!

- Rốt cục là có phải hay không, tỷ tỷ xem qua xong thì có thể biết được!

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, tiện tay đưa qua, phiêu phù trôi nổi trước người Hậu Thổ.

Hậu Thổ giật mình, vẫn có chút không dám tin đưa tay chạm vào, thử thăm dò quyển tử kim đạo điển trước mắt, lập tức giống như bị thiêu phỏng tay, vội vàng rụt mạnh trở về.

Nhưng trên mặt Hậu Thổ đã tràn đầy mừng rỡ.

- Quả nhiên là chân lý tạo hóa, chứng đạo của ta đã có thể thành!

Tiếp theo nàng cũng không cần do dự thêm nữa, đặt tay lên trên đạo điển, chỉ trong thoáng chốc vô số phù văn do linh lực ngưng tụ liền tràn qua tay nàng.

Xoay quanh tổ hợp, một đạo khí trụ linh quang cực lớn vọt lên cao, ngay sau đó dung mạo đoan trang tú lệ của Hậu Thổ được linh quang tôn vinh càng thêm vô cùng thánh khiết.

Nhạc Vũ cũng biết giờ phút này Hậu Thổ đã hoàn toàn nhập định, không nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng không tiếp tục nói chuyện mà đưa mắt chuyển sang một bên.

Liễu Nguyệt Như đang bình tĩnh đứng ngay bên cạnh tò mò nhìn qua, vẻ mặt nàng cũng vô cùng chuyên chú, giống như đối với khí trụ phù văn lóe sáng kia cũng có lĩnh ngộ không nhỏ.

Nhạc Vũ chỉ cảm thấy da đầu như tê dại, ngộ tính bực này chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

Cũng may Liễu Nguyệt Như cũng không phải đang nhập định, cảm giác được ánh mắt Nhạc Vũ liền quay đầu cười ngọt ngào, khom người hành đại lễ:

- Đa tạ sư tôn trợ Nguyệt Như thành đạo! Nguyên lai sư tôn thực sự không phải gạt đệ tử…

Nhạc Vũ khoát tay áo ý bảo Liễu Nguyệt Như đứng dậy, sau đó ánh mắt lại nhìn qua tầng phù văn đang uốn lượn xoay quanh người Hậu Thổ.

- Tạo hóa pháp kia, chân lý đại đạo Nguyệt Như ngươi xem có hiểu không?

- Có thể hiểu được một ít, nhưng ước chừng chỉ được một phần mười…

Liễu Nguyệt Như cũng không biết ý tứ của Nhạc Vũ, tỉnh tỉnh mê mê đánh ra ngũ hành pháp lực, ở bên trong hư không ngưng tụ thành một nhóm phù văn, sau đó tổ hợp lẫn nhau không ngừng biến ảo pháp trận.

Sau một lát mới nhìn Nhạc Vũ cười nói:

- Sư tôn, như thế nào? Nguyệt Như có sử dụng sai lầm hay không?

Cổ họng Nhạc Vũ căng cứng, hoàn toàn nói không ra lời.

Hắn mượn dùng huyễn cảnh thiên địa sơ khai bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp mới có thể trong nháy mắt tìm hiểu được gần phân nửa nội dung bên trong ngọc điệp, nhưng xa xa chưa dám nói tới có thể hoàn toàn chân chính nắm giữ.

Nhưng Liễu Nguyệt Như chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể ghi nhớ không ít nội dung, còn có thể linh hoạt sử dụng.

Ngũ Hành Linh Thể thật sự đáng sợ đến như thế?

Trong lúc mơ hồ hắn cảm giác có chút không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được nguyên nhân.

Bực kinh thế tuyệt tài như vậy chắc chắn không thể xuất hiện trên đời, sẽ bị thương thiên đố kỵ, không thì bị Hồng Quân ghen tỵ, còn không phải bị thiên đạo Bàn Cổ đố kỵ đi?

Nói không chừng Liễu Nguyệt Như mới thực sự là người được thiên đạo ưu ái, là kỷ nguyên chi tử.

Ý niệm này vừa hiện ra trong đầu Nhạc Vũ liền gợi ra vô số liên tưởng, trong lúc mơ hồ hắn tựa như hiểu được chút ảo diệu thiên địa, nhưng lại giống như cũng không đạt được gì.

Nhạc Vũ chỉ đành tạm thời bỏ qua, ngay sau đó lại cảm thấy vui mừng vô hạn. Lần đầu tiên hắn đã nhận thấy được cơ hội Liễu Nguyệt Như có thể đăng lên Thái Thượng Kim Tiên.

Tuy chỉ có một hi vọng, nhưng đã có cơ hội để Nhạc Vũ cảm thấy nhìn thấy được ánh rạng đông.

Sau trăm năm, gần phân nửa vấn đề khó khăn luôn quấy nhiễu hắn đều đã giải quyết dễ dàng.

Chỉ trầm ngâm chốc lát, Nhạc Vũ đem mảnh tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp bắn về phía Liễu Nguyệt Như, cười nói:

- Ngươi nếu có thể xem hiểu thì vật ấy giao cho ngươi. Sau này là công khóa ngày thường của ngươi, phải nên tìm hiểu. Khi đã lĩnh ngộ toàn bộ thì đến tìm ta…

- Tạo Hóa Ngọc Điệp?

Ánh mắt Liễu Nguyệt Như chợt sáng, tiếp theo lại mang theo vẻ nghi hoặc:

- Cũng giống như Hà Đồ Lạc Thư và Hồng Mông kiếm điển sao?

- Chân lý tạo hóa, chính là hết thảy cơ sở đại đạo!

Thanh âm Nhạc Vũ vang vang, tiếp đó lại yên lặng xuống, thản nhiên giải thích:

- Nếu như ngươi có thể tìm hiểu, cho dù được một phần mười sau đó hãy xem Hà Đồ Lạc Thư, Hồng Mông kiếm điển, như vậy sẽ càng dễ dàng hơn gấp mười lần!

Liễu Nguyệt Như nghe vậy như có suy nghĩ gì gật gật đầu, thu hồi ngọc điệp, hướng Nhạc Vũ thi lễ sau đó đi vào Thiên Ý Phủ tĩnh tu.

Nhạc Vũ xé rách thời không mang theo Hậu Thổ ổn định bên dưới gốc Tiên Hạnh.

Trong tay kết ấn quyết, trên hư không dẫn động, vô số ngũ sắc linh quang cùng hồng hoàng khí tụ tập tới trước người.

Từ bên trong ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu tạo ra ba mươi sáu tiểu thiên thế giới, chính là trực tiếp rút lấy lực lượng bổn nguyên hồng hoang.

Phỏng chế lại hồng hoang sơ khai, hỗn độn tụ tán, bên trong viên châu còn sót lại không ít Hỗn Độn Khí cùng Huyền Hoàng Khí.

Sau khi tụ tập chung một chỗ, hai loại vạn vật mẫu khí kia cũng đã có chút quy mô. Cơ hồ có thể tương đương với một nửa tiên thiên chí thánh linh bảo.

Nhạc Vũ suy ngẫm chỉ chốc lát liền lấy ra Côn Luân Kính, đem phân nửa bên trong rót vào bên trong kính.

Ngay sau đó trước mắt hắn chói rực quang hoa, vô số linh quang lóng lánh, từng đoàn thanh huy như nước chiếu sáng khắp Thiên Ý Phủ.

Linh lực ba triều rõ ràng đã tiếp cận Thánh Nhân, khí tức bức người cũng tương đương Hỗn Độn Chuẩn Thánh đỉnh cấp, thậm chí còn muốn vượt hơn.

Vô số linh quang phù lục quấn quanh đem linh trận không trọn vẹn hoàn toàn bổ túc đầy đủ.

Ngay khi chỗ tổn hại cuối cùng cũng đã toàn bộ được chữa trị, ngay sau đó chỉ nghe tiếng rít vang, cả mặt kính vang lên thanh âm thanh thúy, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.

Mặt kính càng thêm cổ phác trang nghiêm, quang hoa thu liễm, ngoại trừ phù văn hơi có vẻ huyền ảo cũng không khác biệt gì với cổ kính bình thường.

Khi rơi trở lại trong tay Nhạc Vũ, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy có một cỗ cảm giác thân thiết vô cùng mãnh liệt, một tia linh lực lưu từ trong kính truyền vào bên trong kinh mạch của hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.

- Người cùng khí hợp lại sao?

Chỉ trong thoáng chốc Nhạc Vũ đột nhiên có cảm giác hiểu ra, biết được vật này xem như đã hoàn toàn thuộc về chính mình. Tâm thần tương liên, dù cho vị Đông Vương Công luyện chế kính này có sống lại cũng không có khả năng đoạt trở về.

Nhạc Vũ vung tay lên, đem tiên thiên chí thánh linh bảo đã vượt xa cảnh giới đỉnh phong ẩn giấu vào bên trong Thai Tàng Hư Không.

Ngay sau đó hắn lại đem những mảnh nhỏ của Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô đưa tới trước người, vật này bị Thí Thần Thương của La Hầu đánh một kích toàn lực đã hoàn toàn vỡ tan, không còn chút hình dạng nào.

Đem những mảnh nhỏ đưa ra, lại chiêu Thủy Vân kiếm cùng Thiên Ý kiếm đưa tới trước người.

Nhìn thấy hai kiện đồ vật kia, Nhạc Vũ không khỏi lâm vào do dự.

Có được Hỗn Độn Khí, cho dù hồ lô có vỡ tan cũng có thể chữa trị lại như lúc ban đầu.

Nhưng hôm nay độc khí mà Hồng Vân thu thập được cũng đã tan hết, đã bị Phần Minh Thiên hỏa diễm thiêu cháy gần phân nửa, cũng không còn nguyên vẹn uy lực ban đầu.

Cho dù có thể thu hồi lại toàn bộ, nhưng Nhạc Vũ cũng không có ý định luyện chế lại Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô.

Thứ nhất tiên thiên độc khí đỉnh cấp kia thật khó tìm, thứ hai cũng không có công pháp sử dụng tương hợp, như vậy sẽ khiến uy lực sút giảm đi.

Cho dù khôi phục tới đỉnh cũng không sánh bằng Côn Luân Kính.

Từ thời thượng cổ, có một tiên thiên Hồ Lô Đằng từng là một trong mười đại tiên thiên linh căn. Ước chừng ở hai mươi vạn năm trước kết ra bảy hồ lô, chia ra Nữ Oa, Tam Thanh Thánh Nhân, Lục Áp, Hồng Vân cùng Hồng Quân đoạt được.

Bảy hồ lô kia vốn không khác biệt nhau, nhưng bởi vì phương pháp tế luyện sử dụng khác nhau nên uy lực khác xa nhau.

Tuy đều là vật tiên thiên, nhưng uy lực lớn nhỏ phải xem ở hậu thiên.

Chẳng hạn như Hồng Vân, thu thập chín chín tám mươi mốt loại độc khí hóa thành Cửu Cửu Tán Phách Thần Quang. Mà Lục Áp cũng không biết bị câu thúc bao lâu, sau khi bị rơi xuống Chuẩn Thánh hồn niệm đã chế thành Trảm Tiên Phi Đao.

Như Thái Thượng đạo tổ, ở bên trong hồ lô diễn biến hỗn độn, một khi đem người thu vào bên trong, trong nháy mắt sẽ bị hóa diệt.

Cổ nhân đã như thế, hắn cũng không thể không phân biệt thế nào quan trọng hơn. Tỷ như dùng vật này để kích thích Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Quang lại nhất định có thể tăng thêm mấy thành uy lực.

So với Trảm Tiên Phi Đao của Lục Áp tuyệt không kém sắc.

Nhưng vật công kích địch nhân này, hắn cũng đã có năm thanh Hồng Mông kiếm khí, Trấn Thiên Tỳ tương đương với Hồng Mông chí bảo, cũng đã đủ dùng. Cho dù có thể khiến vật ấy khôi phục được uy lực vô thượng đối với hắn hiện tại mà nói cũng không quá tác dụng.

Ngược lại Thiên Ý kiếm đang cần tấn giai gấp gáp, Thiên Mệnh kiếm không phải tầm thường, mặc dù dùng Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm khí thi triển vẫn có chút không ổn.

Chỉ phải chế luyện lại thanh kiếm mới có thể đem môn tuyệt đỉnh kiếm thế gia tăng thêm uy lực.

Về phần Thủy Vân kiếm, trước đó hắn từng hứa hẹn qua sẽ trợ giúp nó thành đạo, chẳng qua hiện tại còn chưa tới lúc đó.

Còn đang lâm vào suy ngẫm do dự, Hậu Thổ bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, thức tỉnh lại, linh quang khí trụ quấn quanh người cũng toàn bộ tan đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK